(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); CHƯƠNG 19 Thời gian sau đó, ngày nào Hàn Dạng cũng đến chỗ Trần Thanh để châm cứu, còn Hách Liên Tình, ngoại trừ những lúc bận đến mức không thể phân thân thì đều đi cùng cậu. Anh học xoa bóp rất nhanh, ngay cả Trần Thanh cũng khen anh có năng khiếu. Hách Liên Tình khó có được một lần tỏ vẻ khiêm tốn. Hàn Dạng ở bên cạnh nghiêm mặt nhưng trong lòng đã khinh bỉ đến tận trời xanh. Không phải Hách Liên Tình có năng khiếu, đó hoàn toàn là dùng cậu để luyện ra!!! Hết giờ học hôm nay, Hàn Dạng cùng đám trưởng phòng đi xuống dưới, trưởng phòng đề nghị: – Nghe nói bên Đông Môn mới mở buffet gia đình, chúng ta bớt thời gian sang xem đi, trước khi thi tất cả ăn ngon một bữa! – Mai thế nào? Lão nhị hỏi. – Đi! Dù gì cũng toàn F.A. Lão tứ nói. – Sai rồi, A Dạng là người đã có người thương rồi nhé. Lão nhị sửa lại. – A Dạng đưa em dâu đến đi, ngày nào mày cũng về nhà nấu cơm, sắp thành thê nô rồi! Trưởng phòng lên tiếng. – Hay đấy, tốt xấu gì cũng phải để bọn tao gặp chứ! Lão tứ ồn ào. Cả phòng kí túc đều biết Hàn Dạng có người yêu, dù gì cậu cũng đã ra ngoài ở một thời gian, tuy vậy mọi người chưa gặp Hách Liên Tình, họ vẫn nghĩ đó sẽ là một cô bé dễ thương. Thấy họ hào hứng như vậy, Hàn Dạng cũng không muốn mất vui, nghĩ một lát rồi nói: – Tối nay để tao về hỏi người ta xem, mấy ngày nay công ty khá bận. – Ô? Em dâu đi làm rồi à? Trưởng phòng kinh ngạc. – Hóa ra là ngự tỷ chứ không phải em gái dễ thương à? Lão tứ hỏi. – Thảo nào… Lão nhị chỉ ngón tay vào vết hồng trên cổ Hàn Dạng: – Chị gái này có vẻ mạnh bạo đấy! Vết tích trên cổ Hàn Dạng đúng là do Hách Liên Tình lưu lại tối qua, từ khi quan hệ của hai người được xác định, anh ta cứ như con cún, để lại đủ loại kí hiệu trên người cậu, chỉ thiếu dùng răng khắc tên đại gia Hách Liên lên người cậu. Tai Hàn Dạng ửng đỏ, ho nhẹ để bớt xấu hổ, kéo kéo cổ áo khoác rồi mới nói: – Thật ra cũng không phải ngự tỷ. – Cũng không phải ngự tỷ á? Thế hóa ra vẫn là em gái dễ thương à? Lão tứ hỏi. – Tao đã bảo rồi, A Dạng không giống kiểu thích ngự… – Ừm, anh ấy là nam. Hàn Dạng ngắt lời họ. Tất cả im thít một hồi, mấy giây sao mới khiếp sợ gào lên: – Cái giề?!!! Hàn Dạng thấy họ hoảng thì vui vẻ: – Để tao về hỏi rồi trả lời sau, về trước đây. Nói xong thì đi về hướng khác, cổng trường và kí túc ở hai hướng khác nhau. Cậu đi rồi, cả đám mới hoàn hồn, đồng thanh nói: – Con mẹ nó, đây mới là đỉnh cao!!! Hàn Dạng ra đến cửa thì thấy xe của Hách Liên Tình đã chờ ở đó. Cậu bước nhanh hơn, mở cửa lên xe. Trong xe bật sưởi, Hàn Dạng bẻ lại cổ áo vừa mới dựng lên khi nãy: – Chờ lâu rồi sao? – Mới thôi, khăn của em đâu? Hách Liên Tình hỏi. Sáng nay, lúc ra cửa anh đã đưa một cái khăn quàng cho cậu. – Để trong cặp, phòng học không lạnh nên không đeo. Tối nay anh muốn ăn gì? Hàn Dạng thấy anh khẽ nhíu mày liền lảng sang chuyện khác. – Bị cảm cũng đừng chùi nước mũi vào người tôi. Hách Liên Tình cười lạnh vì hành vi đánh trống lảng của cậu. – … Một lần thôi mà, đừng tính toán thế chứ. Hàn Dạng sờ mũi. Lần trước bị cảm, cậu vô tình làm nước mũi dính lên ngực Hách Liên Tình, anh liền dùng nó để cười nhạo cậu suốt. Hách Liên Tình không nói gì, mở sưởi lên nhiệt độ cao hơn. Lúc ăn cơm tối, Hàn Dạng nhắc tới chuyện bọn họ muốn đi liên hoan. Hách Liên Tình vừa nghe đã không vui, xị mặt: – Lần trước chưa đau đủ đúng không? Lần vào viện trước đã rất lâu rồi, mệt anh còn nhớ lâu vậy. Cậu toát mồ hôi, nói: – Đó là ngoài ý muốn mà, bọn em không đến quán kia, với lại… Cậu dừng một chút mới nói tiếp: – Bọn họ muốn gặp anh một lần. – Gặp tôi? Sao tôi phải gặp họ? Anh nhướn mày, một bộ “Muốn gặp tôi mà dễ thế sao?” Lại phải dỗ. Vừa thấy vẻ mặt ấy của anh, Hàn Dạng hiểu ngay. – Họ đều là bạn em chơi khá thân, trước đây còn ở trong kí túc, họ cũng giúp đỡ em nhiều. Nghe nói em có người yêu nên họ muốn gặp anh một lần. Hàn Dạng nói tỉ mỉ, quan sát biểu tình của anh, thấy anh vẫn im lặng, cậu liền bồi thêm một câu: – Em bảo với họ anh là nam, cực kì đẹp trai, còn siêu tốt với em nữa. Lòng hư vinh của Hách Liên Tình được thỏa mãn, anh từ bi trả lời: – À, nếu em đã xin như vậy thì mai tôi sẽ bảo người ta đặt chỗ trước. Thật không biết xấu hổ, Hàn Dạng nghĩ, trong lòng cậu cũng âm thầm giơ chữ V, trả lời: – Vâng, anh cứ sắp xếp đi. Buổi tối, Hàn Dạng vừa nói với trưởng phòng về việc liên hoan ngày mai, điện thoại chưa kịp cúp đã bị Hách Liên Tình đè ngã xuống giường, di động rơi một bên. Anh giữ hai tay cậu trên đỉnh đầu, nhìn tư trên xuống, nói: – Ai cho phép em đêm tối còn gọi cho người đàn ông khác? Hàn Dạng giật giật cổ tay bị giữ chặt, phát hiện ra anh dùng lực mạnh thật, liền nói: – Em chỉ thông báo thời gian ăn cơm ngày mai thôi. Hách Liên Tình mặc kệ, kéo áo cậu lên cao, cúi đầu, chuẩn xác ngậm lấy điểm nhô ra trên ngực cậu, đầu lưỡi liếm láp. Hàn Dạng hít sâu, muốn dùng chân đẩy anh ra nhưng vừa cử động đã bị anh dùng chân chặn lại, cậu vội vàng nói: – Anh đừng lộn xộn! Em còn chưa cúp điện thoại! – Phiền quá. Hách Liên Tình cắn đầu ngực cậu coi như trừng phát rồi mới cầm lấy di động, cúp máy rồi tắt nguồn luôn. Đầu dây bên kia ngẩn ra nửa ngày, vẫn chưa kịp phản ứng. – Sao? A Dạng bảo gì? Lão nhị hỏi. – Lão đại sao đỏ mặt? Lão tứ hỏi. – Hình như lòng độc chiếm của em rể hơi bị kinh, liên hoan ngày mai… Trưởng phòng nhìn trời. Nghe nói Hàn Dạng và bạn muốn ăn buffet, hôm sau Hách Liên Tình liền bảo Tiểu Trần tìm một nhà hàng buffet tốt. Tan học buổi chiều, Hàn Dạng và ba người kia đứng ở cổng trường chờ Hách Liên Tình. Mọi người đều rất mong đợi được gặp người yêu chỉ nghe danh chưa thấy mặt của Hàn Dạng. Đang tán nhảm, trưởng phòng thấy một chiếc xe từ xa tiến lại, vỗ vỗ vai lão tứ: – Nhìn kìa, một cái xe quá đẹp trai! – Ôi dà! Đẹp giai lắm! Lão tứ cũng nhìn thấy. Họ vừa nói xong, chiếc xe đẹp trai kia liền giảm tốc, chậm rãi dừng lại trước mặt họ, tiếp theo, cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống. Hách Liên Tình ngồi trên xe, nói với Hàn Dạng: – Lên xe đi. Hàn Dạng: – Vâng. Trưởng phòng: – … Lão nhị: – … Lão tứ: – … Trong xe rất rộng, ba người họ ngồi sau cũng không thấy chật, chỉ là khi đối mặt với “em rể” có lòng độc chiếm cực cao trong truyền thuyết thì có chút câu nệ và thấp thỏm. Hách Liên Tình. Ai chỉ cần quan tâm đến tin tức giới kinh doanh một chút thôi là đều biết cái tên này nhỉ? Dù sao đây cũng là người nắm quyền cao nhất của tập đoàn Hách Liên, danh tiếng tất nhiên không thể nhỏ. Nhưng người ta là người yêu Hàn Dạng kìa! Đây quả thực là sốc đơ người biết không? Vốn tưởng Hàn Dạng là phò mã, giờ rõ ràng phải là hoàng hậu mới đúng! Ba người vẫn duy trì biểu tình “Mắt chữ O mồm chữ A”, mãi cho tới khi xe dừng lại trước cửa nhà hàng mà vẫn không khá hơn mấy. Hàn Dạng quay đầu nói: – Chúng ta xuống xe đi. Sau đó ba người bước những bước lâng lâng về phía cửa hàng. Lúc ăn, ba người lại bị Hách Liên Tình show ân ái. Hàn Dạng đi lấy đồ thì gắp hai con cua, vừa đặt lên đĩa đã bị Hách Liên Tình gắp lại. – Không được ăn đồ có tính hàn. Hách Liên Tình nói. – Em chỉ ăn một chút thôi, em kiêng lâu lắm rồi. Hàn Dạng nói, kéo kéo góc áo anh: – Chỉ hai con thôi được không? Hách Liên tình nhìn hai ngón tay đang nắm áo mình, gắp cho cậu hai con nhỏ nhất. Hàn Dạng: – … Trưởng phòng ở bên cạnh, quả thực không nỡ nhìn, bưng đĩa sang đầu bên kia. Đến bàn ăn, Hách Liên Tình lại không cho Hàn Dạng uống đồ lạnh, không cho phép ăn cay. Mọi người thực sự không hiểu vì sao, nghe Hàn Dạng giải thích mình đang uống thuốc Đông ý để điều dưỡng dạ dày thì mới vỡ lẽ. Sau đó, Hách Liên Tình giúp Hàn Dạng bóc vỏ tôm, điều này khiến ba người kia mở rộng tầm mắt. Người cao cao tại thượng trong mắt mọi người lại rất thành thạo việc bóc vỏ tôm, vẻ nhuần nhuyễn như đã bóc cả trăm lần thật sự khiến họ hóa đá. Cơm nước xong, đưa ba người về trường, Hách Liên Tình còn mở cửa sổ nói: – Cảm ơn các cậu trước đây đã thay tôi chăm sóc Hàn Dạng. Hai chữ “thay tôi” đã thể hiện đầy đủ sự độc chiếm của anh, chỉ thiếu nước nói thêm câu: Sau này không còn việc của các cậu nữa rồi. Với việc này, họ rất thức thời biểu đạt tấm lòng: – Không cần khách khí ạ, sau này A Dạng phải nhờ anh chăm sóc rồi. Hàn Dạng: – … Hách Liên Tình cực kì hài lòng với phản ứng của họ, gật đầu, nói: – Tôi nghe Hàn Dạng nói các cậu muốn thực tập, vừa hay kì tới công ty truyền thông của tập đoàn Hách Liên sẽ tuyển thực tập sinh đấy. Ba người sửng sốt, lập tức hiểu là mình trúng thưởng rồi! Công ty truyền thông của tập đoàn Hách Liên! Không phải muốn là vào được đâu, có lời này của