Hỗn loạn chiến thần

Chương 38 : Địa vị.

"Làm lại cho ta!" Ma Tín Khoa chỉ vào lông mày của mình, tươi cười nói. Móng tay của hắn giờ đã đẫm mồ hôi, lông ngực cũng căng ra, đây là chuyện bình thường, cả buổi sáng hắn luyện kiếm thuật, người có thể lực tốt hơn thế nữa cũng còn thấy mệt nữa là. Hàn Tiến lườm Ma Tín Khoa không ho hắng gì. Tiếp tục khắc binh phù mộc nhân của mình. "Tiên tri đại nhân, làm lại cho ta với!" Giọng điệu của Ma Tín Khoa như đang cầu xin vậy, giống như một đứa trẻ đang đòi kẹo mẹ nó. Hàn Tiến thở dài, hắn khó chịu nhất những lúc Ma Tín Khoa như thế này, một đại trượng phu lại cư xử như một đứa trẻ, đáng thương thì không nói làm gì, lại còn khiến hắn nổi cả da gà, Hàn Tiến vẽ ra một chú thanh thần hồi nguyên trên không trung, và ấn phù duyên vào giữa trán Ma Tín Khoa. Người Ma Tín Khoa bỗng thẳng dậy, hắn ta cười ha ha, hua chân múa tay, sau đó sải bước đi về phía bìa rừng. Hàn Tiến vẫn tiếp tục khắc binh phù, mới được mấy mũi thì đột nhiên cảm thấy gì đó, chậm rãi ngẩng đầu thì Tát Tư Âu đang đứng ở vị trí của Ma Tín Khoa khi nãy, cười ha ha nhìn mình, ánh mắt Tát Tư Âu và Ma Tín Khoa lúc nãy không khác gì nhau, khát vọng, thỉnh cầu, chỉ là da mặt Tát Tư Âu nông hơn nên không nói thỉnh cầu ra. Hàn Tiến im lặng, từ khi rời trấn Thập Nhất đến nay đã là một tháng rồi, trong một tháng qua địa vị của hắn đã có sự thay đổi lớn, tính chất của cả đoàn đội cũng theo đó mà thay đổi, trước kia mọi người đều là bạn bè, Hợp tác với nhau, bây giờ Hàn Tiến vững chãi trở thành thủ lĩnh của cả bọn, đây không phải kết quả mọi người bầu chọn ra mà là thế cục không thể đảo ngược, nguyên nhân thì chỉ có một điều rất đơn giản, Hàn Tiến trước kia chưa từng coi trọng chú thanh thần hồi nguyên. Một tháng trước khi chất vấn thương nhân bất lương Kiêu Trị, để Kiêu Trị không bị ngất đi, hắn đã khai triền chú thanh thần hồi nguyên, lúc đó đã bị Ma Tín Khoa chú ý, đợi khi cả bọn vào rừng tạm định cư rồi Ma Tín Khoa mới năn nỉ hắn dùng ma pháp đó cho hắn, gọi tắt là "làm tí đi" Khả năng của chú thanh thần hồi nguyên đã bị khai quật như vậy đó. Rồi để bọn Tát Tư Âu và Ma Tín Khoa mừng đến phát điên. Điều cơ bản của đấu sĩ là đấu khí, còn của ma pháp sư là ma lực, nhưng làm thế nào phát huy được đấu khí, và không chế như thế nào, làm thế nào tập trung được nguyên khí, làm sao không chế được nguyên khí, đều cần thần lực hỗ trợ. Trong thế giới này, thần lực rất khó lấy ngoại vật bổ sung được, các loại ma pháp hệ quang minh tế lễ cùng lắm chỉ nâng cao sức chiến đấu, sự phòng ngự, ngoài các thần chú cấm hệ quang minh và thuật hi sinh ra, các ma pháp các bậc không có cách nào bổ sung tinh thần của con người, chỉ có thể dựa vào thời gian mà khôi phục từ từ, Chú thanh thần hồi nguyên của Hàn Tiến đã phá bỏ sự không thể đó, không chỉ nâng cao rõ rệt tinh thần người ta mà còn có thể nâng cao thể lực và sức chịu đựng vốn có hạn, theo như Ma Tín Khoa nói thì bây giờ hắn luyện kiếm một ngày bằng 6, 7 ngày luyện kiếm trước kia. Hàn Tiến đã vẻ cho bọn họ một tương lại có sức hấp dẫn quá lớn, là một người trong nghề, có gì có thể hấp dẫn bằng việc nhanh chóng nâng cao thực lực của mình. Nhưng càng nhận được sự coi trọng Hàn Tiến càng khó nói, tuy trong một tháng, ngày nào hắn cũng phải tăng được 3,4 trăm đơn vị năng lượng, nhưng hàng ngày cũng phải tiêu hao một con