Ngu Phương Linh quay đầu, không đành lòng nhìn mặt Tiểu Đào, nhìn dáng vẻ này của Tiểu Đào, giống như đang thấy được mình sau khi chết. Nhóm người đến cả thi thể của Tiểu Đào cũng đã đào ra, tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến. “Tả hộ pháp còn có gì để nói.” Bách Lí Triều Tịch nói. Bách Lí Lam lạnh lùng nói: “Ta không biết các ngươi làm ra hàng giả từ nơi nào, phu nhân chân chính hiện nay vô cùng an toàn, viện Mẫu Đan cũng không cần các vị nhọc lòng, mời các vị đi về!” “Tả hộ pháp rõ ràng đang trợn mắt nói dối, lại tìm mọi cách cản trở việc này, ta xem là do trong lòng mang quỷ thai.” Đường chủ Thanh Long cười lạnh, “Hay là tên gian tế kia chính là Tả hộ pháp?” “Cho dù có được mang dòng họ Bách Lí này, thì chung quy ra cũng không phải người của Bách Lí thị chúng ta. Nói, ngươi rốt cuộc là được ai phái tới?” Đường chủ Huyền Vũ vẫn chưa từng mở miệng, vừa mở miệng đã trực tiếp gán tên tuổi gian tế lên đầu Bách Lí Lam. Ngu Phương Linh đoán không sai, nhóm người này là có chuẩn bị mà đến, hôm nay không đạt được mục đích, thì sẽ không chịu bỏ qua. Đường chủ Huyền Vũ vừa dứt lời, chỉ nghe được một loạt tiếng rút đao kiếm ra khỏi vỏ, là thị vệ bọn họ mang đến rút binh khí trong tay ra. Bách Lí Lam rút bảo kiếm bên hông ra, sắc mặt lạnh lẽo: “Ta xem hôm nay ai dám xằng bậy!” “Người tới, bắt lấy gian tế, bảo hộ giáo chủ.” Hai mắt Bách Lí Triều Tịch phức tạp mà nhìn Bách Lí Lam. Trong lúc nhất thời, giương cung bạt kiếm, theo tiếng Bách Lí Triều Tịch ra lệnh, thị vệ bọn họ mang đến vọt vào, thị vệ canh giữ ở viện Mẫu Đan, đi theo Bách Lí Lam đồng loạt xông lên, trong sân nhất thời loạn thành một cục. Viện Mẫu Đan đột nhiên có biến cố này, Ngu Phương Linh rất bất ngờ, vẻ mặt cô thay đổi, nhanh chóng chạy về phòng của Bách Lí Triều Hoa. Trước khi bọn họ vọt vào, đưa theo Bách Lí Triều Hoa xuống mật thất tị nạn. “Phu nhân.” Bình An cùng Hỉ Nhạc ở trong phòng chăm sóc Bách Lí Triều Hoa, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. “Mau, giúp ta đỡ giáo chủ, tay chân nhẹ một chút.” Ngu Phương Linh nói. Ba người mới vừa nâng Bách Lí Triều Hoa dậy, ầm một tiếng, cửa phòng đã bị người đạp mở, hai phiến cửa gỗ bay ra ngoài, đập xuống dưới chân Ngu Phương Linh, tiếp theo một thanh đao đặt ở cổ Ngu Phương Linh. Bách Lí Triều Tịch đi đến, liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, hạ lệnh nói: “Người này là con tin của Danh Kiếm sơn trang, chưa thể giết, trước tiên cứ nhốt vào trong ngục.” “Tuân lệnh.” Thị vệ kéo Ngu Phương Linh, “Đi.” Người là dao thớt cô là thịt cá, Ngu Phương Linh đành phải buông Bách Lí Triều Hoa ra, thả hắn lại trên giường, đứng dậy, đi theo bọn họ rời đi. Mặc kệ Bách Lí Triều Tịch lần này làm phản là vì cái gì, Bách Lí Triều Hoa là át chủ bài trên tay bọn họ, trước khi bọn họ chưa lấy được thứ mình muốn, Bách Lí Triều Hoa hẳn sẽ không có việc gì. Ngu Phương Linh đi ra khỏi nhà ở, cũng chỉ mất một lát, hộ vệ trong viện Mẫu