boss, đúng là vẽ đường cho hươu chạy rồi! – Cực kì cảm tạ ngài! Ba người đồng thanh: – Chúc anh và A Dạng trăm năm hòa hợp! Sớm sinh quý tử! – Không có gì. Hách Liên Tình nở nụ cười đầu tiên trong ngày với họ, hiển nhiên là cực kì thỏa mãn với lời chúc phúc này. Hàn Dạng: – … Sớm sinh quý tử là cái quỷ gì? Bị mua chuộc nhanh quá đấy! Có liêm sỉ tí được không? Buổi tối, Hách Liên Tình giúp Hàn Dạng bóp chân rồi lật người cậu lại để đấm lưng. – Công ty con bên anh đang nhận người à? Hàn Dạng tì trên gối, nói chuyện phiếm với anh. – Tôi bảo tuyển, họ phải tuyển. Đại gia Hách Liên đáp. – Mời em đi này, em cũng muốn đi thực tập. – Thì đi, vừa lúc có một ví trí cực thích hợp với em. Chẳng mấy khi Hách Liên Tình cực kì dễ tính. – Thật à? Vị trí nào? Hàn Dạng cực kì hoài nghi khi thấy anh đồng ý nhanh như vậy. Tay anh vuốt ve trên lưng cậu, cúi đầu hôn tai cậu, nói: – Thư kí bên người tổng giám đốc, không cần huấn luyện, trực tiếp biên chế luôn. Hàn Dạng biết ngay là anh chẳng nói được câu tử tế nào, nghiêm mặt, quay đầu nhìn anh: – Từ chối. – Em còn ghét bỏ tôi. Anh hừ một tiếng, mạnh tay hơn chút: – Em có biết là bao nhiêu người dòm ngó vị trí đó không? – Vậy anh tìm người khác đi. Hàn Dạng đề nghị: – Một người đẹp da trắng ấy. – Hừ, giọng điệu chua loét, tôi nếm thử xem nãy em ăn gì. Anh nâng cằm cậu lên, hôn xuống. Hàn Dạng vòng tay ôm lấy cổ anh, cậu hơi há miệng để anh xâm lấn, hai đầu lưỡi triền miên. Hàn Dạng mau chóng nhận ra điểm khác lạ, bàn tay rõ ràng đang đặt trên lưng bỗng chui vào trong quần ngủ của cậu, xoa bóp mông cậu qua một lớp quần lót. Hàn Dạng muốn lùi lại nhưng bị chặn, chỉ có thể lúng búng ra tiếng: – … Tối qua vừa làm rồi! – Thế thì tốt. Hách Liên Tình luồn tay vào trong quần lót cậu, chuẩn xác bắt lấy rãnh mông cậu, vừa sờ vừa nói: – Ôn tập chút. … Anh nghĩ đây là kì thi à?!!! Lại còn ôn tập!!! Đáy lòng cậu phát điên, thế nhưng nhanh thôi, cậu sẽ chẳng thể nghĩ gì khác. Ngón tay Hách Liên Tình mơn trớn chính xác đến chỗ mẫn cảm của cậu, vẽ vòng quanh nơi nào đó, từng chút một gợi lên cảm xúc của cậu. Vì vậy, Tình cách cách đã tự thể nghiệm việc dẫn dắt con cá khô bé nhỏ học tập thật tốt loại vận động quan trọng nhất cuộc đời. Ôn tập xong, cá khô như bị nhúng nước, tóc cũng ướt. – Hừ, ướt hết rồi. Hách Liên Tình sờ mông Hàn Dạng, đưa ngón tay dính thứ gì đó cho cậu nhìn. Hàn Dạng thấy chất lỏng trên tay anh thì vừa thẹn vừa giận, đẩy anh ra, xuống giường muốn đi tắm. Vừa đi hai bước, cậu lập tức bị anh bế lên từ đằng sau rồi vào nhà tắm. – Thả em xuống! Hàn Dạng không cảm kích trước lòng tốt của anh. – Ý em là em còn sung sức lắm phải không? Anh cúi đầu nhìn cậu, tựa hồ chỉ cần cậu nói thêm một câu là sẽ làm thêm lần nữa. Hàn Dạng khuất phục trước sự vô sỉ của anh, câm miệng để anh bế đi tắm. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin