Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 20 : Thật muốn đâm mù mắt hắn

Anh Đào cúi đầu chậm rãi đi lên phía trước, lặng lẽ quỳ gối xuống công đường, cúi người dập đầu nói: “Nô tỳ Anh Đào bái kiến vương gia, bái kiến phủ doãn đại nhân.” “Anh Đào, ngươi có quan hệ thế nào với Tần Cửu?” Mạnh Hoài quát hỏi. Tần Cửu nghiêng đầu nhìn về phía Anh Đào, khóe môi cong lên thành nụ cười thản nhiên. “Bẩm đại nhân, nô tỳ là thị nữ hầu hạ của Tần môn chủ, đã hầu hạ Tần môn chủ hai năm.” Anh Đào cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, nói. “Đêm hôm qua, chủ tử nhà ngươi đến ôn tuyền, vì sao không đưa ngươi theo hầu hạ?” Anh Đào cúi đầu, dùng tầm nhìn nơi khóe mắt liếc Tần Cửu một cái. Tần Cửu nhíu mày, đáp lại nàng ta một nụ cười lười nhác tột độ. Anh Đào vội vàng buông mí mắt xuống, khuôn mặt xinh đẹp từ từ trở nên tái nhợt. Nàng ta cúi người trả lời: “Bẩm đại nhân, chỉ vì mỗi lần Tần môn chủ đến ôn tuyền, đều mang theo nam tử trẻ tuổi đi vào tập luyện tà công, cho nên, mới chưa từng đưa nô tỳ theo.” “Làm sao ngươi biết được chủ tử nhà ngươi đi tập luyện tà công?” “Bẩm đại nhân, lúc ở Thiên Thần tông, cứ cách một thời gian Tần môn chủ sẽ đến ôn tuyền tắm rửa. Vả lại mỗi lần đều đi vào ngày trăng tròn, về sau trong lúc vô tình nô tỳ phát hiện ra, công lực của Tần môn chủ tăng lên cực nhanh. Thiên Thần tông chúng tôi có một môn tà công, nhất định phải tập luyện vào ngày trăng tròn, cần phối hợp với ôn tuyền và máu tươi của thiếu niên đồng trinh để tập luyện.Khi đó, nô tỳ đã phỏng đoán, có thể môn chủ đang tập luyện tà công dieendaanleequuydonn. Ở Thiên Thần tông chúng tôi cũng cấm tập luyện loại tà công này, tuy là nô tỳ nghi ngờ, nhưng vì mỗi lần môn chủ đến ôn tuyền đều sai người canh gác, nô tỳ không thể đến gần. Trong tay nô tỳ không có chứng cứ, cũng không dám đi bẩm báo tông chủ. Chưa từng ngờ tới, lần này đến Lệ Kinh, bởi vì khi ở trong cung môn chủ tỷ thí võ công với Tân khoa Trạng nguyên Tạ Địch Trần bị nội thương, đêm qua đã đuổi chúng tôi đi từ rất sớm. Nàng lại lén lút tự mình ra khỏi phủ, nô tỳ lặng lẽ bám theo, mới phát hiện nàng đi đến biệt cung của Chiêu Bình công chúa, nô tỳ nghe nói biệt cung của Chiêu Bình công chúa có ôn tuyền, vả lại đêm qua trùng hợp là đêm trăng tròn, cho nên mới đoán nàng lại đi luyện công. Nếu như đại nhân cần xác thực chuyện này, chỉ cần xác nhận xem bốn nam tử kia có còn là đồng nam hay không, có bị mất máu tươi hay không, là có thể xác thực được.” Anh Đào chậm rãi nói từng câu từng chữ. “Ngươi nói là, loại tà công này, cần tập luyện vào đêm trăng tròn, mà lại cần máu tươi của thiếu niên đồng trinh và ôn tuyền để phối hợp?” Anh Đào gật đầu nói: “Đúng vậy.” “Khi ở Thiên Thần tông, mỗi lần Tần Cửu đến ôn tuyền,có từng gọi nam tử trẻ tuổi vào hầu hạ không?” “Có, có khi là ba người, có lúc là bốn người.” “Sau đó những thiếu niên kia đều có bộ dạng gì?” “Tập luyện tà công, máu tươi và dương khí trên người những nam tử này đều nhanh chóng mất đi, thân thể sẽ nhanh chóng suy yếu, có khi sẽ nguy hiểm nghiêm trọng đến tính mạng. Ở Thiên Thần tông, mỗi lần Tần môn chủ tắm xong, những thiếu niên nam tử hầu hạ đó đều sẽ bất tỉnh nhân sự, chắc chắn là không sống được nữa.” Khi ở Thiên Thần tông, Tần Cửu đã bắt đầu tập luyện “Bổ Thiên Tâm Kinh”. Ở Thiên Thần tông nàng càng cẩn thận hơn, chuyện như vậy tuyệt đối không thể để cho tông chủ của Thiên Thần tông biết. Anh Đào nói nàng ta đã nghi ngờ mình tập luyện“Bổ Thiên Tâm Kinh” khi còn ở Thiên Thần tông, hoàn toàn là đang bịa đặt, bằng