Hai bên tai Du Ninh Trạch ửng hồng, “Được.” Tuy rằng Du Ninh Trạch không có kinh nghiệm, nhưng là đàn ông thì bản năng vẫn phải có, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy mà. Đàn ông ấy thôi, mấy bộ phim lừa đảo vẫn đã xem qua. Anh dọc theo làn môi Hứa Mịch đi xuống, cánh môi anh áp đến cổ cô, anh hít sâu một hơi, "Thơm quá." Đó là! Đặc biệt dùng sữa tắm tắm đi tắm lại mấy lần, có thể không thơm sao! Trong thầm Hứa Mịch vừa thích thú bổ sung thêm. Du Ninh Trạch lại không thỏa mãn hôn lên môi cô, tay anh từ từ di chuyển dọc lên cẳng chân cô, những ngón tay thon dài chậm rãi đi vào trong làn váy dưới thân cô, cách qua nội y nữ giới trắng nõn, ngón tay đè lại nơi mềm mại sâu trong đó. Anh nhìn Hứa Mịch, đôi mắt mang theo sương mù nói: “Anh có thể cởi nó ra không?” Ánh mắt anh nóng bỏng, tràn đầy dục vọng sáng bừng, Hứa Mịch cảm thấy nó quá mức chói mắt, cô không được tự nhiên né tránh, “… Được." Được Hứa Mịch cho phép, Du Ninh Trạch cũng không chần chừ nữa. Chỉ chốc lát, váy ngủ của Hứa Mịch đã bị anh cởi xuống. Du Ninh Trạch bắt đầu cởi áo ngực của Hứa Mịch, nhưng mà loay hoay cả một lúc lâu sau, cả một cái gài cũng chưa thể cởi ra được. Hứa Mịch cảm thấy, nếu anh cứ chậm chạp cởi đồ cô như vậy, quả thật cô sẽ phải phun máu mà chết. Hứa Mịch hơi giận, cô đè bàn tay không an phận sau lưng mình xuống, nhìn anh nói: “Anh đi tắt đèn trước đi, em tự cởi.” Nghe cô nói anh có chút khó chịu, mà tận anh cũng có chút nhụt chí. Du Ninh Trạch thở ra một hơi, cuối cùng vẫn đứng dậy xuống giường tắt đèn. Chờ lúc anh trở về giường, Hứa Mịch đã ôm chăn quấn chặt. Thấy thế Du Ninh Trạch cũng không sốt ruột xốc chăn lên, anh đứng ở bên giường, tự mình cởi đồ ngủ ra. Sau đó anh xốc chăn lên, đè mình xuống người Hứa Mịch. Hiện giờ hai người đã chân chính đối mặt trong sự khẩn trương. Thời điểm Du Ninh Trạch dán người lên cô, Hứa Mịch cảm thấy toàn thân mình đều run lên. Thân thể người đàn ông nóng hổi, hơi thở mạnh mẽ tràn khắp người cô. Hai chân anh dán vào bắp đùi Hứa Mịch, bất giác tạo cho cô cảm giác vô cùng sợ hãi, nhưng trong lòng cũng có chút mong đợi. Đối với lần đầu nếm thử tư vị hoan ái nam nữ như vậy, quả thật mà nói thì có chút kích thích cùng tò mò. Dường như cái tối tăm xung quanh khiến cho cả hai người đều tăng thêm dũng khí hơn ban nãy. Du Ninh Trạch không tiếp tục đè nén bản thân nữa, anh hôn dọc theo cần cổ của Hứa Mịch, xuống đến trước bộ ngực tuyết trắng, bàn tay cũng không kiêng dè đè ép xoa nắn một bên. Ngực bị anh đè ép, Hứa Mịch khó chịu vặn vẹo thân thể. Không biết vì sao, rõ ràng là Du Ninh Trạch đang làm loạn ở ngực cô, nhưng cô lại cảm thấy toàn thân đều tê dại, cảm giác khó chịu như có như không. Du Ninh Trạch buông nơi mềm mại của Hứa Mịch ra, bàn tay chậm rãi vuốt ve xuống dưới, tay anh dừng lại ở nơi u mật ấm áp kia. Du Ninh Trạch dùng tay ấn vào, nơi đó đã có một chút ẩm ướt, anh nghĩ nghĩ, hẳn là có thể vào được rôi. Dưới thân anh đã sớm kiên định sưng lên khó chịu, đến mức tưởng chừng nó lọt vào trong rồi sẽ sớm phóng ra. Du Ninh Trạch đẩy nâng hai chân Hứa Mịch lên, bắt đầu đẩy thân mình đi vào, nhưng đẩy mấy lần vẫn không vào được đúng nơi. Hứa Mịch đau khổ. Chẳng lẽ đây là điều bi ai nhất rồi sao, anh đẩy mình vào mấy lần, đâm đến khiến cho cô có chút đau nhói, nhưng mà nhiều lần