Ở một nơi khác, Lục Dạ Thần đã một tuần không đến công ty làm việc. Chuyện này làm cho Lục lão gia gia vô cùng tức giận, ông không ngừng gọi điện nhưng tất cả đều reo chuông nhưng không ai bắt máy. Lục phu nhân đích thân tới dinh thự gặp hắn. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ được một chút ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khe cửa sổ. Hắn ngồi một mình nhìn lên bức hình vẽ chân dung của cô treo trên tường chính giữa căn phòng. Rượu và thuốc lá tràn lan trên bàn lẫn dưới sàn, trông thật bừa bộn khó chịu. Lục phu nhân mở cửa ra hoảng hốt nhìn Lục Dạ Thần rồi đi lại nhẹ nhàng nói với hắn. "Con nghĩ con làm như vậy là mọi chuyện sẽ được giải quyết sao ?...công ty..tất cả của Lục Gia con định từ bỏ tất cả ư..". Lục Dạ Thần cười lạnh, ánh mắt vẫn không rời, kiên định nói với bà. "Con vốn không cần những thứ đó..." "Là mẹ gặp cô ta..bảo cô ta ly hôn" Lục phu nhân không nhịn nỗi mà nói ra, tất cả bà làm chỉ muốn tốt cho con trai mình và bà nghĩ chẳng có gì sai cả. "Mẹ..." Lục Dạ Thần đứng bật dậy lớn giọng gọi bà. Lục phu nhân vẫn nghiêm nghị nhìn hắn, bà vẫn điềm tĩnh nói tiếp. "Con tỉnh táo lại đi..nếu con muốn tốt cho cô ta thì rời xa cô ta đi". Bà nói một câu rồi bỏ đi về, đứa con này bà không quản được nữa rồi... Sau ba ngày tiếp tục điều tra về Lục Thanh Ly, cuối cùng hắn cũng biết rõ mọi chuyện. Một người là người dì chăm sóc cho hắn từ nhỏ còn một người là người vợ mà hắn hết lòng yêu. Nếu hắn đứng về bên nào cũng là không đúng, mọi chuyện bắt đầu nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn... Tại tập đoàn Lạc Thị. Lạc Đức Quan vừa tan họp chuẩn bị quay về phòng thì một nhân viên nam chạy lại thông báo. "Chủ tịch..có một phụ nữ đến tìm ngài" "Tôi biết rồi" Ông có chút hoài nghi pha trộn chút lo lắng, khuôn mặt ông tối sầm lại ngay khi gặp mặt Lục Thanh Ly. Người phụ nữ cả tên ông cũng không muốn nhớ bây giờ lại xuất hiện trước mặt ông, bà ta ngoài màu tóc phai màu bạc thì dường như chẳng có gì thay đổi cả. "Cô đến đây làm gì ?" Lục Thanh Ly mỉm cười điềm đạm, trong lòng có chút khó chịu với giọng điệu chán ghét của Lạc Đức Quan. "Anh ghét tôi vậy sao ?" Lạc Đức Quan ngồi xuống, ông lạnh lùng nhìn bà ta. "Quan trọng sao ? Tôi không có hứng thú nói chuyện hàn huyên với cô..nếu không có gì mời Lục tiểu thư về cho". Lục Thanh Ly khoé mắt đỏ hoe, từng câu từng chữ xa lánh với bà như gián tiếp đâm thẳng vào tim vậy. "Tôi đến chỉ muốn thăm anh..nhưng giờ thì không cần nữa rồi". Lục Thanh Ly mỉm cười nhẹ nhàng rồi rời đi, Lạc Đức Quan thở phào một cái nhẹ nhõm. Từ bé đến lớn khi ở gần Lục Thanh Ly giống như ở gần một quả boom nổ chậm vậy. Trong xe, Lục Thanh Ly vừa cười vừa đau lòng càng hận thù thêm. Lạc Gia Xuyên điềm tĩnh nói. "Bà giết em gái tôi rồi..giờ bà muốn gì ở tôi nữa" Lục Thanh Ly hờ hững nói. "Cậu yên tâm đi..tôi sẽ cho người giúp cậu sang nước ngoài một cách bình yên".