Hôn nhân đỉnh cấp
Chương 333 : Cô quản được sao
“Vừa rồi em rất căng thẳng?” Lý Thế Nhiên vẫn không có động tác gì.
“Không có!” Hứa Như bản năng phủ nhận.
“Thật sao? Em có chắc chịu được hậu quả lừa gạt tôi không?” Giọng nói của Lý Thế Nhiên trầm thấp, rất nguy hiểm.
Trái tim Hứa Như đập thình thịch…
Cô vừa ngẩng đầu lên, nụ hôn của Lý Thế Nhiên đã rơi xuống, bá đạo đến mức làm cho cô không thể trốn tránh.
“Ừm!”
Cô kinh ngạc, bản năng đẩy anh ra.
Nhưng cô không phải là đối thủ của Lý Thế Nhiên, ngược lại anh càng hôn càng sâu…
Cảm giác quen thuộc này làm cho cô muốn đắm chìm.
May mắn là thang máy đã đến nơi.
Nhưng dừng lại ở tầng cao nhất.
Vừa rồi Lý Thế Nhiên vốn không giúp cô nhấn thang máy!
“Tại sao lại như vậy…”
“Em không biết đây là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc sao?” Lý Thế Nhiên thích dáng vẻ cô tức giận, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Hứa Như ngây người nhìn vị trí nút bấm, cô đưa tay nhấn, quả nhiên không nhấn được những tầng lầu khác.
“Là em tự chui đầu vào lưới, Hứa Như.” Lý Thế Nhiên từ từ cong môi lên.
“Xin lỗi đã làm phiền anh.” Cô nói xong thì lập tức chạy ra ngoài đến thang máy bình thường đối diện.
Lý Thế Nhiên mạnh mẽ nắm tay cô kéo vào văn phòng.
“Lý Thế Nhiên, anh làm gì vậy!”
“Em ở bên tôi một lát.” Giọng điệu của người nào đó rất bình thường.
“Tôi không phải là vợ của anh, cũng không phải là cấp dưới của anh!”
Lý Thế Nhiên nghe vậy thì dừng bước lại, cả người lập tức tỏa ra khí lạnh thấu xương.
Cô cảm nhận được anh tức giận…
Hàm dưới cương cứng.
Cô không khỏi có chút sợ hãi.
Cô muốn giãy giụa thoát khỏi tay anh, nhưng Lý Thế Nhiên lại càng nắm chặt.
Cô đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Em lặp lại lần nữa?”
Một lúc lâu, Lý Thế Nhiên mới xoay người, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng dọa người khác.
Hứa Như mím môi, né tránh ánh mắt của anh.
“Tôi không muốn ở bên cạnh anh.” Cô cố gắng nói chuyện hờ hững.
Nhưng Lý Thế Nhiên nghe thấy được cô run rẩy.
Cuối cùng anh chậm rãi buông tay ra: “Đi xuống.”
Trên tay bỗng không còn lực tay của anh, cô lại không cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Cổ tay bị Lý Thế Nhiên nắm chặt đã tạo ra vết đỏ, sự đau đớn ngấm vào xương tủy.
Trái tim cũng đau đớn.
Cô cũng không quay đầu lại chạy đi.
Lý Thế Nhiên nhìn cửa sổ sát đất, trên đó in rõ bóng dáng của Hứa Như.
Đáy mắt anh ngày càng sâu thẳm.
Một lúc lâu anh mới đi xuống phòng thí nghiệm.
Lúc anh vào cửa thì trong tầm mắt là bóng dáng mảnh mai của Hứa Như đang thảo luận báo cáo thí nghiệm với hai bạn học cùng trường.
Anh dời tầm mắt, trợ lý nhanh chóng đi tới.
Lần này Lý Thế Nhiên để lại một bạn học nam, Hứa Như và một bạn học khác ở phòng thí nghiệm bên cạnh.
Buổi tối Hứa Như rời đi mới phát hiện phòng thí nghiệm đã không còn ai.
Hứa Như cất kỹ dụng cụ, tháo khẩu trang xuống mới quay về.
Thang máy tới tầng một, cách đó không xa Tần Nhi đi tới.
Cô ta nhìn thấy Hứa Như thì dừng bước lại.
“Cô và Lý Thế Nhiên đã ly hôn, sao còn ở đây quấn lấy không buông chứ?” Giọng Tần Nhi rất sắc bén.
Hứa Như nhíu mày, không muốn nói với cô ta dù chỉ một câu.
Hứa Như không nhìn cô ta mà đi ra cửa.
Tần Nhi bị xem nhẹ nên rất khó chịu, cô ta lùi lại đứng trước mặt Hứa Như.
“Cô nói xem có phải Lý Thế Nhiên cố ý muốn hại tôi đúng không?” Tần Nhi nheo mắt lại.
Nếu thật sự như thế, vậy thì chỉ có thể là vì Hứa Như.
“Tần Nhi, tôi không biết cô đang nói cái gì.”
“Trong một đêm ngắn ngủi, cổ phiếu của Lý Thị tăng lên gấp mười lần, thuốc mới gần như độc quyền thị trường, đánh bại Kỳ Thị và Tần Thị, cô nói Lý Thế Nhiên âm mưu lâu như vậy là vì cô đúng không?”
