Hôn nhân đỉnh cấp

Chương 342 : Kẻ địch chung

“Cậu ăn đi, tớ không ăn nữa.” Hứa Như không có nhận lấy. “Thật sao? Nhưng tớ không thể ăn hết a…” Lăng Diệu cố ý kéo ghế ngồi bên cạnh Hứa Như, rồi mở hộp đồ ăn ra. Cái mùi đó thơm cực kỳ! Mẹ nó Hứa Như sắp khóc đến nơi rồi! Liếc một cái, gà rán vẫn là hương vị nước tương tỏi yêu thích của cô! Lý Thế Nhiên cũng quá là hiểu cô rồi. “Cho dù cậu không ăn, Lý Thế Nhiên cũng sẽ tưởng là cậu đã ăn rồi thôi, vậy chi bằng ăn cho rồi.” Lăng Diệu nghiêm túc nói. “Không ăn.” Hứa Như rất kiên quyết, sắc mặt hơi trầm xuống: “Sau này cậu đừng để ý đến Lý Thế Nhiên nữa.” “Tớ có thể không quan tâm sao? Anh ta là giáo sư đó? Tuy anh ta không phải là giáo sư khoa ngực của bọn tớ, nhưng trong trường học, cái địa vị đó ngay cả hiệu trưởng cũng rất tôn kính anh ta nữa.” “Bỏ đi bỏ đi, tớ vứt đi cho rồi, để anh tớ biết, chắc sẽ giận tớ mất.” Lăng Diệu nghĩ nghĩ. Hứa Như bình tĩnh lại, sự tập trung đều rơi trên bài tập. Nhưng sau đó nghĩ đến những lời vừa rồi của Lý Thế Nhiên, hình như là bảo cô thứ hai đến Lý Thị? Cô phải nhanh chóng quên đi, tuyệt đối không được đi! Cô phải bận rộn lên… Ngày hôm sau là thứ bảy, Hứa Như phải đến Lý Thị để tham dự nghiên cứu phát triển thuốc. Xuống xe buýt từ sớm, không ngờ Tần Nhi lại ở ngay cửa, nhìn thấy Hứa Như, cô ta đi về phía cô. Hứa Như không có quan tâm đến cô ta. Nhưng Tần Nhi lại chặn cô lại, cô không thể không ngừng bước. “Có chuyện?” “Có.” “Nói.” Tần Nhi híp mắt lại, đánh giá Hứa Như: “Chậc chậc, không phải đã ly hôn với Lý Thế Nhiên rồi sao? Sao? Còn gần gũi với anh ta quá vậy?” “Tần Nhi, nếu như cô muốn tọc mạch chuyện riêng của tôi, tôi không thể tiếp cô được.” “Tính khí thật khác rồi, cô cũng biết tình hình bây giờ của Tần Thị, tôi cần Lý Thế Nhiên giúp tôi.” Tần Nhi lạnh giọng nói. “Vậy cô nên trực tiếp đi bàn với anh ta.” Hứa Như không vui mà cau mày. “Tôi đang nghĩ, nếu như là cô đi bàn, có phải sẽ dễ dàng hơn nhiều không?” Hứa Như không có quan tâm đến cô ta, trực tiếp đi vào Lý Thị. Nhưng Tần Nhi lại nói ở đằng sau: “Năm đó cô bị vu nhọ là sao chép luận văn, không lẽ không muốn biết người đằng sau đó là ai sao?” Nghe vậy, Hứa Như ngừng bước chân. “Cho dù tôi muốn biết, thì chuyện của Tần Thị tôi cũng không thể giúp cô.” Hứa Như nói. Cô và Lý Thế Nhiên đã không còn là mối quan hệ thân mật trước kia nữa. Càng huống hồ Tần Thị xảy ra chuyện, cô ít nhiều cũng có chút vui vui. Sự tổn thương mà Tần Nhi gây ra cho cô, cô không thể quên được. Đằng sau, ánh mắt của Tần Nhi dần dần trở nên oán độc, khoé mắt đỏ bừng, cô ta không cam tâm mà quay người, trước mặt, Lý Hằng đang đi về phía cô ta. “Tần Thị ngã rồi, qua đây cầu xin Lý Thế Nhiên sao?” Lý Hằng nhìn cô ta. Tần Nhi khịt khịt mũi, nhìn người đàn ông trước mắt. “Anh có thể giúp tôi sao?” “Tôi ở Lý Thị bây giờ không có bao nhiêu địa vị, Lý Thế Nhiên gần đây khí thế đang thịnh a.” Lý Hằng híp mắt lại. Tần Nhi đương nhiên cũng biết. “Nếu Tần Thị đã phá sản rồi, cô cũng đừng cố chấp nữa, rời khỏi Kỳ Chiến, vậy thì theo tôi.” Nghe vậy, Tần Nhi kinh ngạc ngước mắt lên. Trước đây cô ta và Lý Hằng cũng chẳng qua chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, người đàn ông này, quá thâm sâu khó đoán. “Hay là nói, người đó không cho phép.” Lý Hằng nhướng mày. “Đương nhiên không phải, nhưng không còn Tần Thị, không còn nhà họ Tần nữa, thì tôi không là ai cả.” Tần Nhi trầm thấp nói. Cô ta đã không còn gì nữa rồi. Tần Thị phá sản, ba bệnh nặng nằm viện, cô ta đã sắp không chi trả nổi tiền thuốc men của ba rồi. Không ngờ Lý Thế Nhiên ra tay lại tàn nhẫn như vậy. Ha. “Ai nói, bây giờ chúng ta có chung kẻ địch.” Tầng cao nhất