Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín

Chương 140 : Tam ca thần bí, cuộc gặp gỡ thần bí

Editor: Phong Lữ *** Lý Tịnh Hương mừng rỡ gật đầu: “Tốt, thật tốt, con nhìn mẹ này, cũng xúc động không nói nên lời rồi.” Cố Thanh Hồi nắm chặt tay Chử Nguyệt Tinh, ánh mắt dời đến Lý Tịnh Hương: “Bác gái, sau này người chính là mẹ của con, con cũng có ba mẹ rồi.” Chử Đồng nghe vậy, không khỏi có chút xúc động, Lý Tịnh Hương lại càng cảm động vô cùng: “Đúng, Thanh Hồi, sau này con chính là con của chúng ta, còn nữa, mẹ và ba con cũng muốn giúp sức chút ít, hai người chúng ta tuy không có tiền, nhưng mà...” “Mẹ.” Cố Thanh Hồi đã sửa lại cách xưng hô. “Không cần, nhà cửa đã được xây sửa khang trang, đồ dùng trong nhà con cũng đã mua sẵn rồi, con và Nguyệt Tinh hai người, chi tiêu khác lại càng ít, hơn nữa con cũng kiếm được tiền, hai người tuổi tác lớn như vậy, lẽ ra chúng con phải hiếu thuận với mọi người mới phải.” Lý Tịnh Hương nghe Cố Thanh Hồi nói như vậy, càng thêm xúc động, Chử Đồng ngồi bên cạnh cũng không yên. “Anh rể, anh và chị gái em kết hôn, em cũng muốn giúp một phần sức, mua thêm vật dụng trong nhà bao gồm cả chi phí hôn lễ, để cho Giản Trì Hoài lo, xem như anh ấy tặng quà kết hôn cho mọi người.” Lý Tịnh Hương nghe xong, tâm trạng càng được an ủi, bà vốn cảm thấy thiếu nợ Chử Nguyệt Tinh, chỉ là bản thân bà không đủ khả năng phụ giúp, Chử Đồng có thể chủ động mở miệng như vậy, bà thực sự vui mừng. Nhưng mà Cố Thanh Hồi lập tức cự tuyệt: “Không cần, thật ra anh cũng không có áp lực lớn vậy đâu, nhà ở trước đây đang được bán, còn một phần tiền hỏi thì hỏi bạn bè, đến lúc đó vẫn còn cần nữa, anh cũng có chút tiền dư, cũng đủ cho Nguyệt Tinh một hôn lễ nở mày nở mặt, mọi người không cần lo lắng.” Anh như vậy cũng xem như đã giải thích nguồn gốc của khoản tiền chi trả, Chử Đồng xua tan nghi hoặc trong lòng. “Anh rể, anh không cần khách sáo với bọn em, Giản Trì Hoài quen không ít bạn bè, chuyện đặt khách sạn giao cho em luôn đi.” Cố Thanh Hồi vẫn khăng khăng như cũ: “Thực sự không cần, bọn anh chỉ cần một tiếng chúc phúc của em là đủ rồi.” Chử Nguyệt Tinh biết lòng tự trọng của Cố Thanh Hồi rất mạnh mẽ, cô vội vàng ngăn Chử Đồng đanh định nói tiếp. “Đồng Đồng, cứ như vậy đi, chị nghe theo Thanh Hồi, anh ấy nói có thể gánh vác chuyện này, thì chính là không thành vấn đề.” Chử Đồng nghe xong, khẽ gật đầu: “Được rồi.” Quay lại Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng không chờ được báo ngay tin cho Giản Trì Hoài. “Ngày kết hôn cũng đã định rồi, bên kia anh rể nói chính anh tự lo được, ba mẹ em cũng đã chọn một ngày lành tháng tốt, còn hơn một tháng, sao em lại cảm thấy không kịp nhỉ?” “Gấp vậy à?” “Cũng khá gấp.” Chử Đồng cầm lấy một cái gối ôm, ôm trước người. “Chung quy là muốn làm kịp trước tiệc mừng năm mới.” Giản Trì Hoài một tay chống đầu, ừm một tiếng, cũng không tham gia vào đề tài này, Chử Đồng dán sát vào hông anh. “Anh biết không? Anh rể mua một căn biệt thự, ở bên Húc Khu.” “Nhà cửa chỗ ấy giá cả không rẻ đâu.” “Anh ấy bán căn nhà trước kia đi, sau đó còn thiếu sẽ vay theo tháng.” Giản Trì Hoài nhìn chăm chú ngón tay thon dài của mình. “Nghề bác sĩ tâm lý này, tiền lương cũng không tệ, gặp được kẻ có tiền, nếu thực sự có bản lĩnh chữa khỏi bệnh cho người ta, nhất định sẽ được đền đáp số tiền lớn,“ “Đúng vậy.” Chử Đồng ngẩng đầu. “Cho dù anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa, điều quan trọng là anh ấy đối tốt với chị em.” “Việc này, cuối cùng em cũng có thể yên tâm rồi?” Giản Trì Hoài vươn tay kéo cô vào trong ngực. “Có phải chị gái em càng ngày càng tốt lên, cảm giác áy náy của em mới có thể càng ngày càng vơi đi hay không?” “Đúng vậy, em hy vọng chị ấy mãi mãi được hạnh phúc.” Cằm Giản Trì Hoài tựa vào đỉnh đầu Chử Đồng, miệng cười thành tiếng: “Xem ra hạnh phúc của anh, còn phải dựa vào chị em rồi.” Chử Đồng nhắm hờ mắt dựa vào ngực Giản Trì Hoài, cô thật hy vọng thời gian có thể dừng lại trong khoảnh khắc này, cô rất hạnh phúc, chị gái hạnh phúc, ba mẹ cũng khỏe mạnh, đây là tốt nhất. Hôm sau, Giang Ý Duy hẹn Chử Đồng ra ngoài. Hai người hẹn nhau tại quán cà phê thường gặp mặt, Chử Đồng đến trễ so với Giang Ý Duy, cô vừa trông thấy Giang Ý Duy liền nói: “Cậu đóng phim ở sa mạc à? Sao lại đen như vậy?” “Có sao?” Giang Ý Duy vội vàng vuốt vuốt hai gò má của mình. “Trước khi đến đây tớ đã thoa phấn rồi mà, sẽ không rõ như vậy chứ?” “Đùa cậu đấy.” Chử Đồng gọi hai ly cà phê. “Cậu xinh đẹp như thế, dù có hóa thành than đen cũng sẽ không xấu đi tẹo nào.” Giang Ý Duy nhìn ngó trong quán cà phê, bỗng nhiên trông thấy bóng dáng hai người đi vào, trong đó có một người phụ nữ đeo kính râm, mặc một cái đầm siêu ngắn màu đen bên ngoài khoác một chiếc áo màu hồng quất, nhìn qua rất chói mắt. Giang Ý Duy ra hiệu cho Chử Đồng. “Cậu xem.” Chử Đồng xoay qua nhìn lại: “Ai đâu?” “Cậu không nhận ra Trần Lộ đó à?” Chử Đồng ờ một tiếng. “Gặp cô ta ở đây cũng không có gì lạ đi?” “Cậu nhìn người bên cạnh cô ta kìa, là một phó đạo diễn.” Chử Đồng nhíu chặt đầu mày, nhìn về hướng khác. “Khi đó bảo cô ta không được phép đặt chân vào giới giải trí nữa, không ngờ cô ta vẫn không nghe.” “Tuy rằng Tứ ca hạ lệnh, cũng xem như niêm phong giết chết Trần Lộ rồi, nhưng lần này đạo diễn và Dịch Sưu có giao tình rất tốt, nghe nói liếc mắt liền nhìn trúng Trần Lộ, tự mình tìm đến cửa cầu xin Tứ ca hơn nửa ngày, vốn là không đồng ý, vừa nghe nói muốn đóng loại vai kia, Tứ ca liền nhả ra...” Người phục vụ đưa cà phê lên, còn hơi nóng, Chử Đồng uống xuống, trong lòng có chút không vui, nhưng ra vẻ không thèm để ý nói: “Vai gì?” “Nhân vật nữ chính phim cấp ba.” Chử Đồng nóng đến nỗi đầu lưỡi tê rần. “Gì chứ?” Giang Ý Duy trông thấy cô như vậy, không khỏi che miệng cười, cô hạ thấp giọng nói: “Là một phim điện ảnh đề tài dân quốc, nghe đâu ngôi sao nam cộng tác là ảnh đế, nhân vật của Trần Lộ trong phim này không ngừng bị yêu cầu khỏa thân hoàn toàn, còn phải diễn bao nhiêu là màn tình cảm mãnh liệt, chính tớ nghe được, vì để hiệu quả giống y như thật, không được dùng người đóng thế, hơn nữa, là làm thật...” “Điên rồi à!” Chử Đồng chỉ chỉ về hướng Trần Lộ biến mất: “Lộ ra như vậy, sau này còn làm người thế nào?” Giang Ý Duy khẽ nhún vai: “Ai mà quản được chứ, đây là con đường cô ta muốn đi, nếu vận khí tốt, một lần là nổi tiếng, vậy cũng xem như một lối tắt, chỉ là tai tiếng như vậy mãi mãi đừng mong tách ra khỏi người cô ta. Nếu vận khí không tốt, phim điện ảnh này không nổi lên được, Trần Lộ cũng xem như hoàn toàn bỏ đi.” “Cô