Hỗn loạn chiến thần
Chương 23 : khiêu chiến.
Hàn Tiến chìm trong giấc ngủ rất say bởi vì hắn đã chính thức thừa nhận mấy người Ma Tín Khoa. Hắn hoàn toàn yên tâm giao phó sự an toàn của mình vào tay bọn họ.
Cho tới tận khi Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi vào trong lều, Hàn Tiến mới từ trong cơn mơ màng tỉnh lại. Khi Hàn Tiến mở mắt nhìn thì cả Tư Đế Nhĩ Bá Cách và Tiên Ny Nhĩ đều đang ở trong lều. Trong tay Tư Đế Nhĩ Bá Cách đang cầm một miếng thịt nướng, mùi thơm bay thẳng vào mũi Hàn Tiến.
Tinh thần Hàn Tiến phấn chẩn hẳn lên, hắn giơ tay nhận miếng thịt nướng, Tư Đế Nhĩ Bá Cách cười nói: "Thiếu gia, hay là để tiểu nhân giúp thiếu gia".
"Không cần, ta vẫn còn chưa yếu tới mức độ ấy" Hàn Tiến chống tay xuống đất nói: "Chỉ cần ngươi nâng ta ngồi dậy thôi".
Tư Đế Nhĩ Bá Cách không nài nỉ nữa. Hắn cẩn thận đỡ sau lưng Hàn Tiến, Hàn Tiến cắn một miếng thịt nướng rồi không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Đây là thịt Đại Địa Chi Hùng sao?"
"Không phải" Tiên Ny Nhĩ lắc đầu nói: "ở cạnh con Đại Địa Chi Hùng đó còn có một lão mẫu Đại Địa Chi Hùng khác. Ta và Ma Tín Khoa không dám trêu vào chúng".
"Vậy là đúng rồi. Các ngươi ngàn vạn lần không thể mạo hiểm vì ta, nếu không..." Hàn Tiến cười gượng nói.
"Nghĩ hay nhỉ! Ngươi cho rằng ngươi là ai hử?" Tiên Ny Nhĩ cười nói: "Nếu như thuận tiện thì ra tay giúp ngươi, còn ngược lại thì thôi nhưng thật ra cũng không có gì. Một khi có gì nguy hiểm tới tính mạng thì ta sẽ mặc kệ ngươi".
Hàn Tiến nói vẻ xấu hổ: "Vậy đây là..."
"Đây là thịt nai, thế nào? Không muốn ăn hả?"
"Không phải, Ta ăn rất ngon" Hàn Tiến cười dáng vẻ rất vui sướng.
Ngay khi đó Ma Tín Khoa nhấc chiếc rèm cỏ bước vào trong lều nói: "Tiên Ny Nhĩ, ngươi có còn ma tinh ngũ giai không vậy?"
"Có đây". Bàn tay của Tiên Ny Nhĩ chìa ra, trong lòng bàn tay có mấy khối ma tinh màu thúy lam. Tất cả đều là ma tinh Hàn Tiến lấy từ trên người của Nhân Diện Ưng.
"Cái này không được, Tát Tư Âu muốn có hỏa hệ cơ".
"Hỏa hệ thì không có".
"Vậy làm sao bây giờ?" Ma Tín Khoa mở to hai mắt của mình nói: "Vậy mấy cái bẫy của ngươi cũng không có gì dùng hả?"
"Ta đi ra ngoài cùng với các ngươi, để Lạp Phi Nhĩ nghỉ ngơi ở trong này" Tiên Ny Nhĩ vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hàn Tiến.
"Ồ" Ma Tín Khoa hiểu ra, hắn gật đầu quay người đi ra ngoài nhưng mới bước đi được hai bước hắn quay đầu lại nói: "Được rồi, Tát Tư Âu hỏi ngươi có thể cho hắn mượn nhuyễn giáp của ngươi hay không?"
"Hắn định làm gì?" Tiên Ny Nhĩ cau mày hỏi.
"Nhuyễn giáp của ngươi phòng ngự rất hiệu quả, cường đại, Tát Tư Âu biết được một ít luyện kim thuật, hắn muốn nghiên cứu một chút" Ma Tín Khoa cười nói: "Hì, nếu như chúng ta mỗi người đều có một nhuyễn giáp như vậy, chúng ta còn sợ cái gì hả?"
