Hôn nhân hợp đồng
Chương 5
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 5
Ba người trong phòng đều không nói gì, trong thư phòng lớn như vậy nhưng chỉ có tiếng pha trà và thanh âm quân cờ được đặt xuống.
Một lát sau, ông cụ bỗng lên tiếng:
– Này nhóc con, chơi một ván với ông già này nào.
Nghe tiếng gọi, Hàn Dạng bật dậy nhưng không đi tới.
– Đứng đây làm gì? Gọi em qua đó.
Hách Liên Tình nhìn Hàn Dạng ngây ngốc đứng đó, lên tiếng.
– A?
Hàn Dạng nhẹ giọng, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tình bên cạnh, lại nhìn ông cụ đang ngồi đằng kia, chẳng lẽ “Nhóc con” là gọi mình à? Cứ tưởng gọi Hách Liên Tình cơ.
Hách Liên Tình cảm thấy buồn cười với phản ứng của cậu:
– Lẽ nào em cho rằng cái từ “Nhóc con” ngu xuẩn đó là để gọi tôi à?
Anh ta làm vẻ “Em có ngốc hay không?”, Hàn Dạng coi như không thấy, nhỏ giọng trả lời:
– Ông ấy là ông nội anh, chẳng lẽ không phải là gọi anh?
Ai ngờ vừa nói xong, ông cụ lại đặt quân cờ trên tay xuống, một tiếng “cộp” vang lên, ông ngẩng đầu nhìn sang:
– Sao lại nói thế được? Nếu cháu ở với Hách Liên Tình, chẳng lẽ ông không phải ông nội cháu?
Hàn Dạng hơi lúng túng đứng cạnh anh, không thể phản bác được gì, mà anh thì rõ ràng bày ra vẻ đang xem kịch vui, điều này khiến cậu càng bất đắc dĩ.
Thế này nghĩa là không có vấn đề gì? Cháu mình mang một người đàn ông về, nói là sẽ kết hôn, chẳng phải sẽ gặp phản đối cực lực từ gia đình à? Mặc dù luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua nhưng vẫn chưa hoàn thiện, rất nhiều gia đình chưa thể thực sự chấp nhận điều này.
Mà cậu còn là một con gà trống không biết đẻ trứng.
À, thứ lỗi cho cậu đã hình dung về bản thân như thế, bởi vì tình huống này cậu không hiểu cho lắm.
– Cứ đi đi.
Thấy cậu vẫn lo lắng, Hách Liên Tình lôi cậu đến trước mặt ông cụ, ấn cậu ngồi xuống, thản nhiên nói:
– Chơi với ông một ván.
Hàn Dạng cứng đờ người, tay chân không biết đặt thế nào, khi thấy nét mặt ông lão ôn hòa cậu mới thả lỏng. Có lẽ sự tình không nghiêm trọng như cậu nghĩ, ít nhất là không có tức giận, mắng và xua đuổi như trong dự kiến.
– Biết chơi không?
Ông cụ phá thế ván trước đi rồi phân cờ, Hàn Dạng thấy thế cũng cùng xếp quân, lễ phép đáp:
– Biết một chút ạ.
– Thả lỏng, ông không ăn thịt cháu, chơi với ông một ván nào.
Ông cụ nói.
Hàn Dạng bỗng nhớ tới ngày còn ở quê nhà, mình cũng cùng ngồi chơi cờ với ông nội như thế, nhớ đến người ông luôn yêu thương mình, trên mặt cậu hiện lên ý cười, lòng cũng bình tĩnh lại, coi người trước mặt là một ông lão bình thường là được.
Nghĩ thế, cậu gật đầu:
– Vâng.
– Tên cháu là gì?
Ông cụ xếp cờ, thuận miệng hỏi.
– Hàn Dạng ạ.
Cậu đáp.
Hàn Dạng chắc chắn ông cụ biết tên mình. Gia đình như vậy, phỏng chừng khi cậu và Hách Liên Tình bắt đầu có quan hệ, thân thể cậu đã bị điều tra rõ ràng rồi đưa tới trước mặt ông cụ.
