Hồn Ma Che Dù
Chương 12 : Cơ thể bị ướt dưới chiếc dù
Trong cục cảnh sát, tôi bị hai tên tra khảo, ngồi đối diện với tôi là tên cảnh sát mặt sẹo.
Hắn nhìn tôi cười cười, nụ cười trông còn khó nhìn hơn cả khóc, "Tự giới thiệu một chút, tôi là Đặng Sông, đội trưởng đội cảnh sát hình sự. " thì ra là đội trưởng, khó trách trông anh ta kiêu ngạo như vậy. Một người như vậy chỉ có thể nghe theo chứ không dám chống lại, tôi nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đặng Sông ném đống tài liệu lên bàn, hỏi tôi: "Nếu không muốn chịu sự đau đớn, hãy khai báo thành khẩn, đem tất cả mọi chuyện đầu đuôi gốc ngọn nói cho tôi biết, có nghe thấy không? " Tôi không hoài nghi chút nào hắn quả thật là một người kiêu ngạo, ở trong đồn cảnh sát này, hắn chính là trời.
Tôi chỉ gật đầu như nãy, ý bảo tôi sẽ đem tất cả sự tình nói cho hắn biết, không có mảy may giấu diếm. Đặng Sông cũng gật đầu hài lòng, từ trong túi áo trên móc ra một cái bút máy cùng một quyển sổ nhỏ (bút kí), mở ra để lên bàn, yêu cầu tôi nhớ lại sự việc.
Bắt đầu, hắn hỏi những câu đơn giản như cuộc sống, địa chỉ nhà, hoàn cảnh gia đình, v.v… Sau đó, hắn bắt đầu hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó.
Tôi không biết trả lời như thế nào, dù sao những chuyện này cho dù nói ra hắn cũng không tin, nhưng không nói, tôi cũng không tìm thấy cách nào để giấu diếm, vì vậy liền cắn răng, đem chuyện về cốt nữ trình bày hết với hắn
Tôi nhìn thấy Đặng Sông sắc mặt chuyển sang tím, cây bút trên tay đã cất đi từ khi nào. Đặng Sông lạnh lùng nói: "Anh muốn chết ư. "
Ha ha, hắn hoàn toàn không tin lời tôi nói, điều này cũng khó trách, đổi lại là một người khác, cũng sẽ không tin, dù sao nó cũng quá khó tin.
Đặng Sông đứng lên, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, toàn thân tôi không thoải mái. Tôi thầm nghĩ sẽ có điều không ổn, hắn chuẩn bị "Dùng hình" với tôi. Tôi như một con chuột nhỏ, không có chỗ nào để lẩn trốn dưới móng vuốt của một con mèo khổng lồ.
Ngay lúc Đặng Sông chuẩn bị tiến lên đánh tôi, đột nhiên, cửa mở, một cô gái quần áo nổi bật bước vào, cô gái này có sống mũi cao, cằm nhọn, đeo một cái kính nhỏ hơi trễ xuống dưới sống mũi. Cô ấy thật sự rất đẹp, cool ngầu. (weo wèo weo)
Đặng Sông rõ ràng là biết cô gái này, giọng điệu ngọt ngào, nói: "Luật sư Cao, cô tới phòng thẩm vấn làm gì vậy? "
Cao luật sư nhìn Đặng Sông nói: "Cấp trên ra lệnh, người này không có diều gì khả nghi, có thể thả. " Nói xong, đưa một tờ giấy cho Đặng Sông.
Đặng Sông hoài nghi tiếp nhận tờ giấy, tức giận nói: "Một đám ngu muội, thời đại nào rồi còn tin chuyện ma quỷ. " Lập tức, hắn xông tới chỗ tôi hất tay, "Cút đi. "
Luật sư Cao dơ tay, nhìn Đặng Sông, nói: "Chìa khóa. "
Luật sư Cao giúp tôi mở còng tay và dẫn tôi ra khỏi cục cảnh sát.
Vừa ra khỏi cục cảnh sát, tôi liền thấy một khuôn mặt quen thuộc—— Dư Bần. Nhìn thấy anh ta tôi cũng hiểu ra, nhất định là anh ta đã giúp tôi.
