Hỗn loạn chiến thần

Chương 28 : Phá quan.

Mãi cho tới khi bầu trời tối đen, người của thương đoàn Ma Căn vẫn không xuất hiện. Sau cùng Khởi Lệ miền cưỡng cười nói mình đã mệt muốn đi ngủ. Khi Mễ Hiết Nhĩ dẫn Khởi Lệ lên lầu hai, hai người Tát Tư Âu và Ma Tín Khoa nhìn nhau. Bọn họ không thể khuyên giải Khởi Lệ vì dù sao đây cũng là chuyện của riêng nhà nàng. Nhưng ánh mắt hai người nhìn Hàn Tiến đã có thêm mấy phần kính nể. Ngay cả một người có kiến thức rộng rãi như Tát Tư Âu trong suy nghĩ của mình cũng tưởng rằng chỉ cần thông tin Khởi Lệ tới Thập Nhất trấn được lan ra, người của thương đoàn Ma Căn sẽ lập tức chạy tới nghênh đón tiểu thư của bọn họ. Ai ngờ sự tình lại phức tạp hơn suy nghĩ của bọn họ rất nhiều. "Ta đi xem Khởi Lệ một chút" Tiên Ny Nhĩ đứng dậy nói: "Các ngươi cũng đi ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn phải đi chợ". "Ngày mai... ta cần phải ngủ nhiều, các ngươi đừng quấy rầy ta" Hàn Tiến uể oải đứng dậy. Hôm nay đã tới lúc tới tiểu Trúc Cơ, hắn hy vọng không bị bất kỳ ai quấy rầy. Ngay khi đi vào trong phòng của mình, Hàn Tiến đặt một khối ma tinh nhị giai hỏa hệ lên bàn. Đó là vật hắn lấy ở chỗ Tiên Ny Nhĩ khi ăn cơm tối, Hàn Tiến không có không gian giới chỉ nên loại vật phẩm không ổn định này chỉ có thể để ở chỗ Tiên Ny Nhĩ . Sau đó Hàn Tiến đóng chặt cửa phòng rồi đi tới giường, chậm rãi ngồi trên giường. Ở thế giới bên kia hắn đã từng có kinh nghiệm Trúc Cơ nên hắn không có gì phải băn khoăn. Điều khiến hắn căng thắng chính là Bái Đặc Minh là một quốc gia kỳ lạ. Qua cuộc nói chuyện của mọi người, Hàn Tiến đã hiểu chút ít về Bái Đặc Minh, ở nơi này hỗn loạn hơn nhiều so với Thánh Quan thành. Lĩnh chủ của Thánh Quan thành, Địch Tư Mã Khắc đã xác lập được địa vị thống trị của mình. Với quyền lực của nhà nước, trị an ở đó rất trật tự. Cho dù hoàn cảnh bên ngoài như nào đi nữa thì bản thân bên trong Thánh Quan thành không xuất hiện người chống đối. Các qúi tộc ủng hộ Địch Tư Mã Khắc, tầng lớp bình dân và nô lệ cũng phục tùng sự cai trị, Bái Đặc Minh thì không được như vậy. Bốn vệ thành ở đông, tây, nam, bắc lục đục với nhau, thường xuyên xuất hiện các vụ án giết người. Thái độ đối ngoại thì cực kỳ bất thường, lắc lư không ổn định. Hôm nay đứng làm đồng minh với Thánh Quan thành, Dã Liễu thành, ngày mai tại cùng một phe với Hắc Nha thành thế nên thủ phủ của Bái Đặc Minh được gắn một cái tên cực kỳ châm chọc là: Bội tín thành. Cho tới bây giờ, các lĩnh chủ như Địch Tư Mã Khắc, Trát Cổ Nội Đức không tin tưởng Bái Đặc Minh. Có thể nói chỉ cần cuộc tranh giành của bọn họ phân thắng bại thì mục tiêu tiếp theo bọn họ muốn tính tới chính là Bái Đặc Minh. Bây giờ bọn họ để Bái Đặc Minh tự do phát triển là vì bên cạnh vẫn còn kình địch, không rảnh tay, còn về