(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); CHƯƠNG 6 Khi hai người xuống đến tầng một thì mâm cơm đã dọn xong, ngoài ông cụ đang ngồi thì còn có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ dung mạo đoan trang xinh đẹp. Hàn Dạng đoán đây hẳn là cha mẹ Hách Liên Tình. Quả nhiên, ngay sau đó cậu nghe thấy Hách Liên Tình hướng về phía họ, gọi: – Ba, mẹ. Hàn Dạng đứng bên cạnh, cảm giác căng thẳng khi vừa gặp ông cụ lại xuất hiện rồi. – Xuống rồi à? Ngồi đi. Mạc Tố Á vẫy tay, ánh mắt đặt trên người Hàn Dạng, mặc dù không có ác ý, thậm chí còn có vẻ tươi cười nhưng cậu vẫn xấu hổ, luôn cảm thấy dù là thân phận gì đi nữa, việc mình xuất hiện ở đây đều giống một câu chuyện cười. Hách Liên Tình bước tới cùng Hàn Dạng, anh giới thiệu đôi bên với nhau. Hàn Dạng tiếp lời: – Cháu chào chú, dì. Cháu là Hàn Dạng. – Ngồi xuống đi. Hách Liên Tình nói. – Mau ngồi đi, đừng đứng thế. Mạc Tố Á cũng cười. Hàn Dạng ngồi xuống cùng Hách Liên Tình, chợt nghe thấy Mạc Tố Á nói tiếp: – Hàn Dạng không cần lo lắng vậy, cháu với A Tình kết hôn rồi thì sẽ trở thành người nhà. Dù bà nói vậy nhưng Hàn Dạng không làm được, chỉ có thể cố gắng mỉm cười. Bữa cơm này có thể nói là ôn hòa, bất ngờ là không chỉ ông cụ, ngay cả Hách Liên Thừa cùng Mạc Tố Á cũng rất bình tĩnh với chuyện Hách Liên Tình muốn kết hôn với một người đàn ông, trong lúc ăn cơm còn hỏi thăm về chuyện dự tính kết hôn của họ. – Tiểu Dạng đã hai mươi? Hai đứa định bao giờ đi đăng kí? Mạc Tố Á hỏi. Từ sau khi luật kết hôn đồng tính được thông qua, độ tuổi kết hôn cũng đã thay đổi. – Vừa tròn ạ, cuối tuần sẽ đến Cục dân chính. Hách Liên Tình đáp. Hàn Dạng nghe thấy, tay cầm đũa cũng dừng lại, mím môi không nói gì. – Hôn lễ thì sao? Có ý kiến gì không? Mạc Tố Á hỏi: – Là tiệc rượu hay đi du lịch kết hôn? – Con không ý kiến gì, xem em ấy. Hách Liên Tình không quá để ý, tất cả tùy xem Hàn Dạng thích gì. Câu trả lời của anh khiến Mạc Tố Á chuyển chú ý sang Hàn Dạng: – Hàn Dạng có ý kiến gì không? Không phải ngại, cháu có đề nghị gì thì cứ nói với mọi người. – Cháu… Hàn Dạng thấy thức ăn trong miệng có hơi chát: – Thế nào cũng được ạ. Thế nào cũng được, bởi vì không có quyền. Sau đó, Hàn Dạng luôn ngẩn ngơ. Hách Liên Tình cũng để ý tới điều này, cơm nước xong không bao lâu thì dẫn cậu rời đi. Mãi cho đến khi về đến nhà Hách Liên Tình, Hàn Dạng mới dần thả lỏng. Tuy ở đây cũng khiến cậu mất tự nhiên nhưng vẫn hơn là ở nhà chính, dù sao ở đây cậu chỉ cần đối mặt với Hách Liên Tình, còn ở bên kia thì phải đối mặt với toàn bộ gia đình Hách Liên. Thật ra không phải là cậu sợ, chỉ là cậu không biết phải đối mặt với người lớn thế nào, phải nghe họ bàn luận, thương lượng về một cuộc hôn nhân mà nếu có thể cậu sẽ không đồng ý. Đây không phải cuộc sống cậu mong muốn, dù cho vẻ mặt họ có ôn hòa thế nào đi nữa, họ cũng không phải người thân của cậu, người thân của cậu chỉ có duy nhất một ông lão mà cậu gọi là ông nội, hiện giờ đang sống trong thôn nhỏ mà thôi. Hàn Dạng đặt hai cái hộp xuống trước mặt Hách Liên Tình. Đó là lễ gặp mặt của ông nội và cha mẹ anh, một đôi ngọc bội và một chiếc đồng hồ Patek Philippe. Món quà đắt giá như vậy, không biết là bao người muốn có, thế nhưng chẳng thể khiến cậu vui vẻ lên chút nào. Hách Liên Tình đang ngồi trên salon, tháo khuy tay áo. Thấy cậu làm thế, động tác của anh dừng lại, anh hơi nghiêng đầu nhìn Hàn Dạng, ý bảo có chuyện gì cứ nói. – Quà này tôi không