của Lý Thị. Cao Bân đi vào báo cáo: “Tần Nhi hồi nãy có đến, cô Hứa đụng mặt cô ta.” “Ừm.” “Sau đó Tần Nhi lên xe của Lý Hằng.” Cao Bân nhìn sắc mặt của Boss. “Lý Hằng cũng chẳng khơi được con sóng nào đâu.” Lý Thế Nhiên nhàn nhạt nói. “Nhưng, cổ phần của Lý Thị mà Lý Hằng nắm trong tay bây giờ vốn không ít.” Cao Bân nhắc nhở. Bây giờ Lý Hằng đối với Lý Thị mà nói luôn là một mối hiểm hoạ ngầm, mối hiểm hoạ này một ngày còn chưa trừ khử thì sẽ không an tâm được. “Thả thêm chút cổ phần nhỏ lẻ cho anh ta thu mua.” Cao Bân càng khó hiểu hơn nữa. Nhưng mà lời của Boss nói, anh ta không dám nghi ngờ. Buổi tối, Lý Thế Nhiên kết thúc cuộc họp, đi ra ngoài hỏi Cao Bân ở bên cạnh: “Người bên phòng thí nghiệm đều đi hết rồi sao?” “Chắc vẫn chưa, còn chưa nộp báo cáo lên nữa.” Cao Bân nhíu mày, theo như yêu cầu trước giờ, phòng thí nghiệm mỗi ngày sau khi kết thúc nghiên cứu phát triển đều phải nộp báo cáo lên. Nhưng hôm nay đã qua thời gian rồi. “Tôi lập tức xuống dưới xem sao.” Biết Hứa Như có tham gia, nên Cao Bân rất không yên tâm. Nếu như xảy ra chuyện gì, anh ta không dám nghĩ đến hậu quả đâu. Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Tôi trực tiếp qua đó.” Nói xong, tự mình đi xuống phòng thí nghiệm. Nhưng khắp nơi trong phòng thí nghiệm đều tối om, cửa cũng khoá rồi. Anh trực tiếp dùng vân tay của mình mở cửa, nhưng không có chút phản ứng nào. Sự âm u nơi đáy mắt lan ra, anh gọi cho Hứa Như. Nhưng nghe thấy tiếng thông báo tắt máy. Anh lập tức dặn dò Cao Bân kêu người của bộ phận công trình đến, đồng thời kiểm tra camera của tầng này. Chỉ là, từ chiều tầng này đã xuất hiện hiện tượng mất điện, tất cả các thiết bị không hoạt động được, giờ phải nối lại đường dây mới mở cửa được, nhưng mạch điện đã bị hỏng nặng rồi. Nguyên nhân trước mắt là…vẫn đang điều tra. Cao Bân báo cáo xong, đã thấp thỏm đến nỗi không dám ngẩng đầu lên nữa. Lý Thị luôn có nhật ký bấm thẻ nghiêm ngặt, Hứa Như vốn không có nhật ký bấm thẻ rời khỏi. Mà những đồng nghiệp tham dự nghiên cứu phát triển đã rời khỏi vào một tiếng trước rồi. Chỉ e…Hứa Như vẫn còn ở bên trong. Bây giờ người của bộ phận công trình, một tốp đang nối dây điện, một tốp thử cạy cửa thuỷ tinh ra, Lý Thế Nhiên đã không thể đợi thêm chút nào nữa, trực tiếp cầm lấy cái búa ở bên cạnh, đập mạnh xuống. Một giây sau, cũng chả màng đến một đống thuỷ tinh vỡ ở xung quanh nữa mà bước vào phòng thí nghiệm. Các đồng nghiệp lập tức đối mắt nhìn nhau, hồi nãy Lý Thế Nhiên rất là tức giận, cả người gần như là đang trong trạng thái bạo nộ. Lần đầu tiên nhìn thấy Tổng giám đốc Lý như vậy… Do cúp điện rồi, Lý Thế Nhiên mở đèn pin điện thoại lên, thông qua mỗi cánh cửa đều phải nghiệm chứng vân tay, nhưng bây giờ không có điện, thì trở nên phiền phức hơn nhiều rồi. Đằng sau đã có đồng nghiệp cầm búa đi vào, đập từng cánh cửa. Khí tức toàn thân Lý Thế Nhiên rất đáng sợ, đôi con ngươi đen híp lại, cầm điện thoại soi rọi mọi nơi, nhưng từ đầu đến cuối không có thấy Hứa Như. Mãi đến phòng thí nghiệm cuối cùng. Phòng thí nghiệm này bình thường sẽ không mở, cửa không phải thuỷ tinh, mà là cửa sắt. Lúc này, đồng nghiệp bộ phận công trình khó xử rồi. Chỗ này đã được thiết kế đặc biệt, mấy cái cửa thuỷ tinh khi nãy đã không dễ gì đập được rồi, còn cánh cửa sắt này, chỉ có thể đợi sau khi có điện, dựa vào vân tay mới có thể vào được. “Tổng giám đốc Lý…” Giám đốc bộ phận công trình run rẩy mà nhìn Lý Thế Nhiên ở bên cạnh. “Còn cần bao lâu nữa mới có thể kết nối điện.” Lý Thế Nhiên hỏi với vẻ mặt vô cảm. “Nửa tiếng…” Lý Thế Nhiên hít thở sâu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa này, lớn tiếng gọi: “Hứa Như!”