Có những lời này của Bách Lí Triều Lộ, Ngu Phương Linh thở phào một hơi. Cô đi theo Bách Lí Triều Lộ, đi tới chỗ sâu trong ngục. Cô cùng Bách Lí Triều Lộ đều không phải trọng phạm, Bách Lí Triều Tịch sai người giam giữ các cô đều ở tầng trên, hai người vừa đi xuống một tầng, không khí đột nhiên nặng nề hơn. Không biết có phải do ánh sáng không đủ hay không, càng đi xuống, càng có vẻ âm trầm. Con đường uốn lượn khúc chiết, giống như không phải nối thẳng tầng chót nhất của ngục tối, mà là nối thẳng địa ngục. Ngu Phương Linh thậm chí sinh ra một loại ảo giác, bất luận cô đi đến nơi nào, sau lưng luôn có một đôi mắt âm u mà nhìn chằm chằm cô. Cô ra vẻ không biết, đi thêm vài bước, đột nhiên quay đầu, ánh mắt quét về phía sau. Trên vách đường đi hai bên đều châm đèn dầu, ngọn lửa nhảy lên, tản mát ra ánh sáng lập lòe, chiếu toàn bộ thông đạo làm một nửa u ám, một nửa sáng ngời. Ánh mắt Ngu Phương Linh vẫn luôn quét đến cuối đường đi, ngoại trừ hai người là cô cùng Bách Lí Triều Lộ, cũng không có nửa bóng người. “Làm sao vậy?” Bách Lí Triều Lộ nhận thấy phản ứng của Ngu Phương Linh, kỳ quái hỏi một câu. “Không có việc gì.” Ngu Phương Linh lắc đầu. Có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều, gần đây cô luôn nghi thần nghi quỷ. “Đi thôi, con đường này sẽ không có người khác tới, nhóm Triều Tịch cũng sẽ không tìm tới đây nhanh như vậy.” Bách Lí Triều Lộ an ủi nói. Ngu Phương Linh biết Bách Lí Triều Lộ nói đúng, nhóm Bách Lí Triều Tịch cái biết cái không về ngục tối, lấy năng lực của bọn họ, tạm thời sẽ không phát hiện cơ quan trong ngục, tìm tới nơi này. Lại nói tiếp, năm đó tộc nhân của Bách Lí thị bị giam giữ ở trong ngục tối, trước khi nhóm Bách Lí Triều Hoa chưa lất được bản đồ địa hình, vẫn là do Bách Lí Triều Lộ cùng Bách Lí Triều Ca phá giải cơ quan trong ngục, về điểm này Bách Lí Triều Tịch so ra đã kém bọn họ. Con đường Ngu Phương Linh đang đi này, năm đó khi Bách Lí Triều Lộ nghĩ cách cứu viện tộc nhân Bách Lí thị đã từng đi, nàng thuần thục mà mở cơ quan, một trận tiếng “Ca ca” trôi qua, vách tường theo hai bên mở ra, lộ ra con đường mới. Nếu không biết chỗ cơ quan, thì tuyệt đối sẽ không phát hiện sau vách tường này có đường ngầm khác. Ngu Phương Linh nhớ tới đường ngầm trong phòng Bách Lí Triều Hoa. Khi Hoa thần giáo mới lập phái, đã cho người cơ xây dựng xuyên qua núi, đào vô số đường ngần. Đường hầm này xưa nay chỉ được nắm giữ ở trong tay giáo chủ, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Năm đó khi Bách Lí Triều Hoa dẫn người công phá Hoa thần giáo, Phù Loan vốn có thể mang theo giáo chúng rời đi bằng đường ngầm. Nhưng hắn không làm. Ngu Phương Linh không biết hắn vì sao lại không làm như vậy, có lẽ đối với Phù Loan mà nói, lui giữ khuất nhục càng mất mặt hơn so với trực tiếp chết trận. Trong đầu Ngu Phương Linh nghĩ về những ý niệm lung tung, đi theo phía sau Bách Lí Triều Lộ, theo thềm đá đi xuống dưới. Một đường đi này, lại chưa từng thấy phạm nhân nào khác, xem ra nơi này cách tầng chót nhất không xa. Hai người lại quanh co lòng vòng mà đi thêm một đoạn đường, không hổ là được xưng là ngục tối có địa hình phức tạp, cho dù Ngu Phương Linh có cố nhớ kỹ đường đi, vòng qua vài đoạn đường, thì ghi nhớ cũng đã hồ đồ theo. Ước chừng đi thêm mười lăm phút, Bách Lí Triều Lộ ngừng lại. Nàng quay đầu liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, nhàn nhạt nói: “Tới rồi.” Ngu Phương Linh áp kích động dưới đáy lòng xuống, vẻ mặt như thường cúi đầu. Bách Lí Triều Lộ giơ tay, làm trò trước mặt Ngu Phương Linh khởi động cơ quan. Nàng cũng không hể lo lắng Ngu Phương Linh sẽ nhớ kỹ cơ quan, bởi vì không có nàng dẫn đường, thì Ngu Phương Linh căn bản không có khả năng đi đến nơi này. Theo động tác của Bách Lí Triều Lộ, ầm một tiếng, cửa đá đóng chặt chậm rãi mở ra, lộ ra cảnh tượng bên trong. Ngu Phương Linh trước tiên nhìn về phía thạch thất, mắt sắc mà ở trong bóng tối tìm được Phù Loan. Phù Loan trong tưởng tượng của cô, hẳn phải rất thê thảm, lấy thù hận mà Bách Lí Triều Hoa có với Phù Loan, nghĩ cũng biết mấy năm hắn bị cầm tù, ngày qua ngày sẽ không được sống tốt. Sự thật lại ngoài dự kiến của cô. Nhưng Phù Loan hiện này trôi qua cũng không tệ. Hắn ngồi ở trước bàn đá, đang bưng một ly ngọc tự rót tự uống, trên chén rượu kia vẽ đồ án Mẫu Đơn, Ngu Phương Linh đã từng dùng cơ thể của Tư Họa, từng pha trà cho Phù Loan, biết dụng cụ rót rượu kia là Phù Loan đồ chuyên dụng. Nghe được động tĩnh cạnh cửa, Phù Loan nhìn sang, lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn hai người các cô một cái, rồi lại thu ánh mắt về. Nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ là mặt nạ Mẫu Đơn của lần này, còn êm đẹp mà đeo ở trên má Phù Loan, cục đá còn đang dè ở trong lòng Ngu Phương Linh cuối cùng cũng được thả xuống, kích động đến nỗi đầu ngón tay cũng đang run nhè nhẹ. Cô chỉ sợ ban ngày đã bận việc, giờ lại phải bận thêm một hồi nữa. Ngu Phương Linh bước vào trong, ánh mắt ngưng ở trên người Phù Loan. Cô chú ý tới cánh tay phải đang rũ xuống của Phù Loan, từ giữa tay áo to rộng vươn ra một sợi xích sắt, một bên xích sắt khấu ở cổ tay của hắn, một đầu khác đinh thật sâu xuống mặt đất. Cô còn chú ý tới, tuy rằng trên người Phù Loan mặc cẩm y hoa phục, trước ngực lại treo hai sợi xích bạc, nhìn kỹ, xích bạc kia đều không phải là đồ trang trí trên vạt áo, mà đã hoàn toàn đi vào ngực hắn. Hắn bị khóa xương tỳ bà. Trong lòng Ngu Phương Linh rùng mình. Là cô nhìn lầm rồi, hắn sống cũng không hề tốt, hai sợi xích bạc kia thâm nhập vào máu thịt hắn, khóa chặt xương tỳ bà, vay hắn ở nơi này, không có lúc nào là không tra tấn hắn. Ngu Phương Linh chậm rãi đi đến trước mặt Phù Loan. Phù Loan gác chén rượu xuống, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn cô. Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, rút đao bên hông ra, nâng cánh tay, một đao chém xuống. Phù Loan không tránh không né, một đao kia dừng ở dây xích trên cổ tay hắn, “Đinh” một tiếng, dây xích đứt thành hai đoạn, lưỡi dao cũng thêm một chỗ sứt. Phù Loan hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đến Ngu Phương Linh sẽ có động tác này, còn chưa chờ hắn mở miệng, đao của Ngu Phương Linh đã sạch sẽ lưu loát mà đặt trên cổ hắn. “Cô nương, đây là ý gì?” Phù Loan bình tĩnh mà nâng mí mắt. “Ta có thể cứu ngươi ra ngoài, nhưng ngươi cần phải đồng ý với ta một điều kiện.” Ngu Phương Linh nói. Bách Lí Triều Lộ đi tới, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Liễu cô nương ngươi…” “Điều kiện gì?” Ánh mắt Phù Loan lộ ra vẻ hứng thú. “Tặng mặt nạ Mẫu Đơn của ngươi cho ta.” Đáy mắt Phù Loan không giấu vẻ khó hiểu: “Ngươi muốn mặt nạ của ta để làm gì?” “Việc này ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần ngươi chịu tặng mặt nạ cho ta, ta sẽ lập tức mang ngươi đi ra ngoài, nếu không, ta sẽ giết ngươi, cướp đoạt cũng được.” Ngu Phương Linh hơi dí đao về phía trước, lưỡi dao sắc bén nháy mắt làm gáy Phù Loan ra một vết máu. Cô cũng có thể giết Phù Loan rồi cướp đoạt, nhưng cô không biết có thể gỡ mặt nạ từ trên mặt Phù Loan xuống dưới hay không, cô cũng không nghĩ ép buộc, đến cuối cùng làm cho máu chảy đầm đìa. Hơn nữa Bách Lí Triều Lộ còn đang ở bên người cô, nàng tất nhiên sẽ không cho phép Ngu Phương Linh giết Phù Loan. “Giao dịch này định làm như thế nào?” Đôi mắt Ngu Phương Linh nhìn chằm chằm miệng vết thương trên cổ Phù Loan, tốc độ máu chảy càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã làm gáy Phù Loan loang lổ máu đỏ tươi. “Thời gian không nhiều lắm, ta không có nhiều kiên nhẫn, ta đếm đến mười, nếu ngươi không chịu đồng ý, ta cũng chỉ đành phải giết ngươi.” Trong giọng nói của Ngu Phương Linh tăng thêm vài phần tàn nhẫn. “Giao dịch này ta làm.” Khi Ngu Phương Linh đang nín thở chờ đợi, Phù Loan gật đầu. Hắn nâng cánh tay lên, sờ mặt nạ Mẫu Đơn trên mặt, tay vỗ ra sau đầu, nhẹ nhàng ấn, mặt nạ kia dễ như trở bàn tay mà rơi xuống. Hắn chậm rãi lấy mặt nạ từ trên mặt ra, khuôn mặt giấu ở dưới mặt nạ chính là một gương mặt tái nhợt thanh tuấn, gương mặt này không giống như là mặt của giáo chủ Ma giáo, càng như là mặt của thư sinh yếu đuối. Ngu Phương Linh không thể ngờ được Phù Loan lại có vài phần phong độ trí thức, nhìn Phù Loan đưa mặt nạ sang, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra vài phần khẩn trương. Cô yên lặng mà nuốt nước bọt, vươn tay ra, cầm mặt nạ ở trong tay. Toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi. Không ngờ lại dễ dàng lấy được mặt nạ Mẫu Đơn về tay như vậy, quả thực như đang nằm mơ vậy, Ngu Phương Linh nắm chặt mặt nạ Mẫu Đơn, an tĩnh chờ đợi âm thanh hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ thành công. Không khí giống như đang đọng lại. Ngu Phương Linh đợi hồi lâu, cũng không chờ đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống, một suy đoán không tốt hiện lên ở trong đầu, sắc mặt cô đột nhiên biến đổi, khó có thể tin mà nhìn sang Phù Loan: “Mặt nạ Mẫu Đơn là giả, ngươi… Ngươi không phải Phù Loan!” Ngoại trừ cái này, không còn khả năng khác. Đáy mắt “Phù Loan” hiện lên một tia kinh ngạc, dường như là kinh ngạc, cô làm sao có thể phân biệt ra. Ngu Phương Linh chợt thấy cổ tay tê rần, không chịu khống chế mà buông lỏng mặt nạ Mẫu Đơn ra, khi mặt nạ Mẫu Đơn rơi xuống mặt đất, một lực lượng cường