ta không nghĩ đến sau này còn phải lập gia đình sao?” “Cái này hoàn toàn do cậu nghĩ nhiều thôi.” Giang Ý Duy khẽ nhấp cà phê. “Một khi người ta nổi tiếng rồi, đã từng cởi sạch quần áo ra thì sao chứ, vẫn còn nhiều đại gia xếp hàng muốn cưới vào nhà đấy.” “Còn cậu thì chừng nào vô nhà giàu làm bà lớn đây?” “Đi chết đi.” Giang Ý Duy nói xong, vội che miệng lại. “Tất cả là tớ học theo trợ lý Vụ đấy, cậu ấy thường xuyên ở tổ kịch nói đi chết đi, đem một thục nữ như tớ hủy hoại thành như vậy đây.” “Cậu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tính tình cũng thay đổi.” Chử Đồng ăn bánh ngọt, quay lại nói với cô ấy một câu. Giang Ý Duy lơ đễnh đáp: “Đổi tính thì đổi tính đi, dù sao bây giờ tớ cũng chẳng phân biệt nổi trai hay gái nữa, không giống như bộ dạng này của cậu, được Tứ ca “tưới tắm gọt giũa“.” “Cậu sao lại nói đi đâu vậy?” Một tay Giang Ý Duy chống mép cằm. “Đúng rồi, có người nói trông thấy đi theo bên cạnh Trần Lộ là một người phụ nữ xấu xí, hẳn là người lúc trước cậu nói bị hắt nước sôi hủy đi dung nhan, hai người này lại cấu kết với nhau, tự cậu cũng coi chừng một chút.” “Nhắc tới Trần Lộ, tớ lại nhớ đến một chuyện, cậu còn nhớ cậu từng gọi cho tớ một cuộc điện thoại không? Cậu nói Trần Lộ rải tin khắp nơi Giản Trì Hoài “không được”, khi đó tớ tức giận, lúc tớ đôi co cùng cô ta, cô ta cũng không thừa nhận, tớ lục qua lục lại tin tức, hình như cũng không có tin nào liên quan...” Giang Ý Duy ho nhẹ một tiếng, che đi vẻ mặt đang bị chột dạ, cô húng hắng giọng: “Cậu xem cô ta là ngốc à, cậu và cô ta giằng co, cô ta có thể chính miệng thừa nhận? Hơn nữa, tớ có thể gạt cậu sao? Tớ là ai hả!” Chử Đồng gật đầu: “Tớ cũng biết cậu sẽ không gạt tớ.” Giang Ý Duy uống vội hai hớp cà phê, Giản Tứ ca thật sự giở mọi mánh khóe, cô cũng không thể cho Chử Đồng biết rằng hai người bọn họ đã thông đồng với nhau, bằng không thanh danh một đời của cô có thể đã bị hủy hoại trong chốc lát. Ngón tay cô mân mê mép ly cà phê, suy nghĩ đến xuất thần, Chử Đồng nhìn về phía cô. “Làm sao vậy? Có phải tâm tình không tốt không?” “Qua vài ngày tới, là sinh nhật tớ.” “Đó là chuyện tốt mà, tớ sẽ cùng cậu!” Giang Ý Duy cười chua xót. “Quên đi, lúc ấy tớ phải bay sang Paris tham dự một buổi biểu diễn thời trang, cũng chẳng có sinh nhật.” “Đừng như vậy...” Chử Đồng biết, nét tươi cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Giang Ý Duy đa phần đều là đang giả vờ. “Tớ cùng với cậu đón sớm, ngày hôm nay liền làm luôn đi, tùy cậu sai bảo.” “Tớ không dám đâu, Tứ tẩu!” “Cậu muốn quà gì, tớ cũng thỏa mãn cậu.” Giang Ý Duy chống hai tay lên gò má của mình. “Theo tớ đến quán bar, tớ ở đoàn làm phim buồn bực muốn chết, qua một năm người ta lại già đi một tuổi, tớ muốn thả lỏng cho thật tốt.” “Vậy... được rồi.” Chử Đồng do dự, nhưng vẫn đồng ý. Uống cà phê xong, hai người ra ngoài tản bộ, Giang Ý Duy đã đạt được đến mức độ minh tinh thế này, tiền trong mắt cô ấy thực không tính là gì nữa. Khi cô mua quần áo không chút mềm lòng, không cần lôi kéo Chử Đồng cũng cùng cô ấy thử. Cuối cùng hai người mua một bộ quần áo chị em gái, Giang Ý Duy đứng trên đôi giày gót nhọn mười phân cao lênh khênh đi trước, Chử Đồng theo phía sau, không ngừng kéo váy. “Này, ngắn thế này, mặc thế nào hả?” “Thì mặc