Bày cờ xong, xuất phát từ tôn kính, Hàn Dạng nhường ông cụ đi trước nhưng ông xua tay, để cậu đi trước. Hàn Dạng cung kính không bằng tuân mệnh, bắt đầu đi.
Hai người cứ thế cháu đến ông đi, Hách Liên Tình ngồi nhìn, không lên tiếng.
Ván này chơi đã sắp tới một giờ, ông cụ từ thờ ơ ban đầu đã không thể thờ ơ được nữa, ánh mắt ông nhìn Hàn Dạng cũng thay đổi một chút, nước đi cũng thêm phần cẩn thận.
Cuối cùng, ván này Hàn Dạng vẫn thua. Cậu thở dài:
– Lão gia tử thật lợi hại.
Biểu tình của ông cụ hòa ái hơn khi nãy, ánh mắt nhìn cậu cũng thêm phần yêu thích và thưởng thức, dù sao một thanh niên có thể đấu cờ với ông lâu như vậy, số lượng chỉ có thể dùng một bàn tay để đếm. Hàn Dạng là một tay cờ lão luyện, tâm tư kín đáo, có thể thấy là nhiều bản lĩnh, mà sự đạm nhiên không táo bạo của cậu cũng rất hợp ý ông.
– Kì nghệ rất khá, chút nữa thôi đã làm ông rối loạn.
Ông cụ tán thưởng:
– Học bao lâu rồi?
Có đề tài nói chuyện nên Hàn Dạng đã không còn kính nể và xa lạ với ông cụ, cậu cười cười, khiêm tốn đáp:
– Lão gia tử quá khen, ông nội cháu là một kỳ si, từ ngày bé cháu đã học ông, đối với lão gia tử chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Ngày bé, cậu thường đi theo ông nội đến nhà các cụ ông trong thôn để chơi cờ. Xem nhiều cũng thấy hứng thú, ông nội cũng bắt đầu dạy cậu, dạy rất nhiều năm.
– Cứ lão gia tử, lão gia tử mà cũng không ngại khó nói.
Ông cụ nhận chén trà từ Hách Liên Tình, nhấp một ngụm, nói với Hàn Dạng:
– Cháu đã sắp kết hôn với Tình Nhi rồi, vậy cũng nên gọi một tiếng ông nội theo nó đi.
Tình Nhi?
Hàn Dạng sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn về người đàn ông đang ngồi cạnh, chỉ thấy Hách Liên Tình mặt không đổi sắc như người được nhắc đến không phải là mình. Cậu chần chừ một lát, mở miệng:
– Tình Nhi ạ?
– …
Lúc này sắc mặt Hách Liên Tình thay đổi rõ ràng, anh nhìn về phía Hàn Dạng, có chút tức giận:
– Gọi vớ vẩn gì đấy? Em mới mọc thêm lá gan nữa à?
– Tình Cách Cách ạ?
Hàn Dạng thừa nhận mình cố ý, như là đã sảng khoái sau một thời gian bị cái miệng tiện của anh làm nghẹn lời, khi thấy bên tai Hách Liên Tình xuất hiện màu hồng nhạt có vẻ mất tự nhiên vì tức giận, cậu còn hoài nghi xem có phải người này xấu hổ không.
– Đừng có được một tấc lại tiến một thước.
Hách Liên Tình nói.
Hàn Dạng: Tôi còn được voi đòi tiên nữa này.
Hách Liên Tình: Ha ha, về nhà xem tôi xử lí em thế nào.
Vẫn thường thấy vẻ giễu cợt của Hách Liên Tình nên khi thấy bộ dáng tức giận của anh, cậu cũng hơi kinh ngạc, hiển nhiên là câu gọi Tình Cách Cách kia làm anh khó chịu rồi.
– Em đang nghĩ gì?
Hách Liên Tình hỏi.
– Không có gì.
Cậu lắc đầu.
Hách Liên Tình không tin, đang muốn nói thì ông cụ đột nhiên chen ngang:
– Được rồi, đừng có khoe ân ái nữa.
