Hỗn loạn chiến thần

Chương 37 : Cảnh đêm

Đợi Kiều Trị nhét dây vải vào miệng Hàn Tiến mới một tay nắm lấy tóc ông ta, lôi ông ta từ trên giường xuống, sau đó dùng ngón tay vẽ vẽ gì đó lên không trung, một phù duyên do vô số tia sáng tạo thành xuất hiện. Hàn Tiến đang thi triển chú tinh thần hồi nguyên, chỉ cần tiêu hao mấy chục đơn vị năng lượng, đang lúc Kiều Trị và Ma Tín Khoa hiếu kì quan sát phù duyên đó thì Hàn Tiến khoát tay, phù duyên biến mất, in thẳng vào mặt Kiều Trị , Kiều Trị trong phút chốc cảm thấy tỉnh tảo, thể lực vô cùng sung mãn, nếu không phải có người trói mình thì ông ta chỉ muốn nhảy lên hô hoán điên loạn để bộc lộ hết nỗi hưng phấn trong lòng. "Những thứ này sao mà đủ được" Hàn Tiến chỉ vào đống trang sức đầu giường, mĩm cười nói: "Ngài hiểu ý của tôi chứ?" Kiều Trị sợ hãi nhìn Hàn Tiến, dùng tay chỉ chỉ đống vải trong miệng, muốn lôi chúng ra ngoài, sau đó giải thích với Hàn Tiến chỗ khó của mình, Hàn Tiến xoay thanh kiếm ngăn tay Kiều Trị lại: "Đừng có mà lôi mấy miếng vải ra, nếu không ta sẽ giết ông đó!" Kiều Trị ngớ ra, đây là ý gì vậy? ông ta giờ không nói nổi, sao mà trả lời được câu hỏi của đối phương chứ? Hàn Tiến dẫm mạnh lên chân Kiều Trị , hắn múa thanh kiếm trong tay, ngón chân cái trên chân trái ông ta bay ra, bay xa đi mấy thước, mà chỗ ngón chân bị đứt ra máu phun ra như tên. Mặt Kiều Trị nhẫn lại, người ta nói mười ngón liền tâm, thực ra ngón chân cũng liền tâm, ông ta đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ra, còn chân phải của ông ta thì bị Hàn Tiến dẫm cật lực, chỉ là sức ông ta có hạn, chân Hàn Tiến cứ như là gang thép đang đè lên chân ông ta vậy, không tài nào động đậy được. Sau cùng Kiều Trị phải giơ tay ra muốn nắm lấy chân Hàn Tiến, Ma Tín Khoa đến gần, một tay nắm lấy tóc Kiều Trị , Hàn Tiến chỉa thanh kiếm ra rờ rờ vào chỗ ngón chân vừa bị chặt, nói lạnh tanh: "Không đủ!" Nói rồi hắn khua kiếm, mấy ngón chân còn lại cũng chào tạm biệt Kiều Trị mà ra đi, máu bắn ra khắp phòng. Lồng ngực Kiều Trị như muốn nổ tung ra, ông ta đau đến mức muốn ngất đi nhưng khốn nỗi là không ngất nổi, có thể nói, từ nhỏ đến giờ, ông ta chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, cảm giác như vô cùng mẫn tiệp, nhưng điều đó lại khiến ông ta thấy đau đớn hơn. Hàn Tiến dùng kiếm vỗ mạnh vào cái chân phải đang đau đến phát điên của Kiều Trị, Ma Tín Khoa lấy chân dẫm lên cái chân phải của ông ta, lưỡi kiếm của Hàn Tiến dời đến mấy ngón chân nói: "Chưa đủ!" Mấy cái túi vải và mấy viên ma tinh xuất hiện, rơi trên chân của Kiều Trị , ông ta phát ra tiếng ư ư đáng thương, giống như là đồng tình với Hàn Tiến vậy, Hàn Tiến không nhìn mấy thứ đó vẫn lạnh nhạt nói: "Tôi nói rồi, vẫn chưa đủ!" Mũi kiếm lóe sáng, Kiều Trị giống như con cá trên thớt sắp chết mà vẫn còn giẫy giụa vậy, tiếc là hai chân của ông ta bị giữ chặt rồi, hai mắt trợn lên, hai con ngươi muốn rơi ra ngoài, ông ta đã sắp chết đến nơi rồi. "Không đủ!" Hàn Tiến khua khua thanh kiếm rồi lại chặt mất bốn ngón chân của ông ta, rồi đặt kiếm lên mắt cá chân của ông ta, lần tới nói không đủ thì Kiều Trị mất chắc một chân rồi. Giống như ma thuật, không trung xuất hiện vô số vòng sáng, từng túi vải, từng hạt ma tinh rơi xuống như mưa, trong phút chốc đã vùi cả nửa người