đại hút mặt nạ đi. Cô xoay người sang chỗ khác, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với một đôi mắt u ám thâm thúy. Bách Lí Triều Hoa không biết đã xuất hiện ở cửa từ khi nào, tay phải đang nắm, đúng là mặt nạ Mẫu Đơn vừa cướp đi từ trong tay Ngu Phương Linh. Năm ngón tay của hắn nắm lấy mặt nạ Mẫu Đơn, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi, đáy mắt nhìn chằm chằm Ngu Phương Linh lóe ánh sáng đen tối không rõ. Chỉ thấy năm ngón tay của hắn hơi dùng sức, mặt nạ Mẫu Đơn được xưng là không gì không chặn được, nháy mắt hóa thành bột mịn ở trong tay hắn. “Mặt nạ Mẫu Đơn này quả thật là giả, chỉ là Linh Nhi lại biết được từ đâu?” Bách Lí Triều Hoa mở ra năm ngón tay, bột mịn chảy xuống từ trong tay hắn. Hắn vắt tay trái ra phía sau, chậm rãi tới gần Ngu Phương Linh, ánh mắt khóa chặt hai mắt Ngu Phương Linh. Ngu Phương Linh thầm giật mình, trên trán không khỏi phủ lên một tầng mồ hôi lạnh. Bách Lí Triều Hoa sao lại ở chỗ này? Hắn không phải trọng thương, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh sao? Trong đầu Ngu Phương Linh nhanh chóng chuyển qua vô số ý niệm, khoảnh khắc Bách Lí Triều Hoa tới gần, tất cả ý niệm đều quy về hư vô, chỉ còn lại trống rỗng. “Ta…” Ngu Phương Linh thật sự đã ngốc, cô làm sao ngờ được Bách Lí Triều Hoa sẽ xuất hiện ở chỗ này, chẳng những lý do đều soạn không ra, thậm chí đến nói chuyện cũng bị lắp. “Nói, Phù Loan chân chính ở nơi nào?” Khi Ngu Phương Linh còn đang vắt hết óc nghic lý do, Bách Lí Triều Hoa đột nhiên lạnh giọng quát, kiếm Linh Tê bên hông “Keng” một tiếng ra khỏi vỏ. Mũi kiếm sắc bén chỉ lại không phải Ngu Phương Linh, mà là Bách Lí Triều Lộ đứng ở một bên. Thân thể Bách Lí Triều Lộ cứng lại, sắc mặt lộ ra một tia tái nhợt, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Ý của giáo chủ, Triều Lộ không hiểu.” Sắc mặt Bách Lí Triều Hoa âm trầm, đáy mắt quay cuồng sát ý: “Phù Loan ở nơi nào?” “… Ta không biết.” Bách Lí Triều Lộ nhìn mũi kiếm phiếm lạnh của kiếm Linh Tê, thẳng lưng, trên mặt không thấy chút thay đổi nào. “Tốt, rất tốt.” Bách Lí Triều Hoa cắn răng nói, trên mặt hiện lên tươi cười quỷ dị, chỉ thấy cổ tay hắn quay cuồng, kiếm Linh Tê xẹt qua một đạo hàn quang, đâm về phía đầu Bách Lí Triều Lộ. “Từ từ, Triều Hoa!” Sắc mặt Ngu Phương Linh thay đổi, ngăn ở trước người Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa không thể giết Bách Lí Triều Lộ, bọn họ là tỷ đệ, trên người chảy dòng máu giống nhau, nếu Bách Lí Triều Lộ chết ở trong tay Bách Lí Triều Hoa, nhất định sẽ tăng thêm tâm ma cho Bách Lí Triều Hoa. Thiên hạ này ai cũng có thể giết Bách Lí Triều Lộ, duy nhất Bách Lí Triều Hoa là không được. Ngu Phương Linh không thể trơ mắt mà nhìn tâm ma của Bách Lí Triều Hoa càng lún càng sâu. Mũi kiếm cách đỉnh đầu Ngu Phương Linh một tấc, đột nhiên dừng lại, kiếm khí mang đến trận gió, khiến cho Ngu Phương Linh theo bản năng nhắm mắt lại. Gương mặt Ngu Phương Linh như treo một tầng sương tuyết, trắng đến nỗi không có màu máu. Lẳng lặng chờ đợi một lát, lại không có dị động, cô chậm rãi mở to mắt, cẩn thận mà nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa. Mặt Bách Lí Triều Hoa lạnh băng, lạnh lùng nói: “Tránh ra.” “Triều Hoa, huynh nghe ta nói, huynh không thể giết nàng, hiện tại huynh đang tẩu hỏa nhập ma, trước cứ bình tĩnh lại rồi nói tiếp.” “Tránh ra.” Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa ẩn ẩn di động ánh sáng màu đỏ đậm, đó là điềm báo khi tẩu hỏa nhập ma, “Linh Nhi, là do gần đây ta đã quá dung túng nàng, mới làm nàng không thấy sợ hãi. Còn không tránh ra, ta đến nàng cũng giết.” Sắc mặt Ngu Phương Linh hơi cứng đờ trong chớp mắt, há miệng, tiếng nói còn hơi mất tiếng, cẩn thận nghe còn sẽ phát giác một tia run rẩy: “Ta có cách dụ Phù Loan ra, việc này còn chưa tra ra chân tướng, chờ điều tra xong lại xử trí nàng cũng không muộn.” Cô biết, người Bách Lí Triều Hoa hận không thể giết chết kia, cũng không phải là Bách Lí Triều Lộ, mà là cô. Bách Lí Lam nhân cơ hội khuyên nhủ: “Giáo chủ, nếu không ngại thì chúng ta vẫn nên nghe thử ý kiến của phu nhân. Ngài cùng phu nhân xa cách gặp lại, vất vả lắm mới nối lại tình xưa, nếu do chuyện này mà làm tổn thương hòa khí, ngược lại để kẻ thù vỗ tay tỏ ý vui mừng.” Mũi nhọn màu đỏ đậm ở đáy mắt Bách Lí Triều Hoa chậm rãi rút đi, liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, trở tay cắm kiếm Linh Tê về trong vỏ kiếm, phân phó Bách Lí Lam: “Giam Bách Lí Triều Lộ lại.” “Tuân lệnh, giáo chủ.” Bách Lí Lam thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật đầu đáp, vội vàng nói với Bách Lí Triều Lộ, “Lục tiểu thư, mời.” Sau khi Bách Lí Lam đưa Bách Lí Triều Lộ rời đi, Bách Lí Triều Hoa nâng mắt, nhìn về phía thế thân của Phù Loan. Thế thân kia bị Bách Lí Triều Hoa nhìn, da đầu tê dại, chân theo bản năng mà dịch về sau một bước. Thân hình Bách Lí Triều Hoa chợt lóe, tiếp theo nháy mắt đã xuất hiện ở trước người hắn, năm ngón tay phải gắt gao đè ở cổ hắn, trầm giọng nói: “Phù Loan ở đâu?” “Ta… Ta không biết, ta thật sự không biết.” Thế thân lắc đầu, theo lực năm ngón tay của Bách Lí Triều Hoa thu nạp, sắc mặt của hắn ẩn ẩn phiếm màu xanh tím. “Phù Loan ở đâu!” Thế thân hô hấp khó khăn, mở miệng. Ngu Phương Linh đứng ở phía sau Bách Lí Triều Hoa, bên tai dường như nghe được tiếng xương gổ đứt gãy. Có vẻ thế thân đã biết hôm nay mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngược lại không còn sợ hãi, hắn nhếch miệng nở nụ cười: “Bách Lí Triều Hoa, đời này ngươi đừng mơ biết được giáo chủ ở đâu!” Vừa dứt lời, “Răng rắc” một tiếng, là Bách Lí Triều Hoa lạnh mặt, vặn gãy cổ hắn. Bách Lí Triều Hoa buông tay, thế thân “Ầm” một tiếng ngã xuống đất, chết không nhắm mắt. Ngu Phương Linh hoàn toàn không nghĩ rằng, Bách Lí Triều Hoa sẽ sạch sẽ lưu loát mà giết chết thế thân như vậy, hoảng sợ. Bách Lí Triều Hoa xoay người lại, nhìn về phía Ngu Phương Linh. Lúc này đến lượt da đầu Ngu Phương Linh tê dại. “Linh Nhi.” Bách Lí Triều Hoa thấp giọng gọi, rõ ràng giọng nói nghe vô cùng dịu dàng, nhưng lại làm Ngu Phương Linh cảm thấy sởn tóc gáy, “Hiện tại tới lượt nàng.” * Tác giả có lời muốn nói: Phương Linh: Tôi cảm thấy tôi còn có thể trụ được!