Dư Bần tiến về phía tôi cười cười, "Anh phải chịu khổ rồi. "
Tôi lắc đầu, "Không có gì, tôi phải cảm ơn anh rồi. " Những lời này là thật lòng, nếu không có Dư Bần, khả năng tôi đã bị Đặng Sông xử một trận rồi.
Dư Bần nói: "Đừng cảm ơn tôi, tôi còn phải cảm ơn anh mới đúng, nếu không phải nhờ anh, tôi còn không biết tới lúc nào mới có thể tiêu diệt cốt nữ. "
Tôi khó hiểu, thoạt nhìn Dư Bần không giống như là một người tốt trừ bạo an dân, tại sao lại muốn tiêu diệt cốt nữ? Dư Bần nhìn ra thắc mắc của tôi, nói: "Anh đừng ngạc nhiên, chỉ là tôi có chút quen biết với cục trưởng cục cảnh sát này thôi, khi có vụ án nào mà họ không thể giải quyết, họ sẽ tìm tôi nhờ giúp đỡ. "
Lúc này tôi xem như đã hiểu, không phải tất cả vụ án đều có thể dùng lẽ thường để giải quyết. Khi thực sự gặp phải điều gì đó không tự nhiên, cảnh sát không biết điều tra như thế nào, vì vậy họ sẽ tìm Dư Bần. Chỉ không biết, họ sẽ cảm thấy như thế nào khi biết rằng Dư Bần thực sự là một đạo sĩ dởm?
Tôi và Dư Bần lưu lại số điện thoại cho nhau, sau đó nói lời tạm biệt, tôi cần anh ta giúp tôi tìm hiểu về "Con mắt" bất thường này. Dù sao tôi và con mắt trên ngực cũng có quan hệ gì đó. Nhưng đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, chuyện gì đã xảy ra khiến con mắt xuất hiện trên ngực tôi.
Tại Dư Bần đảm bảo sẽ giúp, chúng tôi rời đi.
Tôi vừa đi chưa được hai bước, nhìn thấy một cô gái mặc quần jean, chân đi giày cao gót. Thoáng nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng điều đặc biệt ở đây là dù trời mát mẻ không mưa cũng không có nắng, nhưng cô ấy vẫn che một chiếc dù màu đỏ. (ù òa, dịch tới đây mình cũng phải ngạc nhiên…Phải chăng n9 đã xuất hiện???)
Có chút kỳ lạ.
Hãy ghi nhớ một câu, khi có một sự việc kì lạ ắt phải có một con quỷ.
Tôi tiến về phía trước hai bước, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác như cô ấy đang bị ướt, như thể vừa bị ướt mưa. Tuy nhiên hôm nay trời không nắng nhưng cũng không có mưa… Làm sao cô ấy lại bị ướt như vậy?
Tôi nhớ lại ban nãy gặp Đặng Sông, người hắn cũng bị ướt, khi đó tôi đã cảm thấy kỳ lạ. Hai người này liệu có quan hệ gì ư? Lòng hiếu kỳ dâng lên, tôi lấy Gương Bát Quái ra, chiếu về phía cô gái, là hình người, không có gì bất thường.
Cất Gương Bát Quái vào, tuy là soi ra chính là hình người, nhưng không có nghĩa trước mắt đúng là người, điều này tôi đã hiểu được điều đó từ cốt nữ và đã khắc sâu vào nhận thức.
Đúng lúc này, Đặng Sông đi ra, hắn bước về phía cô gái che dù đó, cô ta ngay lập tức tiến lên khoác tay Đặng Sông, hai người cười cười nói nói rời đi.
Bọn họ có biết hay không?
Trong lòng tôi cảm thấy có điềm xấu càng ngày càng nặng hơn, hai người đó thật sự rất kì quái, họ biết nhau, hơn nữa cảm tình dường như rất sâu đậm, tôi càng cảm trong đó có vấn đề.
Tôi chú ý nhìn bọn họ, phát hiện trên người Đặng Sông dương khí dần đân yếu đi, tựa như hồ cũng hóa thành giọt nước. Còn cô gái bên cạnh dương khí trên người đang ngày càng tăng lên.