Hứa Như cười cười: “Tần Nhi, không phải cô biết tôi và Lý Thế Nhiên đã ly hôn rồi sao? Cô cảm thấy người vợ trước này có thể ảnh hưởng đến Lý Thế Nhiên sao?”
“Tôi biết bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô, ly hôn rồi nhưng không phải cô còn thương nhớ anh ta sao?” Đáy mắt Tần Nhi tràn đầy khinh thường.
“Đó cũng là chuyện của tôi, Tần Nhi, cô quản được sao?”
Tần Nhi nghẹn họng, lại thấy Hứa Như đã đi xa.
Cô ta không cam lòng trầm mặt xuống, cô ta đi lên tầng cao nhất nhưng trợ lý thông báo Lý Thế Nhiên đã tan làm.
Nhưng cô ta vốn hẹn gặp mặt Lý Thế Nhiên vào giờ này!
Cao Bân ngăn cản cô ta lại: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Lý tạm thời có việc.”
Tần Nhi nhíu mày, không lẽ lại liên quan đến Hứa Như chứ!
Tầng một, Hứa Như đi về phía trạm xe buýt.
Chiếc xe Cayenne màu đen từ từ dừng lại bên cạnh cô.
Hứa Như lại rất quen thuộc.
Hình như Lý Thế Nhiên đã lâu rồi không lái chiếc xe này.
“Lên xe.” Lý Thế Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt.
Hứa Như nhíu mày: “Tổng giám đốc Lý, tôi không muốn làm phiền anh.”
“Ngày mai em muốn tham dự tiệc mừng thọ của ông nội, vậy đã chuẩn bị xong lễ phục chưa?” Lý Thế Nhiên hỏi.
Lời này làm cho Hứa Như ngây người, cô thật sự chưa chuẩn bị.
Trước kia ở nhà họ Lý, Lý Thế Nhiên đặt mua không ít lễ phục trong tủ quần áo, nhưng sau khi dọn đi thì những lễ phục đã không còn thuộc về cô.
Mà hiện tại cô thật sự không tìm thấy lễ phục ra dáng trong thời gian ngắn.
“Em muốn tôi xuống xe ôm em sao?” Lý Thế Nhiên thấy Hứa Như không nhúc nhích thì giọng điệu trầm thấp xuống.
Hứa Như cắn môi, không vui mở cửa sau.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại nhanh chóng khóa lại.
Anh mở cửa xe ghế phụ ra.
Hứa Như chán nản, chỉ có thể ngồi vào ghế phụ.
“Từ trước đến nay chỗ này chỉ thuộc về em.” Anh bỗng nói một câu.
Hứa Như im lặng, nhưng tâm trạng lại lên xuống vì lời Lý Thế Nhiên nói.
Nửa tiếng sau, chiếc xe chạy vào một cửa hàng đặt theo yêu cầu cao cấp.
Lý Thế Nhiên là khách quý, giám đốc tự mình ra tiếp đón.
“Ông Lý, bà Lý.”
Hứa Như nhíu mày, sửa lại: “Tôi không phải Bà Lý.”
Sắc mặt giám đốc lập tức xấu hổ, sửa lại xưng hô: “Cô Hứa, mời đi bên này.”
Hứa Như đi dạo một vòng, ngay từ đầu lễ phục màu trắng trưng bày trong tủ kính đã hấp dẫn cô, cô quay người lại thì thấy Lý Thế Nhiên đã sớm biết suy nghĩ của cô nên nói giám đốc mang bộ lễ phục màu trắng đến đây.
“Đi thay.”
Hứa Như cầm lấy, đầu ngón tay chạm vào Lý Thế Nhiên.
Cảm giác dòng điện chạy khắp người, cô bước nhanh vào phòng thay đồ.
Hứa Như hít sâu, sau đó điều chỉnh cảm xúc rồi thay lễ phục.
Nhưng khóa kéo ở sau lưng hơi thấp, Hứa Như không với tới được.
“Bên ngoài có ai không?” Cô hơi kéo rèm ra muốn tìm nhân viên cửa hàng.
Cô thấy bên ngoài chỉ có Lý Thế Nhiên, anh nghe thấy giọng của cô thì quay đầu lại đi tới.
“Sao vậy.”
Hứa Như thấy Lý Thế Nhiên muốn đi vào thì lập tức kéo rèm lại.
“Anh giúp tôi gọi nhân viên cửa hàng tới đây đi.”
“Tôi có thể giúp em.”
“Không cần!” Hứa Như tức giận.
Chẳng lẽ người đàn ông không biết anh có sức hấp dẫn trí mạng với cô sao!
Cô chỉ muốn cách anh thật xa!
Nhưng sao Lý Thế Nhiên có thể dễ dàng nghe lời cô chứ, anh lập tức đi vào.
“Xoay người lại.” Anh trầm giọng nói.
Hứa Như bản năng… Ngoan ngoãn nghe lời.
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào da thịt sau lưng cô, khóa kéo nhanh chóng được kéo lên.
Nhưng Lý Thế Nhiên vẫn không buông tay ra.
Anh nhìn phần gáy cô, đường cong xinh đẹp làm cho ánh mắt của anh ngày càng sâu hơn.
Giây tiếp theo anh cúi đầu hôn cô, cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon thả đè cô lên tường.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
17 chương
18 chương
34 chương
266 chương
54 chương
27 chương