"Quả thật nhuyễn giáp của Tiên Ny Nhĩ rất chắc chắn" Hàn Tiến gật đầu nói.
"Làm sao ngươi biết được?" Ma Tín Khoa tò mò hỏi.
Trong đầu Hàn Tiến lởn vởn mấy câu hỏi: "Có ma tinh ngũ giai hay không? Tát Tư Âu muốn...., bẫy.., nên khi hắn nghe Ma Tín Khoa hỏi mình thì buột miệng tra lời: "Ta đã dùng sức xé rách mấy lần nhưng không được…hì hì" Hàn Tiến mới nói tới đó thì hắn phát hiện ra không ổn nên đành phải đánh lảng cười hì hì.
"Đừng nói là sức lực của ngươi" Ma Tín Khoa cười nói: "Ngay cả Đại Địa Chi Hùng cũng...".
"Tại sao ngươi lại nói nhiều như vậy? Tiên Ny Nhĩ quát to.
Không biết trong khoảng thời gian Hàn Tiến chìm trong giấc ngủ đã xảy ra chuyện gì mà thái độ của Ma Tín Khoa đối với Tiên Ny Nhĩ đã thay đổi khá nhiều. Nếu như hôm qua Tiên Ny Nhĩ dùng cách nói này nói chuyện với Ma Tín Khoa, nhất định hắn sẽ nổi nóng.
"Được, được, ta không nói nữa" Đột nhiên Ma Tín Khoa ngây cả người: "Lạp Phi Nhĩ, mới rồi ngươi nói cái gì? Ngươi nói là dùng sức ...".
"Ta không nói cái gì hết" Lập tức Hàn Tiến phủ nhận.
Tiên Ny Nhĩ hít một hơi thật sâu, Ma Tín Khoa lui lại sau hai bước, hắn quay người, vén chiếc màn lều làm bằng cây cỏ lên, động tác có vẻ rất khoáng đạt.
"Tiên Ny Nhĩ, các người..." Hàn Tiến không biết phải nói như thế nào. Bây giờ hắn đã biết rõ rằng Tiên Ny Nhĩ và Ma Tín Khoa đã phải đại chiến với Đại Địa Chi Hùng, hơn nữa cả hai còn phải dựa vào nhuyễn giáp của Tiên Ny Nhĩ mới khiến Tiên Ny Nhĩ không bị thương. Hắn đang suy nghĩ nói mấy câu trong khi mấy người Tiên Ny Nhĩ vẫn còn chưa hết hy vọng, bọn họ lại chuẩn bị một lần nữa đi săn Đại Địa Chi Hùng.
"Ta là một... thợ săn. Khi ở trong rừng rậm, ta không e ngại khiêu chiến với bất kỳ cái gì, ngược lại ta còn thích cảm giác đó" Tiên Ny Nhĩ thản nhiên nói: "Không cần phải suy nghĩ nhiều, ta muốn săn hai con Đại Địa Chi Hùng đó không hoàn toàn là vì ngươi. Ta muốn nâng cao thực lực của mình thì nhất định phải trải qua huyết chiến. Chiến đấu là phương thức duy nhất vượt qua bình cảnh. Nói một cách chính xác, ta chỉ vì mình mà thôi".
"Ngươi là một Tinh Linh sao?" Hàn Tiến hỏi nhỏ.
"Thân phận của ta đối với các ngươi không có gì là bí mật" Tiên Ny Nhĩ mĩm cười nói. "Không phải tất cả Tinh Linh đều rất căm hận chiến tranh sao?"
"Ta là một ngoại lệ" Tiên Ny Nhĩ ngừng lại rồi nói tiếp: "Thật ra ở mỗi chủng tộc đều có sự tồn tại của ngoại lệ. Ví như các người là con người. Một trăm năm trước Sư Hải Niết bôn ba khắp nơi kêu gọi các lĩnh chủ vĩnh viễn bãi bõ chiến tranh. Những gì ông ta đã nói tới bây giờ khiến người khác khó có thể quên được".
"Nói cái gì vậy?"
"Ông ấy nói rất nhiều, không phải chỉ mẩy câu mà có thể nói hết nhưng ta ấn tượng nhất với một câu" giọng nói của Tiên Ny Nhĩ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Hãy làm cho người không có lực trở nên mạnh mẽ. Hãy làm cho người bi quan tiến lên phía trước".
