Hỗn loạn chiến thần

Chương 29 : Bảo vật đưa tới cửa.

Hàn Tiến chậm rãi cầm khối ma tinh hỏa hệ kia. Hắn trầm ngâm một lát rồi đặt miếng ma tinh vào trong miệng. Năng lượng ma tinh vốn không ổn định, chỉ cần có dẫn đạo, năng lượng sẽ bùng lên như hồng thủy thế nhưng Hàn Tiến đã có chuẩn bị đầy đủ. Lực ý niệm nhận được sau Trúc Cơ cũng được đề cao nhất định. Thân thể hắn lúc này giống như bọt biển vĩnh viễn không thể bão hòa, dễ dàng, thoải mái hấp thu tất cả năng lượng. Năng lượng ẩn trong miếng ma tinh này có chừng khoảng chín mươi nguyên số còn lại tất cả đều là hỏa nguyên tố vô cùng tinh khiết. Sự thiệt thòi khi ăn hắc ám nguyên tố lần trước đã khiến lần này Hàn Tiến đề cao cảnh giác. Hắn có ý định dùng phương thức thổ nạp bài xuất hỏa nguyên tố ra ngoài nhưng khi đó linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn: chẳng lẽ hỏa nguyên tố thực sự không có giá trị sử dụng sao? ấcTy của Hàn Tiến dần dần trở nên đỏ ửng, thậm chí còn mơ hồ phát ra ánh sáng, Hàn Tiến ép tất cả hỏa nguyên tố tới huyệt Lao Cung, tiếp đó hắn lấy ra một tờ giấy trắng, chăm chú vẽ một bức tranh trên mặt tờ giấy. Hỏa nguyên tố hóa thành vô số tinh điểm mơ hồ có thể nhìn thấy được rơi xuống mặt tờ giấy, dần dần hình thành một lá bùa chưa từng có từ trước tới nay, Hàn Tiến cẩn thận quan sát một lát, hắn gật đầu hài lòng, hắn rời khỏi giường đi tới bên cửa sổ. Thế giới này dù sao cũng rất xa lạ với hắn. Tất cả đều phải dựa vào sự suy tính, tìm hiểu, hiểu rõ uy lực của bùa chú, hắn muốn chính mình làm thí nghiệm. Thông Tiểu Chu Thiên không những cần phải kiên nhẫn mà còn cần thời gian. Không biết trời đã sáng từ lúc nào nhưng trên đường vẫn chưa có người đi lại, Hàn Tiên nhắm vào mục tiêu là một tảng đá ở ngã tư đường, hắn cầm đạo phù ném ra ngoài. Đạo phù vừa mới rời khỏi tay hắn đã hóa thành một ngọn lửa cực nóng, chói mắt, xen lẫn là tiếng rít chói tai, đánh trúng vào tảng đá xanh. "Ầm" một tiếng nổ vang lên, trong ánh lửa bắn tung toe ra xung quanh, tảng đá xanh bị đánh trúng vỡ nát vụn, Hàn Tiến không ngờ một đạo phù bình thường lại có một uy lực lớn tới mức độ đó. Hắn ngây cả người một lúc rồi mới có phản ứng. Hắn vội vàng đóng cửa sổ lại, nhảy mấy bước lên trên giường. "Chuyện gì xảy ra vậy?" giọng nói của Tiên Ny Nhĩ vang lên. "Là ma pháp hả? Nhưng tại sao ta không cảm ứng được sóng ma lực vậy?" Tát Tư Âu ngơ ngác hỏi. "Ở chỗ đó, ta xuống xem một chút" Tiên Ny Nhĩ đã phát hiện ra mục tiêu bị ma pháp công kích. Hàn Tiến vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích, ở khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười, cuối cùng hắn cũng đã lấy lại sự tự tin. Một đạo hỏa phù đã có thể khiến mọi người kinh hãi như vậy. Nếu là tam vị chân hỏa, ngũ vị chân hỏa, hồng liên kiếp hỏa, huyền thiên nghiệp hỏa, vân vân, thì còn phát ra uy lực mạnh mẽ như nào nữa? Cái này mới chỉ là hỏa phù, lôi phù mà thôi. Có lẽ do nguyên nhân đã hoàn thành tiểu Trúc Cơ, có lẽ là nắm bắt được hy vọng, nắm bắt được tương lai khiến Hàn Tiên ngủ một giấc ngon đến lạ thường, cho tận tới giữa trưa hắn mới tỉnh dậy vẻ thỏa mãn. Khi đi xuống dưới lầu, Hàn Tiến thấy mấy người Ma Tín Khoa, Tiên Ny Nhĩ đang ngồi bàn tán gì đó. Mấy người thấy Hàn Tiến đi xuống thì cười chào hỏi nhau, chỉ có Mễ Hiểt Nhĩ là không, gương mặt đang vô cùng phấn khởi của hắn đột nhiên trở nên tái mét sau đó hắn đứng dậy, đi về phía phòng bếp của khách sạn, Mễ Hiết Nhĩ chỉ kinh doanh một khách sạn nhỏ. Ông chủ, tiểu nhị cũng chỉ là một người, không thể nói là hắn không chịu vất vả. "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?" Hàn Tiến cười hỏi. "Thiếu gia, ngày hôm qua có một thụ yêu xông vào thôn trấn, là ma thú bát giai, Nghe nói nó đã giết chết rất nhiều người. Cuối cùng một đám lính đánh thuê liên thủ cùng đội trị an mới có thể giết chiết thụ yêu đó". "Ma thú bát giai? Ma tinh sao?" Lập tức Hàn Tiến hỏi lại. Bây giờ chỉ cần có người trước mặt hắn nhắc tới ma thú, hắn lập tức sẽ có phản ứng một cách vô thức hỏi về ma tinh. "Chúng ta không xuất lực, ma tinh thì có quan hệ gì với chúng ta hả?" Ma Tín Khoa cười hỏi Đúng lúc đó, bên ngoài ngã tư đường đột nhiên trở nên vô cùng náo động, Tư Đế Nhĩ Bá Cách chạy ra ngoài quan sát một lát rồi hắn quay người vẫy vẫy Hàn Tiến nói: "Thiếu gia, mau ra xem. Đó là thụ yêu. Bọn họ đang kéo thụ yêu tới đây”. "Bọn họ muốn kéo thi thể của thụ yêu tới thôn trấn bên cạnh để hù dọa các ma thú còn lại không dám quay lại" Tát Tư Âu cau mày nói: "Không biết thời gian này có chuyện gì nữa. Rất nhiều ma thú rời khỏi dãy núi Tháp Lạp Hạ xâm nhập thôn trấn. Chúng ta không phải đã gặp mấy chục Nhân Diện Ưng, còn cả Đại Địa Chi Hùng sao? Hiện tượng này vô cùng bất bình thường". Hàn Tiến đi ra ngoài cửa, vừa nhìn lướt qua hắn đã không có hứng thú vì thụ yêu này là quái vật chất mộc, loại vật này rất khó ăn hơn nữa tốc độ cũng không thể nhanh hơn được. Bây giờ sức ăn của hắn đã khiến người ta phải liếc xéo, một khi lại ôm một khúc gỗ liên tục gặm có khi lại làm cho người khác cảm thấy xấu hổ. Còn nữa, thân thể ma thú cực kỳ cứng rắn. Ví dụ như thịt Nhân Diện Ưng, sau khi nướng một thời gian rất lâu, chất thịt vẫn y nguyên như vậy, rất khó nhai huống chi là thụ yêu bát giai. Có lẽ năng lượng hấp thụ được còn chưa đủ để đền bù việc hao tổn hàm răng. Hàn Tiến lắc đầu quay trở về nhưng mới đi được hai bước hắn bất ngờ ngây người ngay tại chỗ. Hắn có cảm giác như chính mình đã quên mất vật gì đó. Hàn Tiến chậm rãi quay đầu lại, hai tròng mắt của hắn nhìn trừng trừng vào thi thể của thụ yêu. Một lúc lâu sau hắn run run lấy ra ba mai kim tệ. Đây chính là toàn bộ gia sản của hắn: "Ma Tín Khoa. mau đi, hãy mua thụ yêu kia đi". "Phù..." Ngụm nước đang ngậm trong mồm Ma Tín Khoa phun ra theo cầu vồng, hai mắt hắn mở to nhìn Hàn Tiến: "Không phải chứ? Ngươi muốn ăn cả thụ yêu sao?" Không hẹn mà gặp, ánh mắt của mấy người Tiên Ny Nhĩ cùng tập trung lên người Hàn Tiến, ánh mắt của bọn họ vô cùng phức tạp. "Đừng nói nhảm, mau đi! Ta có việc cần dùng" Hàn Tiến nóng nảy nói Ma Tín Khoa nhìn Hàn Tiến sau đó hắn không nói thèm câu nào, đứng đậy, cầm Mai Kim tệ trong tay Hàn Tiến đi nhanh ra bên ngoài. Ma Tinh của thụ yêu đã bị người ta sớm móc mất. Thi thể bây giờ không còn dùng được việc gì nữa. Sau khi Ma Tín Khoa cùng người ta cò kè thêm bớt, rốt cuộc hắn cũng mua được thụ yêu với giá mười miếng Mai Ngân tệ. Ma Tín Khoa kéo thi thể thụ yêu đi vào trong khách sạn, hắn đứng sang một bên, hứng thú nhìn Hàn Tiến, trong khi đó Hàn Tiến liên tục đi xung quanh thi thể thụ yêu, ánh mắt hắn lập lòe, hai tay liên tục chà xát vào nhau, biểu hiện rất rõ ràng rằng trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn. Hàn Tiến có đủ mọi lý do để vui mừng. Mộc chất thụ yêu cực kỳ tốt, mơ hồ tản mát ra khí tức, thậm chí có thể so sánh với gỗ đào ngàn năm. Uy lực của binh phù ra sao có quan hệ trực tiếp tới chất liệu gỗ làm thành binh phù. Dùng trang giấy chế ra binh phù, đương nhiên chỉ đánh một cái là hạ gục. Trong khi đó dùng gỗ đào ngàn năm chế binh phù uy lực khi đó được nâng cao gấp ngàn lần. "Cho ta mượn kiếm của ngươi" Hàn Tiến chìa tay ra. Ma Tín Khoa không nói gì, hắn đưa thanh trường kiếm cho Hàn Tiến. Một chân Hàn Tiến giẫm lên thi thể thụ yêu, một tay hắn vung kiếm đánh xuống. "Binh" một tiếng, thi thể thụ yêu không tổn hại một sợi lông. Thanh trường kiếm trong tay lại bắn lên cao, giống như bị gió đẩy đi vậy, Hàn Tiến vô cùng vui mừng nói: "Hay!" Thụ yêu càng rắn chắc càng chế ra binh phù có uy lực mạnh. "Ngươi làm gì vậy?" Ma Tín Khoa kêu lên hỏi. Hàn Tiến không để ý Tới Ma Tín Khoa, hắn lại vung kiếm bổ xuống liên tục, hắn bổ một hơi liền năm, sáu kiếm nhưng chỉ để lại trên thi thể thụ yêu mấy vết thương "Kiếm của ta...: Ma Tín Khoa không chịu được nữa, hắn gào lên, tiến tới đoạt lấy kiếm: "Đại thiếu gia của ta ơi, ngươi muốn làm gì cứ nói, ta tới giúp không được sao? Ta tới giúp không được sao?" "Ta muốn một khối gỗ dài cứng như này" Hàn Tiến vung tay múa chân nói. "Ngươi muốn làm con rối?" Tiên Ny Nhĩ đột nhiên đứng dậy.