Sắc trời đã tối, không cần phải vội lên đường, ba người Bách Lí Triều Hoa liền thuê ba gian phòng ở khách điếm trong trấn trên. Tề Ngọc trộm bám sát theo đã ghi nhớ tên khách điếm, đợi sắc trời hoàn toàn tối, mặc y phục đi đêm vào. Thiếu nữ áo lam giúp hắn thắt chặt đai lưng, lo lắng nói: “Theo lời của ca ca, tẩu tử là bị đưa vào Ma giáo làm con tin, hôm nay vị cao thủ đánh ca ca một chưởng kia, chẳng lẽ là giáo chủ Bách Lí Triều Hoa của Ma giáo?” “Người nọ ra tay bất phàm, có thể có công lực như vậy, tất nhiên sẽ là Bách Lí Triều Hoa.” Trên đời này chỉ có Bách Lí Triều Hoa, mới có thể làm hắn đến một chút năng lực đánh trả cũng không có. “Nếu là hắn, vậy lần này ca ca đi cũng quá nguy hiểm.” “Liễu sư muội không chịu nhận ta, hơn nửa là bị hắn dùng thế lực bắt ép, Liễu sư muội đã có nỗi khổ này, làm sao ta có thể bỏ mặc. Cho dù phía trước có núi đao biển lửa, ta cũng phải cứu được nàng ra.” Thiếu nữ áo lam biết khuyên không được, lấy từ trong lòng ngực ra một ống trúc đưa cho Tề Ngọc: “Ca ca đã muốn đi cứu tẩu tử tương lai, muội muội không tiện ngăn cản, vật này huynh mang bên người, lúc nguy cấp, có thể bảo vệ huynh một mạng.” “Đa tạ muội muội.” Tề Ngọc cầm ống trúc, nhét vào trong lòng ngực. Một vòng trăng u ám treo trên trời cao. Trong bóng đêm, một bóng người cấp tốc đi qua. Thừa dịp đêm tối gió mạnh, thanh niên đi đến một mặt tường, nâng mắt quan sát bốn phía, xác định không có ai, nhảy qua đầu tường, rơi vào trong sân. Hắn sớm đã hỏi thăm phòng của Ngu Phương Linh ở đâu, bước nhanh hướng tới chỗ ở của Ngu Phương Linh. Vòng qua một đoạn đường, một gian nhà đèn đuốc sáng trưng hiện ra trong tầm nhìn. Trong phòng điểm ánh đèn, ánh nến chiếu ra một bóng dáng yểu điệu lên cửa sổ. Đó là bóng dáng của Liễu Uyển Âm. Trong lòng Tề Ngọc kích động, vừa muốn nâng bước, bỗng nhiên một đạo kiếm quang nghiêng qua mà đến, do ở trong đêm đen, làm mũi kiếm kia ánh sáng lập loè. Tề Ngọc dùng hết toàn lực, né tránh một kiếm này, rốt cuộc động tác vẫn chậm một bước, cánh tay bị cắt một kiếm, một trận đau nhức trôi qua, nhất thời máu chảy như suối. Tề Ngọc đè lại miệng vết thương, nhìn về phía chủ nhân của thanh kiếm. Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa âm trầm mà đứng dưới ánh trăng, cả người tản ra sát khí dày đặc. Tề Ngọc rút bảo kiếm bên hông ra, đâm về phía Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa giơ tay chém ra một đạo kiếm khí, dễ như trở bàn tay đánh rơi bảo kiếm của hắn, hơn nữa ở trên người hắn lại nhiều thêm một vết thương do kiếm tạo ra. Lần này vết thương là ở chỗ ngực, Tề Ngọc lăn ngay tại chỗ, khó khăn lắm mới né qua chỗ trí mạng nhất. Cả người hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh, ống trúc muội muội cho hắn rơi từ vạt áo xuống. Hắn nhịn đau nhức, bay nhanh mà nắm lấy ống trúc, lôi kéo kíp nổ, ầm một tiếng, ống trúc bùng nổ, tạo ra một trận khói đặc. Bách Lí Triều Hoa nâng tay áo che khói đặc, đợi khói đặc tan đi, tập trung nhìn lại, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu đỏ sậm, Tề Ngọc đã không thấy bóng dáng. “A Lam.” Bách Lí Triều Hoa trầm giọng kêu. “Giáo chủ.” Bách