Đan đều đã bị bắt sống, ngay cả trên người Bách Lí Lam cũng bị thương, bị người giữ chặt hai tay, đao đặt lên cổ. Sắc mặt Bách Lí Lam nhăn nhó, cao giọng tức giận mắng: “Bách Lí Triều Tịch, ngươi là kẻ không có lương tâm, nếu không phải giáo chủ, ngươi hiện tại còn đang bị nhốt ở trong ngục tối. Ta thật hối hận, lúc trước vì sao lại muốn cứu một con rắn ác độc như ngươi!” Bách Lí Triều Tịch ở trong phòng nghe được tiếng mắng của Bách Lí Lam, sắc mặt trắng bệch, trước mắt tối sầm, suýt nữa không đứng vững. “Ngũ tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Thị vệ lo lắng hỏi. “Nhốt Tả hộ pháp vào ngục, nhớ kỹ, đừng tổn thương tính mạng của hắn. Vết thương trên người hắn… Tìm đại phu xử lý một chút.” Bách Lí Triều Tịch cay chát mà nói. Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Lam bị áp vào trong ngục, Ngu Phương Linh vắt hết óc muốn vào ngục tối, lần này đánh bậy đánh bạ đúng đã được vào trong, làm người dở khóc dở cười. Việc đã đến nước này, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, lo lắng cùng bi thương đều không làm nên chuyện gì. Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, lặng yên hỏi Bách Lí Lam đi ở bên cạnh: “Sao không thấy Minh Châu?” “Tiểu thư Minh Châu nhớ mẫu thân, sau khi tế tổ kết thúc, giáo chủ đã sắp xếp hộ vệ đưa về Đường Môn, việc này vội vàng, không kịp nói với phu nhân, tiểu thư Minh Châu hiện nay vô cùng an toàn, không cần lo lắng.” Bách Lí Lam nhỏ giọng nói. Ngu Phương Linh cuối cùng yên lòng. Ngục tối có cấu tạo khổng lồ, mật đạo phức tạp, cho dù thân là Hữu hộ pháp Sở Dao Hề, cũng không rõ ràng lắm địa hình trong ngục. Nghe nói, ngục tối là do một vị đại sư tinh thông cơ quan chế tạo, một tầng thiết kế ở dưới cùng được tạo ra là để giam giữ những nhân vật cực kỳ khó đối phó. Bản đồ địa hình của ngục tối đang nằm trong tay Bách Lí Triều Hoa, Phù Loan đang bị nhốt ở tầng dưới cùng. Ngu Phương Linh không phải là lần đầu tiên vào ngục tối, nhưng lại là lần đầu tiên bị người ép nhốt vào ngục. Trước kia, cô khoác áo choàng Sở Dao Hề, vào ngục là vì cứu Bách Lí Triều Hoa, không nghĩ tới lần này vào trong ngục, vẫn là bởi vì Bách Lí Triều Hoa. Khi vừa vào, đi qua một lối đi nhỏ thật dài, ánh mắt Ngu Phương Linh quét về phía hai bên, ở một gian nhà tù trong đó phát hiện một hình bóng quen thuộc —— Bách Lí Triều Lộ. Bách Lí Triều Lộ ngồi xếp bằng ở trên giường đá, hai mắt nhắm, đang nhắm mắt dưỡng thần. Khó trách mới vừa rồi trận náo loạn ở viện Mẫu Đan, lại chưa từng nhìn thấy Bách Lí Triều Lộ, hóa ra đã sớm bị nhốt ở trong ngục. Xem ra Bách Lí Triều Lộ đã lựa chọn Bách Lí Triều Hoa, nếu không nàng cũng sẽ không bị nhốt ở nơi này. Bách Lí Triều Tịch thừa dịp Bách Lí Triều Hoa trọng thương, phát động phản loạn, chắc chắn đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ dựa vào mỗi Bách Lí Triều Tịch, là không thể lay động bốn đại đường chủ, không biết nàng ta đã lén cho bọn họ chỗ tốt gì, mới để bọn hắn chịu mạo