không, với tính cách của Diêu Tích Nhi, cho dù không có chứng cứ, sợ là cũng đã đến chỗ tông chủ mật báo từ lâu. Nếu thật sự là bắt đầu hoài nghi ở Thiên Thần tông, chỉ sợ cũng là trước khi đến Lệ Kinh mới bắt đầu nghi ngờ. Sau khi Mạnh Hoài nghe Anh Đào nói xong, lạnh giọng quát hỏi Tần Cửu, “Tần môn chủ, bây giờ ngươi có còn muốn nói gì không?” Tần Cửu híp mắt liếc Anh Đào một cái, tươi cười dịu dàng nói: “Mạnh đại nhân, đây là người mà ngài gọi là nhân chứng sao? Nàng ta có từng thấy tận mắt tiện thiếp tập luyện tà công không? Có từng thấy tận mắt tiện thiếp cưỡng hiếp bốn thiếu niên này không? Chẳng lẽ nói, mỗi một người đến ôn tuyền tắm rửa vào đêm trăng tròn, lại trùng hợp cho gọi thiếu niên nam tử đến hầu hạ đều là tập luyện tà công sao? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Nếu vậy, đây chẳng phải là người người đều tập luyện tà công hay sao. Đại nhân, lẽ nào ngài chưa từng đến ôn tuyền tắm rửa vào đêm trăng tròn, chưa từng cho gọi thiếu niên hầu hạ?” Trên mặt Mạnh Hoài cứng đờ, lạnh lùng nói: “Bản đại nhân gọi người đến, chẳng qua là kỳ lưng mà thôi, tất nhiên không giống với ngươi.” Tần Cửu híp mắt cười nói: “Tiểu nữ mời bốn nam tử nọ đi vào, cũng chỉ là cọ lưng, chà chân, đưa khăn gấm mà thôi. Chẳng lẽ việc này cũng không được sao?” An Lăng Vương Nhan Túc ngồi bên cạnh Mạnh Hoài, thấy Tần Cửu đến lúc này vẫn còn mạnh miệng không chịu thừa nhận. Hắn chậm rãi nghiêng đầu, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, từ bên cạnh chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, nửa khuôn mặt được chiếu sáng hoa lệ rực rỡ. Hắn hơi híp mắt, trong sóng mắt thoáng hiện hàn ý rét thấu xương. “Mạnh đại nhân, tuy rằng Anh Đào chưa hề thấy tận mắt việc đêm qua, nhưng có một người cũng nhìn thấy. Mạnh đại nhân, truyền thất hoàng thúc của bản vương đi!” Nhan Túc ung dung thong thả nói. “Điện hạ nói rất đúng. Vậy thì truyền hoàng thúc lên công đường làm chứng!” Kinh phủ doãn Mạnh Hoài một mực cung kính nói. “Truyền Nghiêm Vương lên công đường!” “Truyền Nghiêm Vương lên công đường!” ..... Theo làn sóng âm thanh truyền đi của các nha dịch, trái tim Tần Cửu bất chợt nảy lên cuống họng. Nhan Duật tới làm chứng? Nàng không ngờ Nhan Túc lại truyền Nhan Duật làm chứng, suy nghĩ kỹ càng, đêm qua sau khi Nhan Duật đi, tám phần là khi đang xuống núi gặp phải Nhan Túc. Nhan Túc thấy chậu Tử Mẫu Đơn trong lòng Nhan Duật, chắc chắn biết Nhan Duật cũng đến ôn tuyền của Chiêu Bình. Thế nhưng rõ ràng Nhan Duật không nhìn thấy gì cả. Bỗng dưng Tần Cửu ngồi thẳng người lên, híp mắt nhìn ra ngoài công đường. Bên trong công đường cực kì yên tĩnh, ngay cả đám người vốn dĩ xem náo nhiệt bên ngoài cũng không người nào nói chuyện, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào cổng công đường. Qua một lúc thật lâu, vẫn chưa thấy người được truyền gọi lộ diện, chỉ nghe thấy tiếng trêu ghẹo thật thấp truyền tới. Là âm thanh của nữ tử, nghe ra không phải tiếng của một người, dường như là vài người. Từng âm thanh trong trẻo yêu kiều kia, giống như oanh kêu yến hót, thật là dễ nghe. Sau đó, cuối cùng người được truyền gọi cũng chậm rãi xuất hiện ở cổng công đường. Không phải một người, là năm. Tần Cửu muốn nhìn rõ cái người giống như được chúng tinh phủng nguyệt* ở giữa kia, trong đầu vang ầm một tiếng, cảm giác được tay run rẩy không thể kìm chế, mất rất nhiều sức lực, mới ngăn được ý nghĩ muốn tự mình xông lên. *Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh. Thật muốn, thật muốn, thật muốn, đâm mù mắt hắn!