Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 289 : thiếu
Editor: Xám
“Em muốn thoát khỏi anh? Em cho rằng. Anh sẽ để em được toại nguyện?”
Cố Thừa Diệu chống người dậy, đứng lên: “Em nằm mơ đi. Anh sẽ không cho em trốn khỏi anh. Đời đời kiếp kiếp. Anh vĩnh viễn sẽ không cho em trốn khỏi anh.”
Anh tức giận xoay người, xông ra ngoài mà không quay đầu lại.
Cô nói, cô không nợ anh.
Vậy thì anh sẽ để cô nợ.
,
Nợ tình trả tình, nợ mạng, trả mạng.
Cái mạng này, là do em cứu, anh không cần em cứu. Anh trả mạng này lại cho em. Em sống lại cho anh.
Diêu Hữu Thiên, em có nghe thấy không?
Em nghe thấy anh đang gọi em không?
Nếu như em cần mạng của anh, anh cho em.
,
Em không cần mạng của anh. Anh theo em.
Nếu em cứ muốn cắt đứt quan hệ với anh như vậy thì là nằm mơ.
Em đừng vội, anh sẽ lập tức tới tìm em.
Anh sẽ tới rất nhanh. Rất nhanh.
Em phải chờ anh. Chờ anh
Trong lòng anh rất vội, bước chân cũng càng nhanh.
,
Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm vẫn luôn trông giữ bên ngoài, đã nhìn thấy bóng dáng đột nhiên xông ra ngoài của Cố Thừa Diệu.
Vào lúc Cố Tĩnh Đình nhìn thấy nửa bên mặt của Cố Thừa Diệu, bị vẻ kiên quyết trong mắt anh làm cho kinh ngạc.
Cố Thừa Diệu, nó muốn làm gì? Trong lòng dâng lên dự cảm xấu, cô không chút nghi ngợi đi theo phía sau Cố Thừa Diệu.
“Cố Thừa Diệu?”
,
Mặc kệ cô gọi thế nào, Cố Thừa Diệu cũng không dừng lại. Ngay cả thang máy anh cũng không đi. Chạy thẳng từ cầu thang an toàn của tầng hầm dưới đất lên trên.
Đi ra khỏi cửa, chạy như điên ra bên ngoài.
Anh chạy rất nhanh, rất nhanh đã băng qua sân, sau đó vọt đến bên xe mình, lên xe của mình.
Cố Tĩnh Đình chạy lên xe. Thấy anh đã lên xe.
“Cố Thừa Diệu ——“
“Em muốn đi đâu? Em dừng lại cho chị.”
,
Không để ý đến, xe của Cố Thừa Diệu đã lao ra ngoài.
Vào lúc này Đường Diệc Thâm cũng đã đuổi ra theo: “Sao vậy? Cậu ấy muốn đi đâu?”
Cố Tĩnh Đình lắc đầu, trong lòng rất sốt ruột.
Em trai của cô, rốt cuộc muốn làm gì?
Lấy chìa khóa xe của Đường Diệc Thâm ra muốn lái xe của mình, lúc này lại vừa vặn có xe của một người đúng lúc dừng ở cửa bệnh viện. Cô cũng không đi lấy xe nữa, trực tiếp dùng sức kéo người kia.
“Cảnh sát, bây giờ phải trưng dụng xe của anh.”
,
Bỏ lại câu này, cũng không quản đến phản ứng của người này. Dù sao có Đường Diệc Thâm ở đây, anh sẽ xử lý.
Cô nhanh chóng lên xe, không chút nghĩ ngợi đuổi theo hướng Cố Thừa Diệu đi.
Xe của Cố Thừa Diệu lái rất nhanh. Cố Tĩnh Đình cũng không chậm. Theo sát phía sau Cố Thừa Diệu.
Cô bám theo anh rất sát, có mấy lần, mắt thấy đã sắp đuổi kịp. Rồi lại bị Cố Thừa Diệu bỏ rơi.
Lúc cô xuống máy bay là buổi trưa của thành phố Y, nhưng bây giờ, đã là xế chiều rồi.
Không phải lúc tan tầm, nhưng xe cộ trên đường lại cực kỳ đông.
Cô nhìn xe của Cố Thừa Diệu điên cuồng di chuyển trong xa trận, trong lòng nóng vội vô cùng, không ngừng tăng tốc, nhưng lúc nào cũng chịu sự cản trở của những chiếc xe khác.
,
Trên đường liên tục truyền đến tiếng bấm còi, Cố Tĩnh Đình cũng không để tam.
Hai chiếc xe con không ngừng truy đuổi trên đường. Giống như phân cảnh kỹ xảo điện ảnh trong phim vậy.
Cho đến khi Cố Tĩnh Đình nhìn thấy bảng chỉ dẫn trước mặt. Cô đột nhiên trở nên kinh hãi. Trong lòng mơ hồ hiểu được người em trai này muốn làm gì.
Cố Thừa Diệu. Đừng. Đừng làm như vậy –
Em không thể, dừng lại, em dừng lại cho chị.
,
Cô chưa từng gấp gáp như vậy.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, Thừa Diệu, không thể. Em không thể làm chuyện dại dột.
Chiếc xe cô cưỡng ép mượn được, đâu sánh được với chiếc xe từng độ thêm của Cố Thừa Diệu?
Nhiều lần, cô suýt chút nữa mất đi dấu xe của Cố Thừa Diệu. Trái tim hung hãn. Cô bất chấp nguy hiểm mấy lần vượt xe, đi ngược chiều trên đường.
Cuối cùng, người đã bắt đầu trở nên ít đi.
,
Cô biết nơi này, quốc lộ ven biển của thành phố Y. Bóng xe màu đen của Cố Thừa Diệu, đã lao đến bờ biển, mắt thấy đã sắp lái về phía biển.
Cố Tĩnh Đình cắn răng đạp hết chân ga. Dùng sức, tông vào xe của Cố Thừa Diệu ở phía trước.
Xe của Cố Thừa Diệu gần như đã sắp lao vào biển, lại bị sự va chạm đột ngột của cô làm cho lệch đi. Sườn xe đập vào hàng rào ven đường.
“Ầm” Một tiếng vang thật lớn. Bóng xe màu đen dừng lại, dừng ngay trước hàng rào của bờ biển
Một đoạn hàng rào, đã bị xe của Cố Thừa Diệu đập gãy.
,
Túi khí an toàn mở ra trong nháy mắt, trong khoảnh khắc đầu Cố Thừa Diệu đập
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3476704.png" data-pagespeed-url-hash=980876729 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
67 chương
342 chương
65 chương
134 chương
15 chương
111 chương
14 chương