hiểm lớn như vậy. Gian nhà tù giam giữ Ngu Phương Linh còn tính sạch sẽ, Ngu Phương Linh nhân lúc thủ vệ không ở đây, đứng dậy, gõ gõ lên vách tường. Gõ nửa ngày, cũng không thấy bên cạnh phản hồi. Cô ngồi xuống giường đá, đôi tay đặt lên đùi, ánh mắt quét đến chiếc nhẫn trên ngón tay. Khi Bách Lí Triều Hoa giao nhẫn cho cô, từng nói trong nhẫn cất giấu đinh độc. Cô lấy lại bình tĩnh, ngón tay xoa nhẫn, nhân lúc ngục tốt tuần tra đến bên này, bỗng nhiên ngã xuống đất, cả người run rẩy, vừa run rẩy vừa kêu: “Đau quá! Cứu mạng!” Ngục tốt kia hoảng sợ, Bách Lí Triều Tịch từng phân phó, tính mạng của Ngu Phương Linh sẽ tạm thời được giữ lại, hắn vội vàng bổ nhào vào, nhanh chóng hỏi: “Này, ngươi có chuyện gì?” “Đau quá, cứu, cứu… Ta!” Ngu Phương Linh trợn trắng mắt, vươn tay với ngục tốt. Ngục tốt thấy thế, nhanh chóng gỡ chìa khóa bên hông xuống, mở cửa lao, đi về phía Ngu Phương Linh: “Không có việc gì chứ!” Ngu Phương Linh nâng cổ tay, ấn nhẹ lên cơ quan trên nhẫn, “Đinh” một tiếng, một cây đinh vọt về phía ngục tốt. Ngục tốt không kịp trốn tránh, ầm ầm ngã xuống đất. Ngu Phương Linh nhìn trái phải, thừa dịp không ai lại đây, kéo ngục tốt sang một bên, cởi áo ngoài của hắn, mặc lên người mình. Vào lúc Ngu Phương Linh đang mặc bộ quần áo của ngục tốt, vách tường phía sau cô lặng yên nhiều ra một cái lỗ. Một đôi mắt u ám thâm thúy, xuyên thấu qua cái lỗ này, nhìn chằm chằm Ngu Phương Linh. Chủ nhân của đôi mắt chính là Bách Lí Triều Hoa vốn nên nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh. Bách Lí Lam đứng bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói: “Kế này của giáo chủ quả nhiên câu ra cá lớn, nếu không phải giáo chủ phân phó giảm bớt thủ vệ ở viện Mẫu Đan, cho nhóm Ngũ tiểu thư có cơ hội xông vào, không thì bọn họ cũng sẽ không đắc thủ nhanh như vậy.” Chuyện về gian tế, Bách Lí Triều Hoa đã sớm giao cho Bách Lí Lam điều tra, trong lòng Bách Lí Triều Hoa biết rõ ràng, lần tế tổ này, chắc chắn có người sẽ quấy rối ở giữa, liền tương kế tựu kế, dẫn ra người đang muốn gây rối trong giáo. Nhưng lại không nghĩ rằng, gian tế lại là Bách Lí Triều Tịch. Bách Lí Triều Tịch không giống như là người tâm cơ thâm trầm, chỉ với một mình nàng ta, cũng khó có thể xúi giục bốn đại đường chủ, lần này sau lưng chắc chắn có cao nhân chỉ đạo. Chỉ là Bách Lí Lam không rõ, vì sao cũng muốn đẩy Ngu Phương Linh vào cục diện này, hắn rõ ràng có thể làm giống như đã làm với Minh Châu, đưa Ngu Phương Linh đến nơi an toàn để bảo vệ. Cửa vào địa cung Khô Lâu rất bí ẩn, ngoại trừ Bách Lí Triều Hoa, không có người nào biết nên đi vào như thế nào, chỉ cần Bách Lí Triều Hoa không nói, nhóm Bách Lí Triều Tịch cũng sẽ không tìm được Ngu Phương Linh. Hắn không chỉ kéo Ngu Phương Linh vào cục diện này, còn không nói cho nàng mấu chốt ở trong, một mình tránh ở sau lưng rình coi Ngu Phương Linh. Hắn rốt cuộc đang quan sát cái gì? Ngu Phương Linh mặc xong quần áo, treo đao ở bên hông, lấy đi chìa khóa bên, lật người hắn đi, đưa lưng về phía cửa lao, ngụy trang thành bộ dáng của mình. Thừa dịp không ai phát hiện, cô chạy nhanh đi ra khỏi nhà tù, khóa cửa lao lại, cúi đầu, nhanh chóng mà rời đi. Ngu Phương Linh vừa đi, Bách Lí Triều Hoa che lại lỗ thủng trên vách tường, rời đi theo. Ngu Phương Linh dựa vào ký ức, tìm được nhà tù giam giữ Bách Lí Triều Lộ, dùng chìa khóa trong tay, thử mở khóa. Bách Lí Triều Lộ nghe thấy động tĩnh, mở to mắt, thấy là cô, không khỏi sửng sốt: “Ngươi?” Ngu Phương Linh rất may mắn, thử mấy cái, thành công mở được khóa đồng. Cô bước vào trong phòng, nói với Bách Lí Triều Lộ: “Hữu hộ pháp, mau đi cùng ta.” Bách Lí Triều Lộ đứng dậy, đi theo phía sau cô. Ngoại trừ ngục tốt tuần tra, dường như cũng không có thủ vệ nào. Hai người thông suốt đi ra ngoài.. Bách Lí Triều Lộ nói: “Đây không phải đường rời đi.” Bước chân Ngu Phương Linh ngừng lại, quay đầu lại nhìn nàng: “Hữu hộ pháp, ngươi biết Phù Loan bị giam ở đâu, đúng không?” Bách Lí Triều Lộ cảnh giác: “Ngươi hỏi cái này làm gì?” “Theo ta chứng kiến, lần phản loạn này rất có khả năng có quan hệ với Phù Loan.” Ánh mắt Bách Lí Triều Lộ khẽ thay đổi, lắc đầu: “Không có khả năng, giáo… Phù Loan hắn đã bị nhốt ba năm, không thể nào làm ra chuyện này được.” Ngu Phương Linh thu hết phản ứng dị thường của nàng vào đáy mắt, trong lòng thấy kỳ quái, trong miệng lại giải thích nói: “Ý của ta là việc này khả năng có quan hệ với thuộc hạ cũ của Phù Loan, lần trước phân bộ phản loạn chắc hẳn Hữu hộ pháp cũng rõ ràng, Phù Loan tuy rằng đã bị bắt, nhưng những thuộc hạ cũ của hắn vẫn chưa từng hết hy vọng, muốn một lần nữa tôn hắn là chủ. Ngũ tiểu thư như thế nào Hữu hộ pháp càng hiểu hơn ta, nàng ta có thể làm được đến bước này, sau lưng chắc chắn là có cao nhân chỉ điểm, ta nghĩ cao nhân này cũng có quan hệ với Phù Loan. Chỉ cần chúng ta giữ được Phù Loan trong tay, là có thể bắt được nhược điểm của người phía sau màn.” Một hồi giải thích này của Ngu Phương Linh nói rất đường hoàng, thật ra có phần lớn là vì việc riêng của mình, cô muốn mượn cớ này để nhìn thấy Phù Loan. Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, kiến nghị của cô cũng xuất phát từ việc suy xét vì Bách Lí Triều Hoa. Qua hai lần phản loạn, liền biết chuyện này tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan đến Phù Loan. Hiện giờ Bách Lí Triều Hoa trọng thương hôn mê, cho dù có cứu được Bách Lí Triều Lộ cùng Bách Lí Lam ra, lấy võ công của hai người bọn họ, cũng không có khả năng cứu được Bách Lí Triều Hoa từ trong tay Bách Lí Triều Tịch. Bọn họ cần thiết phải nắm được vương bài lớn nhất là Phù Loan, nếu không, chờ nhóm Bách Lí Triều Tịch dẫn đầu tìm được Phù Loan, Bách Lí Triều Hoa sẽ nguy hiểm. Bách Lí Triều Lộ do dự. Ngu Phương Linh thúc giục nói: “Hữu hộ pháp, thời gian cấp bách, nếu vẫn không quyết định, rất nhanh sẽ có người tới.” Bách Lí Triều Lộ cắn chặt răng: “Ta biết hắn ở nơi nào, đi theo ta.”