như vậy đấy, nhìn đẹp không?” Chử Đồng bước đi có chút lắc lư. “Đi thế này đến quán bar rất không an toàn, chúng ta vẫn là đổi lại một bộ khác đi?” “Cậu OUT quá rồi nhé, các em nhỏ xinh đẹp ở quán bar còn lộ hơn cả chúng ta, khó có dịp chơi đùa thôi mà.” Giang Ý Duy đi được hai bước, quay đầu nhìn lại Chử Đồng. “Tứ ca trông thấy cậu như vậy, có thể sẽ xé cậu ra không?” “Hoàn toàn có khả năng.” Giang Ý Duy gật nhẹ đầu, giơ ngón cái lên: “Tứ ca thật uy vũ, cậu đừng nói với anh ấy là tớ cho cậu ăn mặc như vậy là được.” Ban ngày hai người ở bên ngoài đi dạo, Giang Ý Duy lại gọi trợ lý đến, giúp cô cầm chiến lợi phẩm về nhà, lại tự mình mang theo Chử Đồng đến một quán bar nổi tiếng ở Tây Thành. Vào bên trong, ánh đèn bên trong quay cuồng, tiếng âm nhạc hạng nặng dường như gõ thẳng vào trong ngực, khiến huyết mạch của kẻ khác phun trào, loại cảm giác nôn nóng hưng phấn muốn lao vào thử. Chử Đồng trông thấy một dàn người đẹp múa dẫn đầu hai chân trắng nõn thon dài, áo ngực màu đen vòng quanh cơ thể mỏng manh, lả lơi mà tràn đầy dụ hoặc. Giang Ý Duy gọi một bàn đầy rượu, trên bàn chỉ duy nhất một ly nến mờ ảo, cũng chỉ có ở một chỗ mà kẻ khác không thể trông rõ mặt, Giang Ý Duy mới có thể buông thả phát tiết. Vài ly rượu mạnh lót bụng, cô hoàn toàn giải phóng, giơ cao chén rượu, giọng mang theo chút nức nở nghẹn ngào gào thét: “Cái tên Ân Thiếu Trình khốn kiếp này, tớ hận hắn, tớ hận hắn!” Chử Đồng lắc nhẹ đầu, thật sự tổn thương người khác, hóa ra vẫn là thứ tình cảm này. Giang Ý Duy lệ rơi đầy mặt, lúc này, cô trốn trong góc phòng, không ai biết cô, chẳng sợ cô lại gào thét lên, ngoại trừ Chử Đồng ra, cũng không ai có thể nghe thấy. “Tôi hận đến mức muốn băm vằm anh ra, tôi xem anh làm sao làm đàn ông được nữa, Ân Thiếu Trình... kiếp sau, kiếp sau, đừng để tôi gặp lại anh nữa.” Cô giơ cao ly rượu, hướng về phía Chử Đồng làm động tác cụng ly, sau đó cầm chén rượu một hơi cạn sạch. Chử Đồng không hề ngăn cô lại, Giang Ý Duy lau chùi khóe mắt, bỗng nhiên dán chặt đầu vào vai Chử Đồng. “Vì sao quên một người lại khó đến thế? Anh ta tồi như vậy, phụ bạc tớ như vậy, nhưng khi hai người chia tay, trong đầu trong lòng tớ đều nghĩ đến anh ta rất tốt. Tớ đau quá, tớ từng muốn chết đi, nhưng mà không được, không được, Chử Đồng, cậu dạy tớ dạy tớ đi, tớ muốn quên đi mối tình này, tớ muốn yêu người khác, cho bản thân mình được sống như người bình thường...” Chử Đồng đưa tay ôm lấy bả vai Giang Ý Duy, cô không còn cách nào khác an ủi Giang Ý Duy, cánh cửa đau đớn này cô cũng đã từng trải qua, nhưng chưa từng đóng lại cánh cửa tình cảm này. Giang Ý Duy giơ ly rượu lên, quay về nơi nào đó ngây ngốc cười rộ lên: “Ân Thiếu Trình, tôi kính anh, chúc anh hạnh phúc mỹ mãn, chúc anh cùng người bạch đầu giai lão, chỉ là tôi thì sao? Tôi thì sao... tôi sẽ không yêu người khác nữa, đây mới là bi ai lớn nhất của tôi sao?” Nước mắt nóng bỏng theo hai gò má chảy xuống, Giang Ý Duy mở to cổ họng đau rát thét lên: “Ân Thiếu Trình, trong mắt anh rốt cuộc tôi là cái gì?” Chử Đồng siết chặt bả vai của cô, cũng không nói một lời, cô tin tưởng có một số đạo lý, Giang Ý Duy rõ hơn so với người khác, lại càng không cần phải an ủi, chỉ là kiềm nén quá lâu, cô ấy quá khó để tiếp nhận được. Giang Ý Duy lại trút hai