Lí Lam xuất hiện ở trước người Bách Lí Triều Hoa. “Tìm.” “Tuân lệnh, giáo chủ.” Bách Lí Lam theo vết máu trên mặt đất, đuổi theo. Sắc trời hơi sáng, trong không khí phiếm mùi bùn đất hỗn hợp cùng hơi thở cỏ cây, trên lá đọng giọt sướng trong suốt, gió nhẹ thổi qua lung lay sắp đổ. Nắng sớm mờ mờ, một chiếc xe ngựa nghiền qua đá, phá vỡ ánh mặt trời, chậm rãi đi về phía trước. Bên trong xe ngựa, Tiết Hồng Lệ pha một ấm trà, đưa cho Úc Cẩm Huyền đang ngồi trong làn sương mù. Úc Cẩm Huyền cẩn thận mà cuộn lại bức tranh trong tay, đặt lên bàn, nhận chung trà. Trên bức tranh vẽ một nữ tử áo đỏ trẻ tuổi. Bức tranh này được Tiết Hồng Lệ bỏ ra số tiền lớn, mua lại từ trong tay chưởng quầy của hiệu cầm đồ ở nơi đó. Ngọc bội phượng hoàng triền ti bị Tống Yêu Yêu cướp đi, lại được người của hiệu cầm đồ đưa trả lại, mà ngọc bội này còn được gửi lại ở hiệu cầm đồ mười lăm năm trước, đã quá kỳ lạ, Úc Cẩm Huyền kêu Tiết Hồng Lệ nghĩ cách tra ra thân phận của người gửi ngọc bội. Chưởng quầy kia còn khá khôn khéo, lúc trước sau khi nữ tử thần bí gửi ngọc bội lại, ông ta đã cảm thấy kỳ quái, liền ở sau lưng bảo người vẽ lại dáng vẻ của nàng, nhỡ đâu về sau nàng hối hận, muốn lấy ngọc bội về, thì bức tranh cũng có thể mang ra làm bằng chứng. Tiết Hồng Lệ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lấy được tranh về tay, khoảnh khắc mở tranh ra, nàng cùng Úc Cẩm Huyền khó có thể tin mà liếc nhìn nhau một cái. Nữ tử trên bức tranh lại chính là Ngu Phương Linh, người yêu của Bách Lí Triều Hoa. Nếu như thật sự là Ngu Phương Linh, thì mười lăm năm trước nàng đã có dáng dấp như vậy, thì giờ làm sao lại không có một chút thay đổi nào? Úc Cẩm Huyền cất bức tranh đi. Từ lúc đó, không chỉ có Bách Lí Triều Hoa đang tìm kiếm Ngu Phương Linh đã biến mất, mà Úc Cẩm Huyền cũng âm thầm điều tra về Ngu Phương Linh. Hắn cần thiết phải biết rõ ràng về chuyện này. Nhưng mà sau khi Ngu Phương Linh mất tích trên biển, liền mai danh ẩn tích, hắn cùng Bách Lí Triều Hoa cũng không ai tìm được nàng. Bảy năm sau, một cô nương gọi là Tiểu Đào cầm một bức tranh, vào Độc Vương Cốc, yêu cầu hắn đổi mặt cho nàng ta. Úc Cẩm Huyền vốn không định quan tâm, nhưng khi nhìn thấy nữ tử trên bức tranh, hắn đã đồng ý với giao dịch của Tiểu Đào. Người trên bức tranh chính là Ngu Phương Linh, Tiểu Đào muốn chính là mặt của Ngu Phương Linh, Úc Cẩm Huyền mơ hồ có thể đoán ra, người đưa bức tranh này cho Tiểu Đào, có lẽ biết nội tình trong đây. Hắn muốn Tiểu Đào giúp hắn trộm thú Ngũ Độc, càng muốn lợi dụng Tiểu Đào, giúp hắn tra ra bí mật của Ngu Phương Linh. Chỉ tiếc sau khi Tiểu Đào vào Hoa thần giáo, liền mất tin tức, khi lần nữa thu được tin tức về Tiểu Đào, thì bên trong Hoa thần giáo gặp phản loạn, Tiểu Đào bị gian tế làm hại. Manh mối bởi vậy gián đoạn. Úc Cẩm Huyền trước sau đối với việc này bám mãi không buông, thời gian trôi qua càng lâu, ngược lại càng muốn biết, Ngu Phương Linh rốt cuộc có phải là nữ tử thần bí đã cướp đi ngọc bội của hắn, rồi lại gửi ngọc bội đến hiệu cầm đồ mười lăm năm trước hay không. Nếu thật sự là nàng, vậy nàng rốt cuộc là người nào, làm sao lại có bản lĩnh lớn như vậy? Úc Cẩm Huyền nâng chung trà, nhợt nhạt uống một ngụm. Xe ngựa đột nhiên vừa ngừng, ngừng lại. Tiết Hồng Lệ xốc màn xe, không vui hỏi: “Sao lại thế này?” “Tiết cô nương, phía trước hình như có người.” Người đánh xe vẻ mặt khó xử. Một người trẻ tuổi bị trọng thương ngã trên mặt đất, ngăn cản đường đi của xe ngựa. Úc Cẩm Huyền cùng Tiết Hồng Lệ xuống xe, đi đến trước mặt người trẻ tuổi. Tiết Hồng Lệ ngồi xổm xuống xem xét mạch đập của hắn, ngước mắt nói: “Cốc chủ, hắn còn sống, mạch đập rất mỏng manh.” “Vết thương này…” Ánh mắt Úc Cẩm Huyền ngưng ở vết thương trên ngực thanh niên, “Là kiếm Linh Tê.” Tiết Hồng Lệ nhìn lại, gật đầu: “Đúng là kiếm Linh Tê.” “Đỡ hắn lên xe ngựa.” Úc Cẩm Huyền ném xuống những lời này, xoay người đi tới xe ngựa. Trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, trời sáng ngời, ba người Ngu Phương Linh rời khỏi khách điếm, xuất phát hướng tới thành Trường An. Dọc theo đường đi Ngu Phương Linh đều vô cùng cảnh giác, e sợ Tề Ngọc sẽ chạy ra dây dưa. Bách Lí Triều Hoa hiện tại có lòng chiếm hữu cực cường với cô, nếu Tề Ngọc chạy tới dây dưa không rõ, còn sẽ bị hắn lấy đi tính mạng. Cho đến khi đứng ở trước cửa Vạn Hoa Lâu, Tề Ngọc vẫn chưa từng hiện thân. Ngu Phương Linh thở phào một hơi, thanh niên kia có lẽ đã được kiến thức công lực của Bách Lí Triều Hoa, tự biết đánh không lại, trở về tìm viện binh. Chờ cứu binh của Tề Ngọc chạy tới, có lẽ Bách Lí Triều Hoa đã quay về Hoa thần giáo. Trên trời cao cuồn cuộn, ánh trăng treo cao. Ánh đèn trên đường cái thành Trường An xuyên thành một con rồng lửa, chiếu đêm tối sáng như ban ngày. Ngu Phương Linh đứng nhìn bóng người xuyên qua đường, ngẩng đầu nhìn lầu cao đứng sừng sững với ánh trăng trên cao. Trước Vạn Hoa Lâu ngựa xe như nước, lầu trên lầu dưới treo đủ loại đèn màu nhiều kiểu dáng, liếc mắt nhìn lại, tòa lầu được xưng là mỏ vàng hương lớn nhất thành Trường An không những không ảm đạm nhạt màu, ngược lại như đã đem tất cả ánh sao trời ngưng ở trên thân, sáng quắc chói mắt, không thể nhìn gần. Mơ hồ có tiếng ca êm tai dễ nghe bay ra từ trong lâu, từng đợt nhè nhẹ tán vào trong gió đêm, phiếm ý triền miên. Lần đầu Ngu Phương Linh vào thanh lâu, dáng vẻ kích động mà nói thầm một câu: “Xuyên qua tất cả khung cảnh bị cắt, để ta tới.” “Phu nhân lại đang nói những lời làm người nghe không hiểu.” Bách Lí Lam nghe được những lời này của Ngu Phương Linh, cảm thán nói. Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa quét về phía Bách Lí Lam. Bách Lí Lam vội vàng nói: “Ta biết, ta biết, phu nhân nói cái gì đều đúng.” Ngu Phương Linh quay đầu nhìn Bách Lí Triều Hoa, đáy mắt chiếu đầy ngọn đèn lung linh, ý vị không rõ mà chớp mắt với hắn: “Triều Hoa, huynh từng dạo thanh lâu bao giờ chưa?” Bách Lí Triều Hoa còn chưa mở miệng, Bách Lí Lam đã giành trước đáp: “Ta có thể làm chứng, giáo chủ chưa bao giờ dạo hoa lâu. Giáo chủ luôn luôn giữ mình trong sạch, chớ nói dạo hoa lâu, ngoại trừ phu nhân, tay của cô nương khác cũng chưa từng kéo! Giáo chủ đang vào lúc huyết khí phương cương, vì phu nhân thủ thân như ngọc bảy năm, đối với phu nhân thật sự là một