Lạc Tư Nhiên chậm rãi hỏi: "là ai ?". Cổ Lập Minh nghiêm túc trả lời: "là Đỗ Phù..nhưng bà ta có chút vấn đề về thần kinh nên không thể hỏi được gì cả". Lạc Tư Nhiên cười lạnh, bàn tay chậm rãi cầm ly nước uống một ngụm rồi đặt nhẹ nhàng xuống bàn. Cổ Lập Minh khó hiểu hỏi tiếp. "Chị định làm gì đây ?" "Ai mà biết được bà ta có phải bị thần kinh thật hay là không...hết cách rồi, tôi phải nhanh chóng tìm ra sự thật..dù có là thủ đoạn đê tiện tôi cũng sẽ làm để tống mẹ con Mạch Huệ Lam vào tù". Lạc Tư Nhiên dứt câu đứng bật dậy, Cổ Lập Minh lây hoay đi xuống ghế rời đi theo cô. Ở một nơi khác, Lục Dạ Thần ngồi nhìn tấm ảnh của Lạc Đức Quan mà Lưu Quốc đã điều tra được. Bên cạnh đó, Lưu Quốc còn điều tra ra được chi tiết vụ án năm xưa của mẹ Lạc Tư Nhiên, hắn nghiêm túc xem xét kĩ lưỡng rồi nói với Lưu Quốc. "Chuyện này tạm thời đừng để lộ..đặc biệt là ông của tôi". "Dạ thưa sếp" Lưu Quốc nghiêm nghị tuân lệnh rồi chậm rãi lui ra ngoài. Lưu Quốc vừa ra khỏi phòng một lúc thì Đổng Trác cũng vừa đến gõ cửa, hắn chậm rãi đi vào cuối người chào Lục Dạ Thần một câu lịch sự. "Lục tổng..chúng ta nói chuyện một lát được chứ ?". Lục Dạ Thần không suy nghĩ trả lời ngay: "tôi không rảnh, cảm phiền Đổng nhị thiếu quay về rồi". Đổng Trác cười cười nói tiếp một câu: "về chuyện của Lạc Tư Nhiên..tôi nói ngắn gọn thôi". Lục Dạ Thần ngừng tay để đống tài liệu sang một bên nhướng mày nhìn hắn nói: "ngồi đi". Không gian căn thẳng thật sự, Đổng Trác đối diện với Lục Dạ Thần mà thần sắc vô cùng thoải mái tinh thần khá tốt. "Tôi sẽ là người giúp cô ấy..nên anh hãy ly hôn giải thoát cho cô ấy đi" Đổng Trác nghiêm túc nói. Lục Dạ Thần bật cười: "haha..Đổng nhị thiếu từ khi nào đi lo cả chuyện gia đình của tôi vậy". Đổng Trác càng lạnh giọng kiên định: "anh có thể cho cô ấy thứ gì chứ ?..tiền sao? Cô ấy không cần tiền thứ cô ấy muốn là tương lai là cuộc sống yên ổn..Lục Gia sẽ buông tha cho cô ấy sao". Lục Dạ Thần đờ người, nhưng hắn vẫn cố giữ vững sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh. "Tôi sẽ không ly hôn càng không để bất kì ai động vào cô ấy..dù có là ai tôi cũng sẽ không tha thứ". Đổng Trác đứng dậy, thần sắc khá lạnh lùng nhìn hắn nhẹ nhàng nói một câu rồi mới rời đi. "Dù sao tôi cũng sẽ giành lấy cô ấy..dù có thể khiến cô ấy hận tôi". Sau khi Đổng Trác rời đi, một hồi sau Lưu Quốc vội vàng đi vào báo cáo. Lục Dạ Thần tâm tình không tốt, hắn quăng mạnh tập hồ sơ lên bàn nhìn sang Lưu Quốc nói. "Ông ấy muốn tôi về nhà và kết hôn với cô ta sao..tôi sẽ cho ông ta thấy rõ bộ mặt hãnh diện về cháu dâu mà ông ấy chọn". Lưu Quốc nhanh chóng đưa ra một cái thẻ nhớ màu đen để nhẹ lên bàn, sát khí của Lục Dạ Thần lớn đến nỗi khiến cậu ta run run cả bàn tay. Ở một nhà kho gần trung tâm thành phố Hải Thành. Lạc Tư Nhiên đi cùng với cả Cổ Lập Minh vào trong với sắc mặt nghiêm nghị và quyết tâm gì đó. Đỗ Phù khi nhìn thấy cô bước vào thì lập tức co người run sợ la hét lên: "tránh ra..cứu tôi với..". Lạc Tư Nhiên ra lệnh tên đàn ông gác cửa đó trói bà ta vào một góc rồi cho lui ra ngoài, cô đi lại ngồi xuống trước mặt của Đỗ Phù. Cô chậm rãi đưa ra tấm ảnh của mẹ cô trước mắt bà ta thì ngay lập tức bà ta phản ứng nghi ngờ hơn, cứ luôn miệng nói rằng: "tôi không biết gì cả". Cổ Lập Minh mang ra một chậu nước đầy như lời cô đã căn dặn trước đó. Lạc Tư Nhiên nhẹ nhàng ngồi lại gần bà ta thì thầm nói. "Vụ án tai nạn giao thông ở đường cao tốc Hải Thành có một người phụ nữ đã tử vọng trên đường mua quà cho con gái của mình trước ngày sinh nhật...cô bé đã rất buồn thậm chí còn muốn chết để có thể gặp lại mẹ mình..nhưng may mắn cô bé không chết thay vì suy nghĩ như thế cô bé đã quyết định tìm ra sự thật trả thù cho mẹ của mình..." Đỗ Phù như phát điên, phản ứng kịch liệt của bà ta đã khiến cho cô càng thêm chắc chắn một điều rằng bà ta chắc chắn có liên quan trong vụ án đó của mẹ cô và cả vụ hoả hoạn một năm trước. "Tôi hỏi bà, mẹ của tôi..Kim Vi Ánh có phải bị người khác hại chết không ? Bà đã biết hung thủ đúng không kẻ đó đã có mặt tại hiện trường đúng không ?".