hớp rượu, sau đó hát: “Ngày hôm qua xa rồi, ngày hôm nay anh ở trước mắt em, em muốn yêu, xin cho em cơ hội, nếu sai lầm em cũng sẽ gánh lấy, nhận định anh chính là đáp án, em không sợ người khác chê cười em cực đoan, tin tưởng vào trực giác của chính mình...” “Em đã nói em không trốn tránh, em không nên làm như vậy, nói không nghe lại càng muốn yêu, càng nỗ lực yêu nhiều cho anh hiểu...” Rốt cuộc Chử Đồng cũng không nhịn được nữa, hai mắt cô bỏng rát đến đau nhức, nước mắt vô thức rơi xuống, Giang Ý Duy cắn chặt răng, che mặt lại mà khóc: “Ân Thiếu Trình, Ân Thiếu Trình, Ân Thiếu Trình...” Miệng cô như niệm ma chú, lặp lại một lần lại một lần, Giang Ý Duy lau sạch nước mắt: “Đi, chúng ta đi nhảy.” “Giang Giang, tớ không nhảy đâu, chúng ta vẫn nên ngồi đây đi.” “Tớ đi đây.” Chử Đồng túm chặt cổ tay Giang Ý Duy: “Giang Giang, tớ biết trong lòng cậu khó chịu...” “Tớ chỉ buông thả đêm nay mà thôi, ngày mai lại quay phim, Chử Đồng, cậu đừng quản tớ.” Giang Ý Duy gạt hai tay cô ra, tiến nhanh vào sàn nhảy. Chử Đồng lo lắng cho cô ấy, nhanh chóng đuổi theo. Giang Ý Duy bước rất nhanh, sau khi lẫn trong đám người thì dần dần mất hẳn, dù sao cô ấy cũng là ngôi sao, cái chỗ tốt xấu lẫn lộn này vốn không tốt. Chử Đồng lách vào theo, nhưng xung quanh toàn là người, cô gần như nửa bước cũng khó đi, bầu không khí ít ỏi, cô cảm thấy hít thở dần trở nên khó khăn. Giữa sàn nhảy, có người huýt còi vang lên, trên đỉnh đầu khắp nơi phun ra một làn khói trắng, khiến cho cơ thể mỗi người ở trong đó, ngũ quan cũng trở nên mơ hồ và tràn đầy hấp dẫn. Chử Đồng đẩy vai hai người bên cạnh ra đi lên phía trước, chân không biết bị ai quấn lấy, cô ngã nhào về trước, nhưng xung quanh toàn người là người, muốn lăn ra mặt đất cũng là vấn đề. Tiếng huýt sáo ngày càng lớn, Chử Đồng trông thấy đám người trước mặt quây lại một vòng, Chử Đồng theo bản năng nhìn lại, trông thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn, một tay anh cầm một bình rượu đẹp đẽ tinh xảo, tay kia nắm lấy tay một mỹ nữ, người phụ nữ với lớp trang điểm khoa trương màu khói, hình xăm từ bả vai lan xuống tận ngực, nửa người trên chỉ mặc độc một chiếc áo ngực, rốn và xương quai xanh nhìn không sót thứ gì, thắt lưng uốn éo gần giống như rắn. Chử Đồng không nhìn chính diện người đàn ông, chỉ thấy cần cổ mở ra ba nút, cùng lúc cánh tay giơ cao, một bên sơ mi hơi trượt xuống, xương quai xanh như ẩn như hiện cực kỳ đẹp mắt, mà anh giống như mặt trăng được các ngôi sao vây xung quanh, chắc chắn cũng không phải người bình thường. Âm nhạc vẫn tiếp tục cuồng dã, anh ta cầm bình rượu quăng sang người bên cạnh, bàn tay anh ta khẽ vuốt ve lưng người phụ nữ, dường như có chút mất hứng, nháy mắt với người phụ nữ, người phụ nữ liền ngoan ngoãn tránh ra, tự nhảy một mình. Chử Đồng bị người trước mặt cản lại không vượt qua được. “Làm phiền, cho qua một chút.” Cô chỉ có thể hét lớn tiếng. Cô lờ mờ trông thấy Giang Ý Duy đứng cách đó không xa, cuối cùng Chử Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, lách về phía trước một chút. Kỹ thuật nhảy của người đàn ông kia đẹp tuyệt, Chử Đồng đi lướt qua, giữa hai người cách nhau khoảng hai ba người, trong bóng tối, có người bắt được tay cô. Lòng bàn tay người này lạnh buốt, ẩm ướt, Chử Đồng tiếp