Không hay rồi, chẳng lẽ là cô gái kia đang hút dương khí của Đặng Sông?
Mặc dù thái độ Đặng Sông lúc nãy đối với tôi không tốt lắm, e cũng là điều cần thiết để phá án, cũng không có làm gì sai.
Tôi theo dõi để chắc chắn Đặng Sông sẽ không bị cô gái kia hại chết.
Bọn họ cười cười nói nói, rất ân ái, tôi dần dần phát hiện, dương khí trên người Đặng Sông chỉ bị mất một ít, sau đó không mất thêm nữa, dường như đã đạt đến một sự cân bằng nhất định và hòa hợp với cô gái.
Tôi chưa bao giờ chứng kiến chuyện như vậy trước đây, càng ngày tôi càng cảm thấy tò mò, tiếp tục đi theo để xem xét kỹ hơn.
Thế nhưng sau khi qua 2 khúc cua, tôi đã mất dấu bọn họ.
"Họ đã đi đâu? " Tôi tìm khắp nơi, chỉ trong chớp mắt, tôi thấy Đặng Sông đứng sau lưng tôi.
Không đợi tôi nói gì, Đặng Sông nắm chặt cổ áo tôi, quát: "t*ng trùng khuyết tật, dám theo dõi ta, anh chán sống rồi à? " Nói xong, hắn xách cổ ném tôi đi.
Ha ha, tôi còn có lòng tốt sợ hắn gặp chuyện không may, kết quả người ta coi tôi theo dõi mình, thật đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không nhìn được người tốt.
Tôi liền khoát tay, nói: "Đặng đội trưởng, đừng, hãy nghe tôi nói. "
"Anh còn muốn nói cái gì? "
Tôi thở dài, nói: "Cái kia, cô gái kia, người đang đi cùng anh. "
"Anh nhắc Tiểu Điệp làm cái gì? " Đặng Sông nghe thấy tôi nhắc tới cô gái đó, tức giận nhảy dựng lên, lại nắm lấy cổ áo của tôi, xem ra muốn đánh cho tôi một trận.
Tôi buột miệng: "Cô gái kia đang hút dương khí của anh! "
Đặng Sông dừng tay lại giữa chừng, tôi nhìn thấy sắc mặt của hắn có chút không đúng, như thể đang sợ hãi hoặc như tiếc hận, làm cho tôi thật sự khó hiểu. Đặng Sông buông tay ra, đặt tôi xuống, nói: "Không cần anh nhiều chuyện. "
Tôi xoa cổ đang đau, nói: "Cô gái kia hút dương khí của anh, cô ấy là một kẻ xấu, đi theo anh nhất định có ý đồ. "
"Đủ rồi! " Đặng Sông hét lên, "Lũ đạo sĩ thối các ngươi chỉ nói hưu nói vượn, ta cảnh cáo anh, anh còn dám nói Tiểu Điệp một câu nữa, tôi sẽ cho anh đời này không nói được lời nào nữa, tin hay không là tùy anh? "
Nhìn ánh mắt tức giận của hắn, tôi thở dài, người đàn ông trước mắt đã bị cái kia gọi là cô gái Tiểu Điệp khiến cho tâm trí không bình thường rồi, có nói gì cũng không có tác dụng.
Thế nhưng điều kỳ lạ là, tôi đã dùng Gương Bát Quái chiếu qua Tiểu Điệp, không có gì vấn đề gì..., chẳng lẽ Tiểu Điệp kia cũng có cái gì đó có thể che mắt Gương Bát Quái của ta?
Nghĩ đến Tiểu Điệp có thể ra ngoài giữa ban ngày, không giống ma quỷ bình thường chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, tôi càng thêm chắc chắc, bản lĩnh của cô Tiểu Điệp này nhất định không phải tầm thường, không dễ gì có thể đối phó.
Đặng Sông đã rời đi, tôi nhìn bóng dáng hắn khuất dần, cảm giác hắn là người rất cô đơn, không biết vì sao, thậm chí tôi có chút đáng thương người đàn ông này, thế nhưng tôi không thể nói ra hết những gì mà tôi cảm thấy thương hại hắn.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
46 chương
50 chương
645 chương
18 chương
35 chương