Kiều Trị . Hàn Tiến lạnh nhạt nói: "Không đủ!" Người Kiều Trị đột nhiên cứng đờ lại, hai mắt trắng dã, rồi đầu ông ta dần rũ xuống, người mềm nhũn theo. Không biết do bị dọa cho sợ quá hay là đã vượt qua ngưỡng giới hạn chịu đựng, lần này ông ta nghĩ mình sẽ ngất đi. Ma Tín Khoa xoa xoa đỉnh mũi của Kiều Trị: "Vẫn chưa chết, đệ thật là tàn nhẫn! nhưng ... đệ chắc không lấy thứ gì sao" "Đâu" Hàn Tiến đi đến bên giường, cất một mảnh ga giường rồi vứt cho Ma Tín Khoa: "Gói ghém mọi thứ lại đi" "Lúc này Tiên Ni Nhĩ xong từ ngoài vào, nhìn thấy đống châu báu xếp như núi trong phòng mà không khỏi thốt lên: "Chà, thu hoạch không nhỏ nhỉ!" "Đúng là hơn dự liệu của chúng ta" Hàn Tiến cúi người, rút chiếc nhẫn của Kiều Trị ra rồi quan sát kĩ. Ma Tín Khoa gói ghém mọi thứ lại, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Tiên Ni Nhĩ, chiếc nhẫn không gian của muội còn có nơi nào khác không?" "Còn có một nửa, nhưng không chứa nổi nữa rồi". Ánh mắt Tiên Ni Nhĩ đổ về phía Hàn Tiến: "Tên này giải quyết sao đây?" "Tha mạng cho ông ta đi" Hàn Tiến cười đáp. "Tha cho ông ta?" Ma Tín Khoa ngạc nhiên. "Sau khi chúng ta tránh đi một thời gian có thể lại đến tìm ông ta, có lẽ, ông ta sẽ đem tin vui đến cho chúng ta đây" "Còn đến nữa? Đệ đúng là..." Ma Tín Khoa bật cười. "Nếu huynh muốn thật sự có được chiếc nhẫn không gian thì phải giết ông ta" Tiên Ni Nhĩ chậm rãi nói. "Tại sao?" Hàn Tiến ngạc nhiên hỏi. "Một hai câu không nói rõ được, lát nữa sẽ nói cụ thể sau" Hàn Tiến nhấc kiếm lên, rồi hạ xuống đúng hầu của Kiều Trị , hắn vốn muốn cho ông ta một con đường sống, một người hay đi bắt nạt thương nhân thì làm được gì? Sẽ nhụt chí hay sẽ bóc lột điên rồ hơn, con rể ông ta là trưởng trấn, hậu đại của ông ta nhất định sẽ chọn người kế tục, đợi đến lúc bọn họ ra khỏi núi chắc ông ta đã kiếm được bội tiền rồi. Nhưng vì chiếc nhẫn không gian Hàn Tiến đâu có nghĩ được nhiều như thế. Rất nhanh, toàn bộ số của cải châu báu đã được Tiên Ni Nhĩ cất giữ vào chiếc nhẫn không gian. còn mấy cái túi còn lại thì Ma Tín Khoa lo. Ba người nhìn nhau, đi ra ngoài theo lối họ đã vào, Tiên Ni Nhĩ và Ma Tín Khoa đã không còn tin tưởng quá khứ của Hàn Tiến nữa, Hàn Tiến cũng thầm đoán xem quá khứ của Tiên Ni Nhĩ và Ma Tín Khoa, có một số thứ không xét được qua lời nói nhưng lại xét được qua hành động! Ba người bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều có máu lạnh, nói cách khác đều là người có chuyện riêng, tấn công mấy kị sĩ, đột nhập nhà Kiều Trị , chỉ trong một ngày mà tay họ đã nhuốm đầy máu, Hàn Tiến vẫn mĩm cười, Ma Tín Khoa vẫn điệu cười toang toác đó, còn Tiên Ni Nhĩ luôn đạo mạo vậy, không cần biết đối phương có đáng chết hay không, cũng không cần biết bọn họ phẫn nộ đến đâu, nếu không có quá khứ phức tạp thì họ nhất định sẽ không làm căng đến mức này. Giây phút này đây, bọn họ càng hiểu rõ về nhau hơn, nhưng không ai nói thành lời, chỉ ngầm ghi nhớ trong lòng. Đến chỗ bức tường Tát Tư Âu lo lắng trách móc: "Sao giờ mới ra?! Làm mọi người lo chết đi được!" "Đi thôi! Đến quán trọ Hồng Hà đón Khởi Lệ" Hàn Tiến nói khẽ. Trước bình minh trời thường rất tối, đến đội trị an cũng lười nhác, một đám hung đồ lặng lẽ rời khỏi trấn Thập Nhất, tìm đến đám chiến mã giấu trong rừng rồi đi trong đêm đen.