tục đi về phía trước, ngón tay hai người dần dần tách nhau ra, nghiêng mặt nhìn lại một cái, người đàn rốt cuộc cảm thấy như vừa bắt gặp được một hình bóng quen thuộc, chính xác là đôi mắt kia giống như ở trong trí nhớ của anh ta. Chử Đồng cũng không để bụng, chỉ nghĩ rằng có người nhận lầm người, mà trong lúc hoảng hốt, cô nghe được tiếng gọi trong đám người. “Tam ca.” Chử Đồng tiếp tục đi về phía trước, câu nói tiếp theo nghe cũng không được rõ ràng cho lắm, vất vả lắm cô mới đi đến được bên cạnh Giang Ý Duy: “Giang Giang.” Giang Ý Duy say khướt, dường như bám chặt lên người kẻ khác, cánh tay người đàn ông trẻ tuổi giữ chặt thắt lưng Giang Ý Duy, nhìn về phía Chử Đồng, nói: “Đừng xen vào chuyện người khác.” “Anh đừng cho là anh gặp may, biết cô ấy là ai không? Người phụ nữ của lão đại xã hội đen anh không thể trêu vào đâu.” Một tay Chử Đồng kéo Giang Ý Duy về, tóc cô ấy rối tung, ánh sáng lại không tốt, người đàn ông cũng không nhận ra Giang Ý Duy, Chử Đồng hừ lạnh thành tiếng: “Người đàn ông của cô ấy thuộc hàng rắn, là kẻ giết người không chớp mắt, anh muốn tìm gái đẹp, ở đây vơ một cái được cả đống, chớ có lôi thôi rầy rà biết không?” Chử Đồng đỡ Giang Ý Duy ra khỏi sàn nhảy, lại có thể hai dăm ba câu nói dóc hù dọa người kia, kinh khủng thật! Trở lại chỗ ngồi, Giang Ý Duy vẫn còn muốn uống rượu, một bên rót cho mình, một bên lại rót rượu cho Chử Đồng, bộ dạng này của cô, thật chẳng khác kẻ điên. Giữa sàn nhảy, người đàn ông bỗng nhiên ngây ngẩn tại chỗ, người bên cạnh hỏi anh: “Tam ca, anh sao vậy?” “Đi tìm cho ra cô ấy cho tôi!” “Ai? Cô nào cơ?” Phó Tam ca dặn dò như vậy, tất nhiên là một người đẹp, nhưng người đàn ông lại nhếch cánh môi tinh tế không nói lời nào nữa, đúng vậy, cô nào? Anh ta dời tầm nhìn lại, giữa hàng trăm người, anh ta có thể tìm ra được gương mặt quen thuộc kia sao? Giang Ý Duy tựa vào vai Chử Đồng khóc nức nở, từng tiếng đứt quãng, như trẻ nhỏ vừa mới sinh, Chử Đồng khẽ lay cô: “Không được khóc nữa.” “Ân Thiếu Trình, cái tên khốn này!” Chử Đồng chỉ chỉ cái trán của cô ấy: “Ở sau lưng mắng chửi người khác, cẩn thận anh ta xuất hiện trừng phạt chết cậu đấy.” “Ngon, đến đây đi, đến thì tớ liền thiến anh ta!” Tiếng nói Giang Ý Duy vừa dứt, cánh tay bị người khác kéo mạnh lên, cô mơ hồ trợn mắt, nhưng thấy không rõ vẻ mặt người bên cạnh. Chử Đồng cũng uống không ít rượu, đưa tay chỉ chỉ về Ân Thiếu Trình: “Sói đến, quỷ đến rồi, ha ha ha.” Ân Thiếu Trình ôm lấy vai Giang Ý Duy, ghì cô vào trong ngực, sau khi chuẩn bị rời đi, người đàn ông bên cạnh nhìn Chử Đồng, hỏi: “Cậu chủ Ân, còn cô này sao bây giờ?” “Mặc kệ cô ấy, cậu cho rằng Giản Trì Hoài yên tâm để cô ấy lại đây à? Không cần đến chúng ta lo lắng.” Chử Đồng chu cái miệng nhỏ nhắn, trông thấy Ân Thiếu Trình định bỏ đi, kêu to: “Cứu mạng, cừu bị sói ngoạm đi rồi, Giang Giang, cậu mau tỉnh lại! Mau, Ân Thiếu Trình đến rồi, thiến anh ta đi!” Giang Ý Duy lấy lại tinh thần: “Cho tớ con dao nào.” Ân Thiếu Trình thật muốn bịt miệng hai người phụ nữ này lại. Anh dìu Giang Ý Duy ra ngoài, Chử Đồng đứng dậy định đuổi theo, bả vai lại bị người khác giật mạnh lại, cô quay đầu lại nhìn: “Ai da, không phải em đang nằm mơ chứ?” Giản Trì Hoài quét mắt về phía cô: “Ngày hôm nay của em, đúng là không khác nằm