Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín

Chương 13 : Giáo sư Giản, chỗ nào cũng đẹp

Khóe môi Giản Trì Hoài thấp thoáng một nụ cười. Anh xuyên qua đám đông, đi thẳng lên bục giảng. Anh bắt đầu điểm danh nhưng vì số lượng quá nhiều, không thể nào điểm danh toàn bộ nên chỉ chọn một lớp bất kỳ như thường lệ. Điểm danh xong mới chính thức vào bài. Chử Đồng nhìn thấy Giản Trì Hoài cầm thước trỏ, anh mặc chiếc sơ mi trắng và quần Âu đen giản dị nhất, đường nét của chiếc quần thẳng tắp, mạnh mẽ, quả thật là tràn đầy năng lượng. Những thuật ngữ chuyên ngành mà anh nói Chử Đồng hoàn toàn không hiểu. Giản Trì Hoài chiếu một bản vẽ mặt phẳng tương tự như một hình vuông ma thuật cấp 12 lên màn hình lớn. Những màu sắc rực rỡ khiến người ta hoa cả mắt, bên trên còn có những ký tự, chữ số khác nhau. Giản Trì Hoài gõ chiếc thước trỏ lên màn hình: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, trả lại nguyên dạng, sau đó vẽ ra bản vẽ kết cấu, bản vẽ tiết diện cùng với đáp án chính xác của công thức tương ứng.”* ~ *Tớ nghĩ ở đây muốn nói đến việc tương tự như giải một ma trận cấp 12. ~Chử Đồng nghe đến nỗi thái dương giật lên đau đớn, sao giống như đang xem trực tiếp chương trình “Super Brain”* quá vậy? *Super Brain (Não bộ mạnh nhất) là phiên bản Trung Quốc của chương trình Superhirn của Đức do đài Giang Tô phát sóng. Bạn nữ bên cạnh thì thầm với bạn mình: “Ông thầy biến thái này, lại bắt đầu huênh hoang trí tuệ hơn người của mình rồi đấy.” “Bây giờ cho các em hai mươi phút để quan sát.” Chử Đồng bứt rứt*, cô chỉ muốn nói, cô đi được chưa? Đến cả hình vuông ma thuật cấp 1 cơ bản nhất, đơn giản nhất, cô còn chẳng đưa về nguyên dạng được nữa là. ~ *Hành động của Chử Đồng chính là hình minh họa của chương này, chạm hai đầu ngón tay vào nhau. ~Giản Trì Hoài chắp hai tay sau lưng, bước xuống bục giảng. Các sinh viên phía dưới bắt đầu giả vờ tính toán. Chử Đồng đặt hai tay lên bàn, đáng tiếc là tay cô trống không, đến cây bút cũng không có. Tiếng bước chân của Giản Trì Hoài mỗi lúc một gần, cô liếc mắt đã có thể nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông. Anh không vượt qua hẳn mà đứng trên hành lang bên cạnh cô. Một phút, rồi hai phút... Chử Đồng cảm thấy tứ chi dường như đang bị đóng băng trong không khí. Giản Trì Hoài đứng trên cao nhìn chằm chằm xuống bóng lưng của cô, rồi bất ngờ cúi xuống, ghé sát vào gương mặt nhỏ của Chử Đồng: “Em sinh viên này, em học tiết của tôi mà ngay cả giáo trình không mang, thế là thế nào?” Vì đeo thêm thiết bị khuếch âm nên câu nói của Giản Trì Hoài vọng lại mấy lần trong giảng đường. Mấy sinh viên dãy trên đều quay đầu lại nhìn. Chử Đồng ngậm chặt miệng. Mỗi ánh mắt nhìn cô như muốn nói chắc chắn là một sinh viên nữ ở đâu đó thèm muốn sắc đẹp tới học ké đây mà. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông. Cô thấy Giản Trì Hoài nhướng mày, sau khi đứng thẳng dậy bèn dùng cây thước trong tay chọc mấy cái vào lưng cô, thấy cô không có phản ứng gì, anh đành nói thẳng: “Em lên đây với tôi!” Bên cạnh có tiếng rì rầm to nhỏ: “Thấy chưa, mấy người học ké không có kết cục tốt đẹp đâu.” “Cảm giác này thật là tuyệt, ai bảo bọn họ tranh hết cả chỗ đẹp.” Chử Đồng đứng dậy với vẻ không cam tâm tình nguyện, đi theo phía sau Giản Trì Hoài. Hai người một trước một sau đi lên bục giảng. Giản Trì Hoài gõ vào chân cô, tỏ ý bảo cô quay mặt xuống dưới. Phía dưới vang lên tiếng cười đùa, cô cũng chẳng cảm thấy mất mặt. Giản Trì Hoài chống khuỷu tay lên mép bục, cả người đổ nghiêng, bày ra một vẻ lười biếng đầy gợi cảm: “Đối với những sinh viên thường xuyên tới học ké, tôi không có ý kiến gì. Con người luôn thích hướng tới những nơi cao quý và hoàn hảo, bản tính là vậy, không cần gượng ép.” Chậc chậc, Chử Đồng nghe mà nổi da gà khắp người, đúng là cái đồ sướng. “Nhưng mà...” Giản Trì Hoài đổi giọng, ngữ khí trở nên nghiêm túc, đầy quyền uy: “Tôi tuyệt đối không thể khoan nhượng với những người đi học không mang theo giáo trình. Em đến đây tay không, vậy rốt cuộc em tới đây để xem cái gì?” Đám sinh viên phía dưới đều đang xem trò vui. Chử Đồng dẫu mặt dày nhưng Giản Trì Hoài rõ ràng muốn cô khó xử. Xem tình hình này, trong chốc lát chắc chắn không tha ngay cho cô. Chử Đồng rướn cổ lên: “Thưa thầy, em tới ngắm thầy ạ.” “Ha ha...” Bên dưới lại rộ lên tràng cười. Giản Trì Hoài không ngờ rằng cô lại trả lại như vậy, chiếc thước trong tay chốc chốc lại đập một cái vào lòng bàn tay: “Thế ư? Tôi có gì để ngắm.” Chử Đông cong môi, tươi cười rạng rỡ, ánh mắt sáng rực, đảo đảo xung quanh rồi nháy mắt với Giản Trì Hoài: “Giáo sư Giản chỗ nào cũng đẹp, gương mặt tuấn tú, dáng người siêu chuẩn. À, quan trọng nhất là hình xăm của thầy cũng rất đẹp...” “Ha ha ha ha...” Cả đám sinh viên cười ầm lên. Có cậu sinh viên chịu không nổi, còn đập bàn. Gương mặt nghiêng của Giản Trì Hoài mờ mờ ảo ảo, bờ môi mỏng mím lại rất chặt. Chử Đồng quan sát sắc mặt anh, thầm nghĩ liệu có phải anh sắp nhịn không nổi nữa không? Nếu mà ở nhà, anh đã xử lý cô từ lâu rồi, nhưng đây dẫu sao cũng là ở trường học, lại còn bao nhiêu đóa hoa của Tổ quốc ngồi đây, chắc không đến mức động thủ thật chứ? Anh đờ ra trong khoảnh khắc. Cô nhìn thấy Giản Trì Hoài bật cười: “Em nữ sinh này thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác như vậy, em thích hợp đi làm chó săn.” Đây là chửi cô ư hay đang đâm chọc cô? Cô không tỏ ra yếu thế: “Báo cáo thầy, ước mơ tột cùng của em chính là làm một... giỏi nhất...”