Đề tài đột nhiên chuyển hướng khiến Hàn Tiến chỉ còn cách im lặng. Hắn hiểu biết quá ít về thế giới này, tuyệt đối hắn không thể nói chuyện về sự sâu sắc của triết học, nếu hắn còn miễn cường nói thì không chừng sẽ bị bại lộ.
"Có rất nhiều Tinh Linh nghĩ rằng loài người là một loại sinh mệnh tham lam, tàn bạo và hèn hạ. Ta chỉ có thể nói là những Tinh Linh này rất nông cạn" Tiên Ny Nhĩ chậm rãi nói: "Bất kỳ một chủng tộc nào, kể cả Địa Tinh đều sản sinh ra những người cao quý, thậm chí là dẫn dắt thế gian. Chính những người đó sẽ dẫn dắt chủng tộc của mình, thậm chí là cả thế giới đi tới sự hưng thịnh, hùng mạnh".
"Điều này…" Hàn Tiến do dự một lát rồi nói: "Ngươi không cảm thấy đề tài này quá huyền ảo đối với ta sao?" Đột nhiên Hàn Tiến có cảm giác khi đối mặt với nữ chiến sĩ này giống như trước kia đã từng trải qua chuyện trinh thám. Những con người như thế này có thể thao thao bất tuyệt nói về những luận ngữ kinh điển, nào là tương lai nhân loại, lo lắng vì sự công bằng của xã hội. Thật sự hắn không thể nói lại được, Hàn Tiến hắn chỉ muốn hấp thu năng lượng, càng nhiều càng tốt, ngoài ra hắn không hứng thú với bất kỳ chuyện nào khác.
Tiên Ny Nhĩ nhìn Hàn Tiến một lúc lâu sau nàng mới nói: "Ngươi có biết Sư Hải Niết chết như nào không?"
Lúc này Hàn Tiến đành chịu không biết nói sao. Nếu nói thực thì lộ tẩy tất cả.
"Bởi vì ông ấy chỉ có một trái tim thay đổi thời loạn thế mà không có một lực lượng thay đổi loạn thế" Tiên Ny Nhĩ tự mình trả lời.
"Khụ... Tiên Ny Nhĩ, ta biết ngươi rất tôn kính Sư Hải Niết đó nhưng ông ta đã chết từ rất lâu rồi, không còn quan hệ gì với chúng ta, đúng không?" Hàn Tiến nhìn vào mặt Tiên Ny Nhĩ: "Bây giờ ta chỉ muốn biết là tại sao ngươi lại muốn giúp ta?"
"Bởi vì tò mò" Tiên Ny Nhĩ cười phá lên: "Ngươi có một loại thiên phú mà từ trước tới nay chưa từng xuất hiện. Ta muốn biết rốt cuộc ngươi có thể tiến xa tới đâu?"
"Chỉ là tò mò sao?"
"Đúng vậy, Ngươi nghĩ rằng ta đang nghĩ tới điều gì sao?" "Vậy ngươi có thể nghiêm chỉnh nghe ta nói mấy câu không?"
"Ngươi nói đi".
"Tiên Ny Nhĩ, ngươi có biết ưu thế lớn nhất của chúng ta là điều gì không?"
"Ưu thế của chúng ta?" Tiên Ny Nhĩ chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: "Hình như chúng ta không có ưu thế gì".
"Là thời gian" Rốt cuộc Hàn Tiến không thể né tránh được nữa: "Tuổi của chúng ta còn rất trẻ. Bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian. Bây giờ còn chưa có cái gì gấp gáp tới mức bức bách chúng ta rơi vào tình trạng phải mạo hiểm. Hãy tin ta đi, không nên đi tấn công Đại Địa Chi Hùng nữa. Trước kia ngươi không biết bí mật của ta, ta vẫn vô cùng tin tưởng vào bản thân. Bây giờ có ngươi trợ giúp, ta càng thêm tự tin. Chúng ta không cần gì phải vội".
"Tính cách của ngươi rất thận trọng" Tiên Ny Nhĩ cười nói: "Ta vẫn muốn đi".
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
37 chương
158 chương
14 chương
71 chương
45 chương
548 chương