như vậy anh cũng không đưa người vào đúng nơi cần thiết. Vì không để cho mình chịu khổ, cô ở trong bóng tối mở miệng: "Anh dứt khoát nhắm ngay một chỗ đi." Nói xong câu đó, Hứa Mịch lập tức che mặt, cô cảm thấy bản thân thật sự là ngượng chết, loại chuyện này mà còn có thể nói ra miệng. May mà ở trong bóng tối, Du Ninh Trạch không thể thấy vẻ mặt của cô, không thì cô chết mất. "Anh… anh từ từ vào ngay." Lần đầu tiên Du Ninh Trạch cảm thấy vô cùng hối hận bản thân không chịu xem những bộ phim có thể loại chuyện này. Anh nỗ lực khiến cho bản thân phải bình tĩnh trở lại, dùng ngón tay dò xét nơi tư mật ẩm ướt: "Là chỗ này phải không?” Hứa Mịch bị ngón tay anh làm cho run lên, cảm giác dưới thân giống như càng thêm ướt át. Du Ninh Trạch cảm thấy phản ứng này của Hứa Mịch, biết bản thân rốt cục cũng tìm đúng nơi rồi. Anh nâng chân cô, đỡ thân mình, cuối cùng chậm rãi dò xét đi vào. Kết quả vừa mới vào được một chút, anh lập tức phải không thể tiến vào nữa. Ở thời điểm Du Ninh Trạch vừa đi vào, Hứa Mịch liền cảm thấy đau đớn rõ ràng, hô hấp cô dồn dập, giọng nói cũng bất giác run rẩy: "A, anh xác định anh thật sự vào đúng nơi rồi sao? Tại sao lại đau như vậy?" Du Ninh Trạch vốn đã hoảng, anh vừa nghe Hứa Mịch nói, trong lòng càng thêm hoảng hơn nữa. Anh nhăn mặt, khàn giọng nói: "Đừng động, em chịu đựng một chút, lần đầu tiên chắc chắn phải đau." Thân dưới bị Hứa Mịch buộc chặt, Du Ninh Trạch cũng cảm thấy có chút đau. Anh thở ra, vuốt ve người cô giúp cho cô thả lỏng. Hứa Mịch biết đây là chuyện mỗi người phụ nữ đều phải trải qua. Tục ngữ nói chết sớm sớm siêu sinh, cô cắn răng, nhất định phải chịu đựng bước qua cái màn này. Hứa Mịch tận lực làm cho bản thân bình tĩnh lại, "Em chuẩn bị tốt rồi, anh tiếp tục đi." "Được." Du Ninh Trạch áp vào trên người Hứa Mịch, có lời chắc chắn của cô, anh không băn khoăn gì nữa, thắt lưng hạ xuống, dùng sức đưa thân đi vào. "A!" Đột nhiên bị dị vật xâm chiếm đến đau đớn, Hứa Mịch không chịu được thét lên một tiếng chói tai, cô theo phản xạ đẩy Du Ninh Trạch ra. Nhưng nề hà sức lực nam nữ khác nhau, cô lại chẳng thể nào dịch chuyển được anh. Hạ thân cô bị bành trướng, cảm giác bên trong nóng bừng đau đớn, Hứa Mịch cảm nhận được có một dòng chất lỏng chảy xuống dưới. Mà đầu sỏ gây ra cho tất cả còn đang nằm ở bên trong, thậm chí còn đang kịch liệt co giật. Cảm giác lạ lẫm, khuếch trướng khiến cho cô càng thêm đau. Vẻ mặt cô đau khổ, hít thở cũng không nổi, Hứa Mịch đau đến mức nước mắt cũng chảy ra. Vì sao phụ nữ lại phải khổ như vậy, hàng tháng dì cả đến đã thống khổ, đến cả làm chuyện đó còn phải chịu đựng nổi đau như vậy nữa. Du Ninh Trạch nhận thấy cô đau đớn, anh cố gắng nhịn xuống không cho bản thân nhúc nhích, nhưng vật kia nằm bên trong cô cảm giác như vô cùng thoải mái, mềm mại ấm nóng, lại theo bản năng bản thân bắt đầu chuyển động. Nhưng Hứa Mịch vừa khóc, Du Ninh Trạch lập tức phát hoảng. Vài ngày nay ở cùng Hứa Mịch, cô luôn luôn bày ra vẻ phô trương kiêu ngạo, bây giờ cô cư nhiên lại bị anh làm cho phát khóc. Anh hoảng loạn lau đi nước mắt Hứa Mịch, vội vàng xin lỗi: “Đừng khóc, đừng khóc, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Chúng ta không làm nữa, chúng ta không làm nữa.” Du Ninh Trạch tưởng là rời khỏi cô, kết quả bản thân vừa động, lại khiến cho Hứa Mịch càng thêm đau đớn, khóc càng lợi hại hơn. Anh cảm thấy mình sắp điên lên rồi, cuối cùng Du Ninh Trạch động cũng không dám động. Phía dưới cảm giác siết chặt, anh cũng không dám phóng thích chính mình, thật sự bản thân anh cũng rất đau. Ôi, đây là lần đầu tiên Du Ninh Trạch cảm thấy thời gian trôi qua như vậy thật là gian nan.  