* ~ *Tiếng Trung đảo bổ ngữ lên trước nên chị Chử Đồng nói giỏi nhất trước. Từ giỏi nhất nghĩa đen là trâu nhất, giống kiểu trâu bò nhất. ~Giản Trì Hoài tiếp lời cô: “Hóa ra em muốn làm bò à? Bò đực hay bò cái?” Cô bặm môi, không dám tiếp tục cãi với anh nữa. Một lúc sau, Chử Đồng nhìn thấy Giản Trì Hoài tháo tai nghe Bluetooth xuống. Anh cất bước đi tới trước mặt cô. Vì sự chênh lệch khoảng cách nên khi anh nhìn cô không thể không sát lại gần. Chử Đồng bất giác nín thở, hạ thấp giọng: “Anh... Anh làm gì vậy?” “Chẳng phải em nói tôi chỗ nào cũng đẹp sao? Tôi đứng đây cho em ngắm chán thì thôi.” Gò má Chử Đồng ửng hồng, hơi thở hầm hập. Cô vô thức lùi ra sau một bước, thật sự chịu không nổi bị anh nhìn sát kiểu này. Giản Trì Hoài tiến tới, gõ vào đầu cô một cái: “Cái đầu to thế này mà bên trong toàn cỏ là cỏ. Tôi thấy em học hành bao năm vứt đi rồi.” Chử Đồng liếc mắt nhìn xuống dưới. Còn cứ tiếp tục mỗi người một câu kiểu này, sớm muộn gì cô cũng thua liểng xiểng. Cô vội xin hàng: “Thưa thầy, em biết sai rồi, em đi được chưa ạ?” Giản Trì Hoài tới phía trước bục giảng: “Hết nửa tiếng rồi, có ai biết cách giải chưa?” Bên dưới lặng ngắt như tờ, ai nấy đều cúi gằm. Chử Đồng thì đứng đó, tươi roi rói, nhìn thấy Giản Trì Hoài trang bị một đống công thức, giải đề bài một cách hoàn hảo. Cô nhớ lại lời cô nữ sinh ban nãy nói: Ông thầy biến thái này, lại bắt đầu huênh hoang trí tuệ hơn người của mình rồi đấy. Giản Trì Hoài giảng rõ ràng xong, vứt cây bút trong tay đi, quét ánh mắt về phía Chử Đồng: “Đã nhìn rõ chưa?” Cô vội vàng gật đầu: “Nhìn rõ rồi ạ.” “Được rồi, em giải lại lần nữa.” Chử Đồng trợn tròn mắt, lát sau thất thểu đáp: “Em không biết ạ.” “Em đi đi, về sau dựa vào cái IQ này thì đừng tới nghe giảng nữa, có nghe cũng vô dụng.” Chử Đồng động đậy chân. Hay rồi, coi như hôm nay cô đến đây là tự rước nhục vào thân. Ra khỏi giảng đường, Chử Đồng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh nắng rồi. Người nào đó còn làm giáo sư kia chứ, bụng dạ thì đen tối, đen ngang với sói hoang rồi. Lúc Chử Đồng rời khỏi trường học, ánh mắt bất giác nhìn về phía gương chiếu hậu. Ngôi trường rộng lớn dần dần trở thành một chấm nhỏ trong mắt cô. Hôm nay tới coi như cũng có chút thành tích, dù gì cô cũng xác định được thân phận giáo viên của Giản Trì Hoài chắc chắn là thật. Lái được nửa đường, Chử Đồng chú ý tới chiếc túi mình để bên ghế lái phụ. Cô đỗ xe lại bên vệ đường, lấy chiếc USB bên trong ra rồi với lấy laptop. Những bức ảnh bên trong được lần lượt mở ra. Nhìn từ góc độ này có lẽ được chụp trộm bằng một thợ ảnh chuyên nghiệp. Bên trong toàn là những bức ảnh ôm ấp thân mật giữa Đào Tinh Kỳ và Ân Thiếu Trình. Sắc mặt Chử Đồng sa sầm lại, càng lúc càng có thể khẳng định cái chết của Đào Tinh Kỳ không hề đơn giản. ~