mơ đâu.” Chử Đồng chìa ngón tay lên: “Không không không, em rất tỉnh.” Tầm nhìn người đàn ông dời xuống, nhìn chăm chăm đôi chân dài lộ ra gần hết của cô, chiều dài chiếc váy này, anh thực nghi ngờ cô ngồi xuống là có thể lộ ngay. Giản Trì Hoài cởi áo khoác phủ lên vai cô: “Đi, về nhà sẽ phạt chết em.” Anh mang theo Chử Đồng rời khỏi, cách đó không xa có tiếng động truyền đến, Giản Trì Hoài quay đầu nhìn, trông thấy Phó Thời Thiêm dường như đang tìm người, khí thế bừng bừng, gần như xã hội đen kéo tới. Còn Giang Ý Duy, chỉ cảm thấy bản thân mình lâng lâng, cái gì cũng không nhớ rõ, cô bị Ân Thiếu Trình mang vào một khách sạn, hai người lần mò vào phòng, thật vất vả mới tìm đến được giường, Ân Thiếu Trình đẩy cô vùi vào giường lớn. Giang Ý Duy ngã đến đầu váng mắt hoa, khua tay qua lại giữa không trung, túm chặt lấy áo người đàn ông, cô ra sức giữ lấy, Ân Thiếu Trình chật vật ngã xuống, hai tay chống bên hông Giang Ý Duy: “Buông ra.” “Là Ân Thiếu Trình thật à?” “Là tôi.” “Đi chết đi.” Giang Ý Duy mắng khẽ một tiếng, trong miệng khẽ đọc tên người đàn ông. “Anh thèm muốn tôi lâu như vậy, mỗi ngày đều muốn ngủ cùng tôi, sao lại dám giả mạo đến cả Ân Thiếu Trình hả?” Khuôn mặt đẹp đẽ của Ân Thiếu Trình tái mét: “Hắn muốn ngủ với em?” “Anh cút đi.” Giang Ý Duy đẩy anh ra, hai tay Ân Thiếu Trình giữ chặt thắt lưng Giang Ý Duy. “Là tôi.” Anh tiến đến hôn lấy môi cô, cơ thể Giang Ý Duy mềm nhũn, cũng không có sức lực phản kháng, Ân Thiếu Trình bắt đầu thở gấp, trong đêm tối tiếng va chạm liên tiếp không ngừng vang lên. Giang Ý Duy mặc rất ít, một làn vải mỏng manh, đưa tay ra là có thể tháo bỏ. Bọn họ đối với cơ thể của nhau vẫn vô cùng am hiểu, bàn tay Ân Thiếu Trình mân mê trên cơ thể người phụ nữ, sau đó phủ người xuống... Lúc thì ngồi khi lại nằm sấp, giữa đêm trầm luân không ngủ, Giang Ý Duy nắm chặt lấy tay của đối phương, cô say, nhưng biết thực ra rất khát khao một người, cô thực sự quá cô đơn quá cô đơn rồi. Tình cảm mãnh liệt qua đi, đó là cảm giác mỏi mệt rã rời, nhưng thời gian dài ra vào phim trường đã luyện Giang Ý Duy thành cái đồng hồ sinh học. Cô gần như chỉ chợp mắt qua, liền tỉnh lại. Bàn tay chạm sang bên cạnh, đụng phải cánh tay một người. Cô chưa say đến mức không phân biệt nổi mơ và thực, cô biết cô vừa mới phóng túng, chỉ là không thể xác định cùng với người nào. Trái tim trong lồng ngực thấp thỏm không yên cô mở đèn lên, Ân Thiếu Trình đã chìm vào giấc ngủ, lộ ra một dáng vẻ lười biếng mà thoải mái, là anh đang thỏa mãn. Giang Ý Duy ngây ngốc nhìn chăm chú khuôn mặt này, đột nhiên cô xốc mền lên bước xuống giường, tìm kiếm bên trong căn phòng một phen. Ân Thiếu Trình ngủ rất sâu, nhưng mơ hồ cảm thấy có loại cảm giác không thoải mái đang bắt đầu lan tràn, anh không thể nói cụ thể, chỉ cảm thấy rất lạnh, hệ thống lò sưởi đầy đủ như vậy, sao anh lại có thể cảm thấy lạnh? Anh mở mắt ra, trông thấy Giang Ý Duy đang quỳ bên cạnh anh, anh thực rất hưởng thụ cảm giác này, toàn thân trắng mịn trong suốt, người đàn ông khẽ nhíu mày: “Mấy giờ rồi? Sao không ngủ được?” Giang Ý Duy ngẩng đầu lên, hướng về phía anh lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Cậu Ân, thoải mái không?” Ân Thiếu Trình nhìn không được nụ cười này của cô, cái loại cảm giác kỳ lạ này khiến anh muốn khởi động cơ thể, nhưng rõ ràng không thích hợp trong nháy mắt tầm mắt anh dời xuống, sau khi đảo qua bụng dưới rơi xuống nơi nào đó. “Em!” Trong tay Giang Ý Duy một cái kéo nhọn, mày nhướn lên: “Tôi thế nào?” “Em, em đừng di chuyển.” Ân Thiếu Trình sợ đến mặt trắng bệch: “Em đừng có run tay.” Giang Ý Duy kéo căng nhẹ khóe miệng: “Tay tôi yếu lắm, nói không chừng không cẩn thận một cái...” “Ý Duy.” Ân Thiếu Trình mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra. “Em đừng như thế này, bỏ dao xuống đi.” “Ân Thiếu Trình, anh cũng thật biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhỉ, trong nhà đã có một người, lại muốn ra đây làm loạn với tôi phải không?” Lúc trước Giang Ý Duy khóc rất nhiều, hai mắt hơi húp lên, cô cắn răng, một bộ dạng hung tợn. Ân Thiếu Trình rất sợ cô sẽ xuống nặng tay, nhưng anh cũng không dám lộn xộn, hai tay anh nắm thành quyền. “Tình cảm của tôi đối với em, lẽ nào em thực sự không thể cảm nhận được sao?” “Anh đối với tôi, đại khái chính là say mê cơ thể đi?” Giang Ý Duy cười khẩy, ánh mắt dời lên phía trước. “Anh vừa nói tình cảm của anh đối với tôi, một mặt lại muốn làm gì thì làm, đây là tình yêu trong miệng anh?” Ân Thiếu Trình ngồi thẳng người, thò tay sờ cánh tay của Giang Ý Duy, Giang Ý Duy nhíu chặt mày: “Anh đừng có di chuyển!” “Ý Duy, tôi biết em không nỡ, em cũng không làm ra chuyện độc ác như vậy.” Người đàn ông tay giữ chặt cổ tay Giang Ý Duy, tay cô run rẩy, nhưng cô kiên quyết không dùng sức, Ân Thiếu Trình cẩn thận mở tay cô ra, anh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, hai bên mặt đều là mồ hôi, anh nhận lấy kéo từ trong tay cô, sau đó vứt trên mặt đất. Ân Thiếu Trình kéo mền ra, che nửa người dưới của mình, anh đứng dậy muốn ôm lấy cô. Giang Ý Duy gạt tay anh ra, sau khi xuống giường tự cầm quần áo mặc vào. “Em đi đâu?” “Về nhà, ngày mai còn phải đi Paris.” Ân Thiếu Trình nhìn cô: “Ngủ lại đây đi, sáng mai tôi để tài xế đưa em đi.” Giang Ý Duy cầm quần áo lên mặc vào từng thứ một. “Không cần.” Cô cầm lấy túi trên tủ đầu giường, lấy từ bên trong ra hai trăm đồng đặt lên giường. “Cám ơn cậu Ân đã đặt phòng, tôi cũng ngủ được hai giờ rồi nhỉ, chúng ta cưa đôi.” Cô xoay người phóng khoáng rời đi, chỉ là bóng hình cô đang run rẩy, cơ thể đang run rẩy, lòng cô cũng đang run rẩy. --- Bán Đảo Hào Môn. Chử Đồng đi theo Giản Trì Hoài lên lầu, tửu lượng của cô rất tốt, mấy ly nhỏ như vậy không quật ngã được cô. Quay lại phòng ngủ, cô chê nóng, cầm áo khoác trên người bỏ ra: “Sao lại nóng như vậy hả?” Giản Trì Hoài vẻ mặt bình thản đi phía trước, Chử Đồng trông thấy giường lớn mềm mại hiện ra trước mặt, vui vẻ lao về phía trước, cô nhắm mắt lại liền muốn đi ngủ, cũng không nghĩ sẽ bị người đàn ông phía sau xách lên. “Làm gì vậy hả?” Chử Đồng đứng cạnh giường, váy ngắn vén lên cao, lộ ra cảnh xuân vô hạn, Giản Trì Hoài chỉ xuống dưới chân cô. “Đứng yên cho anh, thẳng chân lên!” Cô nhướn mi mắt: “Em muốn đi ngủ.” Người đàn ông mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một thứ, Chử Đồng nhìn thấy, cả người bắt đầu sởn gai ốc, cô tự giác kéo cái váy ngắn cũn cỡn xuống. “Giản Trì Hoài, anh đừng làm bậy.” Người đàn ông cầm thước gõ nhẹ vào lòng bàn tay mình vài cái, sau đó tiến lại gần. ~