Du Ninh Trạch không biết phải an ủi Hứa Mịch như thế nào, cuối cùng anh chỉ biết ôm cô, bàn tay đặt sau lưng cô vuốt nhẹ, không tiếng động an ủi cô.  Hứa Mịch khóc suốt, cô cũng không biết vì sao, trước kia đã trải qua rất nhiều cơn đau còn hơn cả cái này, nhưng khi đó cô lại không khóc. Hiện giờ cô lại không thể dừng chảy nước mắt được, giống như cảm giác phảng phất đang bị ủy khuất dữ lắm, cứ muốn khóc là khóc như vậy.  Tuy rằng cô đang khóc, phía dưới lại truyền đến cảm giác co rút lợi hại. Du Ninh Trạch cư nhiên trong tình huống này lại phóng ra. Xem như đây là lần đầu tiên anh trải qua cơn cao trào như vậy, anh từ từ nhắm hai mắt thở ra một hơi. Trải qua một khoảng gian nan, hiện giờ đột nhiên tiến đến cảm giác sảng khoái, làm cho anh thỏa mãn nhẹ nhõm. Du Ninh Trạch là sung sướng, nhưng Hứa Mịch lại choáng váng. Trong cơ thể đột nhiên truyền đến một làn nhiệt lưu nóng hổi, thứ bên trong cô lập tức mềm nhũn xuống dưới, làm cho cô đang khóc cũng dừng lại, trong lúc đột ngột không biết nên phản ứng thế nào. Giọng cô nghẹn ngào, nhìn gương mặt mơ hồ trong bóng tối của Du Ninh Trạch, “Xong rồi, có phải em đã hại anh thành ED rồi không?” (ED chắc là một căn bệnh ở chỗ đó của nam ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶ Có thể là liệt hoặc là đại loại như thế (๑•́‧̫ •̀๑)) Du Ninh Trạch không rõ, "ED cái gì?" "ED là giống như anh bây giờ đó." Hứa Mịch lau nước mắt. A, thì ra lên đỉnh cũng được gọi là ED hả? Du Ninh Trạch gật gật đầu, cười an ủi Hứa Mịch, "Đúng vậy. Nhưng cái này đâu phải là em hại đâu." Chỉ cần em không khóc, thì đối với anh nói cái gì cũng tốt cả. Nghe Du Ninh Trạch vừa nói như thế, Hứa Mịch cảm thấy như phạm phải tội nặng tày trời, lại khóc òa lên: "Oa oa, em xin lỗi, thật xin lỗi…" Một người đàn ông tốt đẹp thế này, lại bị cô hại, vậy phải tính làm sao bây giờ? Hơn nữa người đàn ông tốt này là chồng của cô đó, vậy không phải là cô vừa hại nửa đời tính của cả hai rồi hay sao hay sao hay sao? Trương Mộng nói không có tính phúc thì hôn nhân sẽ không hạnh phúc. Nói như vậy, cô vất vả cưới chui rồi bây giờ có được cuộc sống hôn nhân tươi đẹp, chưa đến đâu thì đã định đoạt là không hạnh phúc rồi? Tệ quá, đã thế đầu sỏ gây ra mọi thứ lại là cô nữa! Nghĩ như vậy, Hứa Mịch hoàn toàn tuyệt vọng. Cô khóc càng lợi hại hơn, ông trời ạ, sao tôi lại bất hạnh thế chứ! Du Ninh Trạch bị tiếng khóc của Hứa Mịch làm cho hoảng sợ, tay không ngừng vỗ về cô: “Đừng khóc, em không có lỗi gì cả, sao lại xin lỗi chứ! Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Ông trời ơi, tuy rằng trong những nguyên nhân cô đồng ý kết hôn với anh cũng là do cảm thấy anh dễ bị ức hiếp, nhưng mà hiện giờ chính cô là người hại anh ra nông nỗi này, anh lại còn thiện lương dỗ dành cô như vậy. Hứa Mịch cảm thấy tội lỗi của mình càng thêm nặng nề, cô thật đúng là một tội nhân, tuy rằng cô vốn không phải là một người tốt. Hứa Mịch khóc đến mức đầu Du Ninh Trạch cũng phát đau. Anh có chút phiền chán nắm tóc, từ trên người Hứa Mịch đứng lên, bước xuống giường bật đèn. Du Ninh Trạch vừa đi, Hứa Mịch cảm thấy phía dưới có cái gì đó chậm rãi chảy ra. Cô bất giác kêu rên một tiếng, từ trong thân thể truyền đến cảm giác kì lạ. Nhưng mà không đợi cho tiếng kêu của cô kết thúc, căn phòng đột nhiên bừng sáng. Đôi mắt cô không kịp thích ứng, khó chịu nhíu lại. Cô biết hiện giờ bản thân trên người không một mảnh vải, theo phản xạ vội vàng vớ lấy gối đầu che lại. Chăn cách cô quá xa, mà bây giờ hạ thân cô lại vô cùng đau đớn, cho nên cô không thể nào nhích người lấy chăn được. Cái gối đầu rất lớn, vừa vặn có thể che đậy những bộ phận không nên lộ ra ngoài của cô. Hứa Mịch ôm cái gối đầu xong, cảm giác an toàn lập tức đã trở lại. Cô nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang Du Ninh Trạch, lại thấy anh khỏa thân, ngay cả chỗ kia cũng lồ lộ ra như thế, Hứa Mịch lập tức nhắm mắt hét lên: “Cái gì vậy, anh đang làm gì thế! Mặc đồ vào nhanh lên.” Vẻ mặt Du Ninh Trạch vô cùng bất đắc dĩ, anh cúi người nhặt quần lót dưới đất lên mặc vào, sau đó lấy chăn ban nãy để ở cuối giường đắp lên người Hứa Mịch. Hứa Mịch đắp chăn, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ. Trong lòng cô có chút cảm kích sự chăm sóc của Du Ninh Trạch. Bởi vì ban nãy mới khóc xong, cô biết hiện giờ chắc chắn mắt cô đã bị sưng đỏ. Thấy vậy Du Ninh Trạch nhích người ngồi ở cạnh giường nhìn cô. Thoạt nhìn cơ thể Du Ninh Trạch cũng không mấy cường tráng, nhưng không nghĩ tới khi cởi quần áo, Hứa Mịch vẫn có thể nhìn thấy những khối cơ bụng săn chắc của anh. Thân hình anh cũng không giống với đàn ông lưng hùm vai gấu, nhìn qua ấn tượng đầu tiên chính là tương đối yếu ớt nhu nhược. Ngũ quan Du Ninh Trạch ôn hòa ấm áp, làn da hơi trắng, mặt mày khi cười rộ lên sẽ như nụ hoa nở rộ, cong cong đẹp đẽ, bên má lại còn có hai cái lúm đồng tiền rất sâu. Hứa Mịch nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, lúc đó cô chỉ cảm thấy tại sao một người đàn ông đã hai mươi tám tuổi, lại có thể khiến cho cô có cảm giác trên người anh mang theo một hơi thở rất là ngây ngô và cực kỳ thuần khiết. Ôi, nhất là nghĩ đến người đàn ông bề ngoài tuấn tú tươi đẹp, còn là một xử nam bây giờ đã là của cô, Hứa Mịch không hiểu sao trong lòng mình sinh ra cảm giác kiêu ngạo tự mãn. "Sao ban nãy lại khóc hoài thế hả?" Đôi mắt Hứa Mịch ửng hồng hồng, gò má trắng mịn, hình ảnh này làm cho Du Ninh Trạch nghĩ đến con thỏ nhỏ. Anh nhịn không được dùng tay xoa nắn khuôn mặt hồng hào của Hứa Mịch rồi phì cười. "Này..." Cảm xúc ban nãy của Hứa Mịch rất kịch liệt, bây giờ cảm xúc đã qua đi, cô mới bình tĩnh trở lại. Nghe Du Ninh Trạch hỏi như thế, không hiểu sao Hứa Mịch lại có chút chột dạ. Vừa rồi cô khóc cái gì? Bởi vì cô không còn là xử nữ?  Hứa Mịch biết, chỉ là bản thân mình không cam lòng. Vừa rồi khóc như vậy chỉ là mượn cớ phát tiết mà thôi. Cô biết cô phải khuất phục với cuộc sống, xã hội luân lý bình thường. Hai năm nay cảm xúc bị đè nén, mấy ngày nay bị bắt không trâu bắt chó đi cày*, về sau lại phải chấp nhận sự thật là mình đã kết hôn với một người đàn ông chỉ mới quen biết chưa đến một tuần, làm cho cô cảm thấy rất không chân thật, cho nên vừa rồi mới bùng phát như thế. *Không trâu bắt chó đi cày: ý là phải tận dụng mọi thứ mình có để làm một việc gì đó.