số không nhỏ, điều này khiến hắn tiếc đứt ruột. "Huynh cũng cần sao?" Hàn Tiến chau mày hỏi. "Ùm..." Tát Tư Âu ngần ngại cười. Hàn Tiến đành vẻ ra một vòng chú thanh thần hồi nguyên nói: "Chỉ biết đến mình, chiếc nhẩn không gian bao giờ mới giao cho đệ đây?" "Ta trước kia chưa từng tiếp xúc với ma pháp không gian, vì vậy..." Tát Tư Âu thấy Hàn Tiến có phần thất vọng, bèn vội nói lấp liếm: "Yên tâm đi, cho ta thêm nửa tháng, ta chắc chắn sẽ mở được không gian của chiếc nhẫn đó!" "Cũng không cần miễn cường quá" Hàn Tiến hơi lắc đầu. "Một tháng nay ta tiến bộ rất nhanh, tin rằng không lâu nữa ta sẽ trở thành một thuật sĩ cấp giới thực thụ, đến lúc đó, ta càng chắc chắn hơn" T Hàn Tiến ngần ngại: "Tát Tư Âu, đừng cố quá, huynh và Ma Tín Khoa khác nhau, sức khỏe huynh ấy gióng như hùm beo vậy, có vất vả tí cũng không sao, còn huynh..." "Ta biết rồi, đừng lo cho ta" Hàn Tiến thở dài. Nuốt hết những lời muốn nói vào trong, bây giờ mọi người đang phấn khích vui vẻ như vậy, hắn không muốn làm cho ai bị tổn thương, hắn chưa từng khai triển chú thanh thần hồi nguyên trước mặt ai như bây giờ, nói trắng ra, thần chú này giống như thuốc kích thích, tuy có thể phát huy được hiệu lực rất lớn, nhưng tác dụng phụ và di chứng Ma Tín Khoa phải chịu thì là một bí mật. Đợi Tát Tư Âu đi xa, Hàn Tiến lại tiếp tục công việc khắc binh phù của mình, mới chưa được bao lâu, có thể coi là tàm tạm xong, Hắn ta thở phù, ném viên châu màu xanh đen cho Tiên Ni Nhĩ. Tiên Ni Nhĩ ngồi cách Hàn Tiến khoảng 3m gì đó, luôn lặng lẽ quan sát Hàn Tiến, nàng đưa tay đón lấy viên châu: "Hôm nay không làm nữa sao?" "ừ, có phần mệt rồi" Hàn Tiến gật đầu đáp, sau đó dừng lại rồi cười nói: "Tiên Ni Nhĩ, sao mấy hôm nay cứ ngồi đây với ta vậy? không chán sao?" "Không, làm gì có" Tiên Ni Nhĩ lắc đầu. "Có phải muội cũng cần...?" "Không cần đâu" Tiên Nì Nhĩ đáp với vẻ thành thật. "Muội biết mỗi lần huynh dùng ma pháp này đều phải dùng đến năng lượng trong ma tinh. Rất mệt mỏi, bọn họ không hiểu nên mới liên tiếp nhờ huynh vậy, ha ha, đây là bí mật của hai người chúng ta rồi, không phải sao?" "Um, đúng vậy" Hàn Tiến nghịch con dao trong tay, hắn cảm thấy kì lạ, trong mấy người chỉ có nàng là không chịu tiết lộ gì về quá khứ của mình, những người khác dù ít dù nhiều cũng đã nói gì đỏ, với lý lịch kinh người của Tiên Ni Nhĩ, nàng chắc đến chuyện cười này cũng không nghe hiểu, trừ phi, trong chuyện này, nàng thực sự ngây thơ. "Khởi Lệ luôn ngại đến tìm huynh, còn nữa, Tư Đế Nhĩ Bá Cách hiện bắt đầu học ma pháp với Tát Tư Âu rồi, qua mấy ngày nữa chắc bọn họ sẽ đến nhờ huynh giúp" "Chuyện từ lúc nào vậy? sao không ai nói gì với ta!" "Nửa tháng nay rồi, Tát Tư Âu nói, Tư Đế Nhĩ Bá Cách rất có thiên chất, chỉ tiếc là.. .hiện nay tuổi hơi cao rồi" "Tên tiểu tử này! Hàn Tiến nghe mà thấy đau đầu, tuy mọi người đều là bạn nhưng cũng có phân biệt xa gần, Tư Đế Nhĩ Bá Cách có đại vị trong lòng hắn, cho dù thực lực có kém nhưng ai cần chứ, cũng không thể không quản Tư Đế Nhĩ Bá Cách, nghĩ đến cái giá phải trả về sau còn nhiều hơn một phần. "Tiên tri đại nhân, có thể dùng cơm rồi" Mễ Yết Nhĩ tươi cười đi vào, từ khi năng lực của Hàn Tiến được khẳng định thì thái độ của hắn với Hàn Tiến khác hoàn toàn, chỉ cần mở miệng là đại nhân này đại nhân kia. "Được, chúng ta ăn gì trước, ăn xong rồi nói" Hàn Tiến cười đáp.