phần hợp tác, kết đồng minh thì không có gì phải nói. Thật ra mấy thành chủ của các vệ thành Bái Đặc Minh cũng biết nguy hiểm cận kề. Bọn họ cũng muốn tăng cường lực chiến đấu của Bái Đặc Minh. Bọn họ chỉ có hai con đường. Một là đoàn kết chặt chẽ với nhau thành một khối. Hai là quyết định sinh tử thắng bại cuối cùng. Người sống sót cuối cùng sẽ thống nhất toàn bộ lực lượng của Bái Đặc Minh. Điều thứ nhất vô cùng khó khăn. Điều sau còn trả một cái giá nghiêm trọng hơn. Thế nhưng tính cách con người là thứ không thể đoán trước được. Không hẹn mà gặp, cả mấy thành chủ này đều cho rằng chính mình mới là người có thể cứu vớt Bái Đặc Minh. Làm thế nào để giải quyết khó khăn đó? Biết trên núi có hổ sao không chọn hướng không có hổ? Mấy thành chủ này đều có suy tính riêng. Vì đấu tranh gay gắt với nhau. Bề ngoài ánh sáng bọn họ thường dùng lời nói để giải quyết mâu thuẫn và tranh chấp của nhau nhưng thực sự không giải quyết gì cả. Bọn họ đang âm thầm sử dụng một số thủ đoạn nhỏ nhưng tuyệt đối không đẩy mâu thuẫn phát triển tới mức công khai quyết liệt. Ở trấn Lạp Đông, Hàn Tiến cố gắng hấp thu năng lượng nhưng hắn không có cảm giác gáp gấp. Khi tới Bái Đặc Minh, chứng kiến những "yêu quái môn phóng đãng trụy lạc, ánh mắt tràn ngập dã tính, còn cả việc Tát Tư Âu và Mễ Hiết Nhĩ giải thích tất cả mọi chuyện càng làm cho Hàn Tiến có một cảm giác nguy hiểm. Thời loạn thế, sinh mạng con người như cây cỏ. Không cần phải ai nói cho Hàn Tiến hắn biết. Thông qua mấy ngàn năm lịch sử khiến hắn biết cách sinh tồn ở thời loạn thế. Hàn Tiến ngồi xếp bằng trong trên giường, ngũ tâm triều thiên, ngưng thần nhập định. Theo mỗi lần hô hấp, năng lượng theo tiết tấu của nhịp thở dãn nở ra rồi lại co rút lại. Từ khi Hàn Tiến bị Tiên Ny Nhĩ đả thương tới giờ đã nửa tháng. Với sự trợ giúp mạnh mẽ của Tiên Ny Nhĩ, nàng cả ngày vì hắn mà săn bắn ma thú khiến bây giờ năng lượng của hắn đã tới gần vạn nguyên. Hắn nắm chắc trăm phần trăm hoàn thành tiểu Trúc Cơ. Tiểu Trúc Cơ chính là đả thông Tiểu chu thiên, cũng không có nội dung kỹ thuật gì, huống chi Hàn Tiến đã từng tu luyện tới tình trạng dưỡng khí luyện thần. Đối với hắn mà nói Thông Tiểu Chu Thiên chỉ giống như cái nhấc tay, quả nhiên có đầy đủ năng lượng. Theo sự va chạm của năng lượng, Hàn Tiến có cảm giác từ Vĩ Lư quan truyền tới một cơn đau đớn. Hắn không tăng mạnh lực độ năng lượng xông tới, cũng không tận lực khống chế năng lượng, tất thẩy để mặc cho tự nhiên. Thật ra trong thời khắc mấu chốt đó cần phải duy trì sự tự nhiên. Nếu cứ cố gắng khống chế ngược lại có thể dễ dàng dẫn tới nảy sinh sai lầm. Gần một tiếng trôi qua, lại thêm một giờ nữa trôi qua, Hàn Tiến vẫn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi như cũ. Cơn đau đớn cảm nhận ở Vĩ Lư quan dần