cõi tình thâm, không ai có thể bằng.” “Nhiều chuyện.” Bách Lí Triều Hoa nhàn nhạt nói, nhưng độ cung khóe miệng nhếch lên lại khá vừa lòng. Mắt nhìn này của Bách Lí Lam, càng ngày càng hợp tâm ý Bách Lí Triều Hoa. Hắn thẳng lưng, không lên tiếng chờ đợi Ngu Phương Linh khích lệ. Ai ngờ Ngu Phương Linh lại vui mừng nói: “Thế tốt quá, vừa lúc hôm nay đưa huynh đi học thêm kiến thức!” Bách Lí Triều Hoa: “…” Bách Lí Lam: “…” Nương tử nhà ai sẽ kéo theo tướng công nhà mình đi dạo thanh lâu tăng kiến thức! “Chúng ta đi.” Ngu Phương Linh hồn nhiên không biết oán niệm của hai người, vắt đôi tay ra sau người, đi tới Vạn Hoa Lâu. Bách Lí Lam bất đắc dĩ mà nhìn thoáng sang Bách Lí Triều Hoa, rõ ràng đang nói cho Bách Lí Triều Hoa, hắn đã tận lực, ai mà biết mạch não của phu nhân nhà bọn họ, lại không giống với những nữ tử bình thường cơ chứ. Vẻ mặt Bách Lí Triều Hoa phức tạp mà nhìn bóng dáng Ngu Phương Linh. Đều nói yêu tinh không chịu ràng buộc bởi thế tục, nhớ nhung suy nghĩ, mỗi tiếng nói cử động, đều một trời một vực với người thường, quả thật không giả. Ý niệm Ngu Phương Linh là yêu tinh, ở trong đầu Bách Lí Triều Hoa càng thêm ăn sâu bén rễ một tầng. Cửa lớn Vạn Hoa Lâu rộng mở, trước cửa đứng mấy nữ tử trang điểm hoa hòe lộng lẫy. Ngu Phương Linh đi đến trước lâu, còn chưa bước lên bậc thang, một nam tử bộ dáng cao lớn vội vàng duỗi tay ngăn cô lại, nhắc nhở nói: “Vị cô nương này, chắc đi nhầm rồi?” “Không đi nhầm, chính là định vào nơi này của các ngươi.” “Nơi này là nơi nam nhân vui sướng, cũng không phải là nơi cô nương có thể tới.” “Hôm nay ta đi theo công tử nhà chúng ta tới học hỏi một chút ở nơi sung sướng nhất bên trong thành Trường An.” Ngu Phương Linh nhảy sang bên cạnh nhường một chút, lộ ra Bách Lí Triều Hoa đang đứng phía sau. Hôm nay Bách Lí Triều Hoa mặc tơ lụa sang quý, ngọc bội trên eo tua rua, đầu thúc ngọc quan tinh tế, cầm trong tay quạt xếp điêu khắc từ ngà voi, toàn thân quý giá không thể nói, nghiễm nhiên mang bộ dáng công tử giàu có. Tên nam nhân kia vừa thấy hắn, lập tức thay đổi sắc mặt, khom người tiếp đón Bách Lí Triều Hoa: “Ái chà, vị công tử này nhìn lạ mặt, là lần đầu tới nơi này nhỉ, mời ngài vào trong.” Bách Lí Triều Hoa phong lưu phóng khoáng mà mở quạt xếp, nâng bước vào trong lâu. Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Lam đi theo phía sau, tên kia một tay ngăn Ngu Phương Linh lại, nhỏ giọng nói: “Cô nương, hai vị công tử này có thể vào, ngươi lại không được vào, mau đi về đi.” “Ta muốn theo vào hầu hạ công tử nhà chúng ta.” Ngu Phương Linh nói. “Công tử nhà các ngươi vào trong này, đều có cô nương trong lâu chúng ta hầu hạ, cô nương cũng không thể làm hỏng quy củ nơi này.” Ngu Phương Linh ngước mắt nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa, khóe môi Bách Lí Triều Hoa nhẹ cong, liếc một ánh mắt cho Bách Lí Lam. Bách Lí Lam hiểu ý, lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng, đặt ở trong tay tên kia. Tên nam nhân khó xử: “Cái này…” Bách Lí Lam lại móc ra một thỏi vàng. Tên kia nhất thời mặt mày hớn hở, tránh đường, vui mừng mà nói: “Cô nương mời vào.” Editor: Q17