Hách Liên Tình:
– …
Hàn Dạng:
– …
Hai người đồng thời liếc nhau, Hàn Dạng quay đầu, tai hơi hồng lên, Hách Liên Tình thì hừ một tiếng nhưng khóe miệng lại khẽ cong.
Ông cụ cúi đầu nên không chú ý đến dị trạng của hai người, vừa bày cờ vừa nói:
– Tình Nhi là tên ngày bé, lúc đầu cả nhà đều cho rằng nó sẽ là một bé gái nên lấy tên là Hách Liên Tình Nhi, nào ngờ lại lòi ra một thằng nhóc, thế nên bỏ chữ cuối thành Hách Liên Tình, Tình Nhi thì để làm biệt danh.
– Rất hay, ở quê chúng cháu có tục lệ nói rằng có biệt danh thì dễ nuôi.
Hàn Dạng cười, tự động bỏ qua người đang tỏa khí lạnh bên cạnh, chẳng mấy khi trả đũa được, không thể nào buông tha.
– Thế hả?
Hách Liên Tình khẽ liếc sang Hàn Dạng, dịu dàng nói:
– Thật ra em có thể kể xem biệt danh của mình là gì, Cẩu Đản hả?
Hàn Dạng:
– …
Ẩn ý trong cái nhìn này làm Hàn Dạng lạnh cả người, quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng chỉ được nhất thời thôi, Tình Cách Cách này không dễ chơi như Tình Cách Cách trong phim Hoàn Châu đâu.
– Nói chuyện kiểu gì đấy?
Ông cụ ngẩng đầu, lườm Hách Liên Tình.
– Ông nên đi ngủ thôi.
Hách Liên Tình mặt không đổi sắc.
Ông cụ đang chơi cờ hăng thì bị cắt đứt nên không vui, ông xua tay, nói:
– Cháu có thể đi ngủ, sao trước đây không nhận ra thằng nhóc cháu dài dòng thế? Tự mình không có thời gian chơi cờ cùng ông, bây giờ cả vợ mình cũng muốn quản luôn hả?
Tay cầm quân cờ của Hàn Dạng khựng lại, không biết nên đặt xuống không, đột nhiên cảm thấy ý kiến để ông cụ đi ngủ cũng không tệ. Nhưng giây tiếp theo, cậu thấy anh nói:
– À, vậy không ngủ nữa, để em ấy chơi cùng ông đi.
Hàn Dạng:
– …
– Nào, chơi với ông ván nữa.
Ông cụ bảo.
– Dạ.
Hàn Dạng gật đầu.
Thời gian cứ thế trôi qua trong khi hai người chơi cờ, khi ông cụ còn chưa đã ngứa tay, người giúp việc đã lên, nói rằng tới giờ cơm rồi.
Thời gian trôi nhanh như thế? Hàn Dạng kinh ngạc, chỉ chơi cờ một lát, chẳng ngờ đã chơi cùng ông nội của Hách Liên Tình cả buổi chiều, nhìn đồng hồ cũng đã sáu rưỡi.
– Ông già này lâu lắm mới thỏa thích như vậy. Nào, đi ăn cơm.
Ông cụ đứng lên, đi về phía cửa.
Hai người đi phía sau ông, Hách Liên Tình nói:
– Kì nghệ khá đấy.
Một câu này mang theo ý khen, Hàn Dạng sửng sốt, rồi lại nghe thấy anh nói tiếp:
– Chỉ lo chơi cờ, ngay cả chồng cũng quên luôn, cho em bàn cờ chắc em có thể mang luôn nó ra đầu phố bày sạp ấy nhỉ?
Hàn Dạng:
– …
Cậu thực sự quên mất Hách Liên Tình, chỉ mải chơi cờ.
Anh thấy cậu mang vẻ bị nói trúng tim đen, mặt càng đen, hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Bình tĩnh, coi như anh ta không tồn tại là được rồi.
Hàn Dạng nhủ thầm.
Nhưng sao người này lúc nào cũng nói như tát vào mồm, cái miệng tiện vậy chứ?
Cậu không nhịn nổi mà khinh bỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
267 chương
72 chương
26 chương