thể nhận. Hàn Dạng nhỏ giọng nói. Có thể với Hách Liên Tình thì chúng chỉ là những thứ nhỏ bé, không đáng kể, thế nhưng cậu lại thấy vô cùng giá trị. Hách Liên Tình không có ý kiến gì, chỉ là hơi cong khóe miệng, hất cằm ý bảo cậu nói tiếp. – Vô công không thụ lộc, thứ này quá quý giá, tôi mang không thích hợp. Với lại… Hàn Dạng do dự: – Với lại chuyện anh nói cuối tuần đi đăng kí là thế nào, sao tôi không biết? – Bây giờ chẳng phải là biết rồi? Hách Liên Tình nhướn mày. – Nhưng chí ít anh cũng nên thương lượng trước với tôi, anh không thể đơn phương quyết định chuyện này… – Tôi không thể? Hách Liên Tình đột nhiên ngắt lời cậu, chậm rãi đứng lên, anh tiến đến gần cậu. Chiều cao gần một mét chín mang theo cảm giác áp bách rõ ràng, sắc mặt cũng rõ ràng lạnh đi: – Em có nhiều ý kiến thật đấy. – Tôi chỉ… Với việc Hách Liên Tình đột ngột tới gần, cậu có chút bối rối mà lùi về sau nửa bước, cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là nắm tay siết chặt đã tiết lộ sự khẩn trương của cậu. Tay Hách Liên Tình đặt lên đỉnh đầu cậu, ngón tay lướt qua mái tóc đen mềm, động tác nhẹ nhàng, dịu dàng như tình nhân nhưng giọng nói lại lạnh lùng đáng sợ: – Hàn Dạng. Đây là lần đầu Hách Liên Tình gọi tên cậu, hai chữ “Hàn Dạng” bật ra từ đôi môi mỏng, lạnh lẽo lại có chút du dương đến khó hiểu làm cậu lạnh cả người. – Lẽ nào em cho là em có thể thay đổi chút gì sao? Hai tuần làm quen còn không đủ để cho em nhận thức rõ tình huống bây giờ? Ngón tay Hách Liên Tình lưu luyến luồn trong mái tóc cậu. – Nhưng chúng ta không có cảm tình đúng không? Ngay cả cảm tình cũng không có thì làm sao có thể chung sống cả đời? Anh không thấy chúng ta đối mặt nhau đều sẽ có chuyện sao? Hàn Dạng hơi kích động, phản bác lại, cậu muốn đẩy bàn tay đang luồn trong tóc mình ra nhưng tay bị giữ lấy. Hách Liên Tình nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Hàn Dạng, có chút tàn nhẫn lên tiếng: – Thì đã sao? Tôi đã nói rồi, em không có quyền phản đối. Hàn Dạng: – … Hai người giằng co một lát, sau đó Hàn Dạng nở một nụ cười tự giễu, nhẹ giọng nói: – Tôi hiểu rồi. Đúng, từ lúc cậu kí hợp đồng, cậu đã không có tư cách nói đến điều kiện với Hách Liên Tình. Chẳng qua cậu chưa nhìn rõ hiện thực, lại thêm Hách Liên Tình cho cậu thời gian hai tuần, dung túng cậu, khiến cậu nghĩ mình còn cơ hội thương lượng. Nhìn ánh mắt ảm đạm hẳn đi của Hàn Dạng, lại thêm khóe miệng quật cường mím chặt, Hách Liên Tình muốn nói gì đó nhưng Hàn Dạng lại tránh khỏi tay anh, để lại một câu “Tôi đi tắm” rồi vào phòng. Hách Liên Tình nhìn tay mình một lát, hừ một tiếng, đi vào thư phòng. Anh giải quyết công việc xong, đi về phòng thì thấy Hàn Dạng đã ngủ. Hàn Dạng vẫn giữ tư thế nằm kia, nằm nghiêng bên mép giường, mặt hướng về phía cửa sổ. Chắc chỉ cần dùng ngón tay đẩy nhẹ là em ấy sẽ ngã xuống ngay. Hách Liên Tình nghĩ thầm. Anh nhẹ nhàng lên giường, muốn kéo cậu lại gần nhưng không nỡ đánh thức cậu. Nghĩ một lát, cuối cùng anh quyết định tiến gần lại, nằm cạnh Hàn Dạng, tay ôm lấy hông cậu. Động tác của anh rất nhẹ, Hàn Dạng đang ngủ say không hề hay biết. Ngực áp vào lưng cậu, tư thế này giống như anh đang ôm lấy cậu, điều này khiến tâm trạng khó chịu của Hách Liên Tình giảm bớt. Nhìn mặt cậu, Hách Liên Tình nói thầm: – Như bây giờ chẳng phải tốt lắm sao? Rõ là lắm chuyện. Nhìn một lúc lâu, Hách Liên Tình hài lòng ôm người đi ngủ. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin