Hôn nhân đỉnh cấp
Chương 334 : đồ của tôi cũng là của em
Cả người Hứa Như cứng đờ, nụ hôn của người đàn ông nóng bỏng, dường như muốn thiêu cháy cô.
Cô lấy lại tinh thần, lập tức đẩy anh ra.
Nhưng cô không phải là đối thủ của Lý Thế Nhiên, anh hôn ngày càng sâu.
Khuôn mặt Hứa Như đỏ lên, hai người đã lâu rồi chưa tiếp xúc thân mật như vậy.
Phản ứng cơ thể vô cùng nhạy cảm, cô gần như không chịu nổi.
Cô chỉ có thể nhấc chân đạp mạnh vào anh.
Lý Thế Nhiên lập tức lùi lại, ánh mắt trở nên u ám nguy hiểm.
“Bà Lý.” Lúc anh đối mặt với cô thì giọng hơi khàn khàn.
Hứa Như cảm thấy cả người mềm nhũn.
Cô xoay người: “Anh đừng làm bậy, bên ngoài có người.”
Lý Thế Nhiên nắm cằm của cô nên cô không thể không đối mặt với anh.
“Nếu không có người thì em cho phép anh làm bậy sao?” Anh cong môi mỏng.
“Không thể nào! Chúng ta đã ly hôn!” Hứa Như tức giận nói.
Người đàn ông nghe vậy thì ý cười trong đáy mắt càng sâu.
“Hứa Như, em rất đẹp.” Môi mỏng của anh rơi xuống tai cô, ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô.
Hứa Như nhìn đứng trước gương nhìn bản thân mình, lễ phục thiết kế cổ áo chữ V nhỏ, nổi bật làn da trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, vòng eo cũng vừa vặn, cô mặc bộ lễ phục này vừa trong sáng lại sạch sẽ.
Nhưng hình như tham dự tiệc mừng thọ ông nội không cần long trọng như vậy.
Hứa Như nhanh chóng thay lễ phục ra thì thấy Lý Thế Nhiên đã trả tiền.
Cô lập tức đi tới ngăn cản anh: “Lý Thế Nhiên, tôi không mua.”
“Hả?” Anh nhíu mày.
“Tôi muốn chọn bộ khác.”
Nhưng Lý Thế Nhiên đã ký tên trên hóa đơn…
Nhân viên cửa hàng đã đóng gói lễ phục, Hứa Như không nhận, nhân viên cửa hàng chỉ có thể giao cho Lý Thế Nhiên.
“Không muốn mặc bộ này thì chọn bộ khác.”
Hứa Như tùy tiện chọn một lễ phục màu đen đi đến trước quầy, cô kiên trì muốn trả tiền.
Nhưng nhân viên cửa hàng lại ra vẻ khó xử: “Cô Hứa, ông Lý tích lũy một số tiền ở cửa hàng chúng tôi, sau này cô Hứa mua đồ trong cửa hàng thì sẽ dùng số dư còn lại là được.”
Hứa Như:…
Cô quay đầu nhìn về phía Lý Thế Nhiên: “Anh không cần làm như vậy.”
“Em xứng đáng.” Ánh mắt Lý Thế Nhiên sâu thẳm.
Lúc đó Hứa Như muốn đắm chìm trong ánh mắt của anh.
Hứa Như cầm hộp lễ phục rời khỏi cửa hàng, Lý Thế Nhiên đi theo sau lưng cô.
Hứa Như không lên xe mà đến ngân hàng đối diện.
Bởi vì số tiền quá lớn nên không thể chuyển khoản, Hứa Như đi rút tiền mặt.
“Đây là tiền lễ phục.”
Sắc mặt Lý Thế Nhiên trầm xuống, anh không cầm số tiền Hứa Như đưa.
“Tôi đã tặng đồ thì sẽ không lấy lại.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
“Tôi không muốn thiếu anh bất cứ thứ gì.”
“Đồ của tôi cũng là của em.” Lý Thế Nhiên nắm lấy cổ tay Hứa Như rồi kéo cô vào lòng.
Anh cầm lấy tiền của cô rồi đưa cho quầy ngân hàng: “Giúp cô ấy chuyển vào tài khoản!”
Nhân viên có chút khó xử nhìn về phía Hứa Như, “Cô Hứa, có phải…”
“Làm phiền cô chuyển số tiền này đến tài khoản.” Hứa Như hít sâu, quay người viết số tài khoản, là số tài khoản ngân hàng của Lý Thế Nhiên.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng.
Anh lập tức gọi giám đốc ngân hàng tới: “Dừng mọi giao dịch với cô gái này.”
Anh dứt lời, không nói lời nào kéo Hứa Như ra ngoài.
“Lý Thế Nhiên!” Hứa Như nổi giận.
“Hứa Như, tôi tặng đồ cho em thì cho dù em không muốn cũng phải nhận!” Sắc mặt của anh căng lên, hoàn toàn không cho phép cô từ chối.
Cô thấy Lý Thế Nhiên muốn kéo cô lên xe thì Hứa Như hất tay anh ra.
“Tôi tự quay về là được.” Cô nói xong thì xoay người đi lên xe taxi sau lưng.
Hứa Như ngồi trong xe nhìn ngoài cửa sổ, Lý Thế Nhiên vẫn đang nhìn cô.
Là ảo giác của cô sao… Hình như cô thấy vẻ mặt của Lý Thế Nhiên có chút mất mát.
Chắc chắn là cô đã hoa mắt.
Lúc này, điện thoại vang lên, là tin nhắn của Lý Thế Nhiên.
Ngày mai tôi tới đón em.
Hứa Như không trả lời.
Cô nhìn lễ phục bên cạnh đến ngây người.
Tôi tặng đồ cho em thì cho dù em không muốn cũng phải nhận…
…
Hôm sau, chạng vạng tối.
Lý Thế Nhiên lái xe đến dưới lầu ký túc xá.
Lúc Hứa Như đi xuống thì Lý Thế Nhiên đã tới rồi, dường như luôn đang đợi cô.
Cô đi vòng qua, người nào đó lại xuống xe chặn cô lại.
“Tôi đưa em đi.” Mặc dù giọng điệu dịu dàng nhưng Hứa Như nghe ra được sự cố chấp.
“Tôi tự đi.”
Nhưng Lý Thế Nhiên không cho cô cơ hội này, nắm lấy cổ tay cô kéo lên xe.
“Lý Thế Nhiên!”
“Hứa Như, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.” Lý Thế Nhiên nói lạnh lùng.
Anh không thích cô chống đối mình.
“Chúng ta đã ly hôn, Tổng giám đốc Lý đừng nói mấy lời làm cho người khác hiểu lầm.” Hứa Như trầm giọng nói.
“Em sẽ hiểu lầm cái gì?” anh hỏi.
Hứa Như mím môi, cô sẽ hiểu lầm… Lý Thế Nhiên thật sự thích cô.
Nhưng cô không dám nghĩ.
“Chúng ta không nên can thiệp vào cuộc sống của ai.”
“Em có thể làm được sao?” Lý Thế Nhiên nhướng mày.
“Tôi có thể.” Hứa Như lập tức gật đầu, lời này Hứa Như nói cho Lý Thế Nhiên nghe, cũng nói cho chính mình nghe.
“Nếu em thật sự muốn thì tôi có thể đồng ý với em.”
“Thật sao?” Hứa Như khó tin.
Cô có chút bất ngờ.
“Với điều kiện đêm nay em phải là bạn gái của tôi.”
“Anh còn thiếu một người bạn gái sao?” Hứa Như nói thầm.
Với khuôn mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên, thân phận này của anh, người muốn làm bạn gái của anh nhiều không đếm nổi.
“Thiếu.”
Hứa Như:…
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn sáu sao.
Hứa Như mang giày cao gót, mặc lễ phục màu đen nổi bật làn da trắng nõn, chân dài mê người.
Lý Thế Nhiên cong cánh tay, hai người vừa đi vào đã lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Trước đây Lý Thế Nhiên và Hứa Như tổ chức hôn lễ rất khiêm tốn, nhưng cũng dần lan truyền tin tức hai người đã kết hôn.
Nhưng hiện tại hai người không công bố ly hôn nên nhiều người nghĩ hai người vẫn là vợ chồng.
Bữa tiệc này có nhiều người có quan hệ lâu đời với nhà họ Lý, Lý Thế Nhiên quen biết không ít người, nhanh chóng có nhiều người đi đến bắt chuyện.
Hứa Như cầm champagne, im lặng đứng bên cạnh Lý Thế Nhiên.
Cô vừa chuyển tầm mắt thì thấy Lý Phàm và Diệp Thấm đi tới.
Lý Thành nhìn thấy hai người thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Ông cụ gọi bảo vệ: “Đuổi hai người kia ra ngoài cho tôi!”
Lý Phàm cười cười, vẻ mặt không thèm để ý: “Ba, con đến chúc thọ ba, con tặng quà xong thì sẽ rời đi.”
“Ba, sinh nhật vui vẻ.” Diệp Thấm dịu dàng đưa quà.
Là một bộ đồ cổ rất tốt, ai cũng biết Lý Thành thích đồ cổ, nhưng lúc này ông cụ không chút lưu tình ném đồ cổ xuống đất.
Chuyện này thu hút sự chú ý của không ít khách khứa.
Sắc mặt Diệp Thấm rất khó coi, sợ hãi cúi đầu, làm cho người khác yêu thương.
Lý Phàm đã sớm nổi giận, cẩn thận ôm lấy Diệp Thấm, lúc nói chuyện với Lý Thành rất tức giận: “Ba, Diệp Thấm thật lòng đến chúc thọ ba.”
“Còn đứng đó làm gì, đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!” Lý Thành không để ý tới hai người.
“Ông nội, ông đừng nóng giận, hôm nay là sinh nhật của ông, là người một nhà…” Lý Hằng đi tới khuyên nhủ.
“Lý Phàm đã sớm không phải là người nhà họ Lý chúng ta!” Lý Thành rống lên.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
17 chương
18 chương
34 chương
266 chương
54 chương
27 chương