Hôn Nhân Bạc Tỉ
Chương 69
Lạc Đức Quan thở dài, ông ngồi đối diện với Lạc Tư Nhiên một lúc rồi mới mở miệng lên tiếng.
"Tư Nhiên.
. ba muốn giao công ty lại cho con"
Lạc Tư Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười rồi lắc đầu từ chối.
"Không ạ.
. con không thể.
. bây giờ con chỉ muốn đi tới một nơi nào đó yên tĩnh để nghĩ ngơi một thời gian".
Bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên bụng xoa xoa dịu dàng rồi nhìn qua Lạc Đức Quan mỉm cười.
Lạc Đức Quan khẽ gật đầu cười hạnh phúc, ông cho người chuẩn bị một căn nhà được thiết kế thoải mái ở nước ngoài lẫn vé máy bay cho cô một cách âm thầm.
BỐN NĂM SAU \- tại thành phố New York.
"Mama.
. chúng ta đi đâu đây"
Một cậu bé hóm hỉnh, năng động không ngừng bám lấy tay mẹ nói.
Giọng nói ngọt lịm làm người ta phải tan chảy con tim cùng với khuôn mắt dễ thương đúng là làm cho người ta phải nao lòng với cậu nhóc bốn tuổi này.
Bạch Sở Giao xoa xoa đầu cậu nhóc.
"Ui chao.
. nhóc đáng yêu chết mất"
Lạc Tư Nhiên mỉm cười, cô tay cầm túi thức ăn, còn tay kia nắm tay của tiểu bảo bối này.
"Tiểu Hàn.
. chào dì Giao Giao rồi về nhà thôi".
"Chào dì Giao Giao.
. cháu và mama về đây".
Bạch Sở Giao gật gật đầu cưng nựng cậu bé, nhìn qua cô thì thở dài, có chút vui có chút lo lắng.
"Tiểu Nhiên.
. cậu định không về nước thật sao"
"Không.
. mình sẽ sớm về thôi.
. ba mình còn phải thăm cháu ngoại chứ".
Ở một nơi khác, Lục Dạ Thần từ ngày Lạc Tư Nhiên rời đi không một câu từ biệt, hắn như phát điên thậm chí không còn là hắn.
. một Lục Dạ Thần cao cao tại thượng hào hoa phong nhã ngày trước giờ lại khác xa.
Hắn chỉ chăm chú vào công việc rồi uống rượu hằng đêm ngoài ra thì chả làm gì nữa, có lúc hắn đã ngất xỉu vì mệt mõi quá độ kèm theo uống rượu quá nhiều làm tổn hại sức khoẻ.
Lục lão gia gia giờ không còn trách mắng như trước mà ngược lại dịu dàng khuyên bảo Lục Dạ Thần.
Lục phu nhân cũng đau lòng lo lắng không dứt, bà hối hận vì ngày đó đến gặp Lạc Tư Nhiên còn đề nghị cô kí vào đơn ly hôn như thế! bà đâu biết con trai của bà yêu cô đến mức bản thân sống chết cũng không màng tới chứ.
Ngày qua ngày trôi qua, từ công ty cho đến khi về nhà mọi thứ diễn ra quá ảm đạm buồn tẻ.
Buổi sáng hôm sau, hắn tới hơi muộn vì đêm qua uống nhiều rượu.
. điều này hẳn người trong công ty ai nấy cũng biết.
Bấm thang máy, mở ra một cậu nhóc bầu bỉnh đáng yêu chạy lăng tăng ra.
Lục Dạ Thần nhìn theo mà quên cả việc bấm thang máy, Lưu Quốc lắc đầu than vảng
"Dạo này bảo vệ như nào mà để trẻ con vào nhầm thang máy của tổng tài thế này.
.
"
"Không sao"
Lục Dạ Thần lạnh giọng một câu, Lưu Quốc kinh ngạc nhìn vị đại nhân này đúng là thay đổi thật rồi.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
164 chương
14 chương
158 chương
62 chương
80 chương