dần chuyển thành hỏa nhiệt. Tiếp theo đó thân hình Hàn Tiến không tự chủ được chấn động. Một dòng nham thạch nóng chảy như nước lũ phá tan Vĩ Lư quan ngăn cản, dọc theo đốc mạch phóng thắng đi. Hàn Tiến hít một hơi thật sâu. Lúc này hắn mới gắng sức khống chế. Chỉ một lát sau năng lượng đã vọt tới Giáp Tích quan. Sau khi ngừng lại một chút thì lại ầm ầm bộc phát, khơi thông Giáp Tích quan ngăn cản, tiếp tục vọt tới Ngọc Chẩm quan. Sau lưng Hàn Tiến vô cùng ngứa ngáy. Đó chính là biểu hiện của huyết khí tràn đầy. Huyệt Bách Hội cũng không ngừng đập nhưng tất cả điều này không làm Hàn Tiến phân tâm. Một lần nữa Hàn Tiên chìm vào cảnh bình tĩnh, duy trì sự tự nhiên. Nơi khó khăn nhất của Tiểu Chu Thiên chính là phá tan Ngọc Chẩm. Ngọc Chẩm được mệnh danh là Thiết quan. Sau Ngọc Chẩm chính là Tủy hải cũng là nơi trọng yếu nhất ẩn giấu Thần chi phủ. Lúc này mà xuất hiện sai lệch thì sẽ có thương tổn lớn. Nội thuật đạo gia chia cơ thể con người thành ba đỉnh lô. Hạ Đan Điền là nơi tàng tĩnh. Khi Tiểu Chu Thiên không suốt, năng lượng sẽ hướng trung Đan Điền rời đi, mà trung Đan Điền là nơi tàng khí. Cuối cùng năng lượng chuyển tới thượng Đan Điền. Có thể tiến thật xa trên con đường tu chân, điểm mấu chốt nhất là có thể an toàn luyện thông suốt Tiểu Chu Thiên hay không. Mặc dù đối với Hàn Tiến mà nói thì không có gì khó khăn nhưng đây là Trúc Cơ trong Trúc Cơ nên không được phép có bất kỳ sai lầm nào. Biểu hiện của Hàn Tiến cực kỳ kiên nhẫn, không nóng vội ôn hòa tĩnh dưỡng, không gắng sức khống chế năng lượng, cũng không quên khống chế năng lượng. Hai điều này có vẻ rất mâu thuẫn nhưng trên thực tế lại không. Trên mặt đất có dựng một cái gương, chim chóc bay qua không trung, tất nhiên có lưu lại hình ảnh trong gương. Theo quan niệm của đạo thuật hình ảnh chính là ý nghĩ chân thực, tinh khiết nhất. Nếu như kiên quyết khống chế chim chóc, không chú ý tới hình ảnh, chẳng khác gì từ bỏ ý nghĩ chân thực. Nếu như không hoàn toàn khống chế được, khi chim chóc bay đi, hình ảnh tự nhiên biến mất, hiển nhiên chân ý cũng biến mất. Đều quan trọng nhất của Tiểu Chu Thiên đó chính là suy nghĩ trong đầu luôn dừng lại ở chỗ "quên" cùng "không quên. Không biết trải qua bao lâu, huyệt Bách Hội đập càng lúc càng mạnh rồi đột nhiên trước mắt Hàn Tiên sáng bừng. Năng lượng đã chảy tràn qua Ngọc Chẩm quan. Một loại cảm giác như rơi vào cực lạc xâm nhập đầu óc Hàn Tiến như thể hồ quán đỉnh, như tắm trong nước ôn tuyền. Đầu lưỡi của Hàn Tiến thè ra tiếp dẫn năng lượng chảy thẳng vào mười hai trọng lâu, cuối cùng tụ tập ở Khí hải trung. Sau khi liên tiếp vận chuyển ba mươi sáu tiểu Chu Thiên, Hàn Tiến mới chậm rãi mở mắt. Giống như sự dự đoán của hắn, tiểu Trúc Cơ đã hoàn thành bình yên như vậy sẽ tiến hành bước tiếp theo.