[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em
Chương 137 : Vượt qua
Tiếng còi xe reo lên réo rắt, tiếng người la hét ầm ĩ, tiếng khóc nghe não lòng... đó là những gì hiện qua trong đầu tôi mỗi khi tôi tỉnh dậy trong cơn mê.
Dường như khi ta yếu đuối nhất, khi cận kề cái chết nhất thì đầu óc ta lại vô cùng tỉnh táo thì phải. Mắt tôi mở ra nhìn ti hí cái ánh sáng từ bóng đèn phía trên trần nhà, nhưng nó vụt qua liên hồi, vì đơn giản là tôi đang được đẩy đi 1 cách nhanh chóng vào phòng cấp cứu, tôi nghĩ là vậy.
_N à anh không được chết, anh còn chưa nói với em mà -em khóc nức nở chạy theo chiếc băng ca đang đẩy tôi vào phòng cấp cứu.
À kia, mắt tôi nhìn thấy em, em đang khóc. Từng giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên khuôn mặt. Tôi cảm thấy bất lực, vì giờ đây tôi phải nằm 1 đống không thể cử động nổi, chẳng đủ khả năng lau đi dòng nước mắt nhạt nhòa của em. Chẳng thể làm em vui, mà lại còn làm em khóc, tôi đúng là thất bại mà, một thất bại thảm hại.
Cánh cửa phòng đóng lại, chặn đi hình ảnh 1 cô gái đứng đấy khóc lóc nhìn theo chiếc băng ca. Và tôi lại 1 lần nữa rơi vào vùng bóng tối sâu thẳm...
Thời gian trôi qua 1 cách chậm chạp, cứ như rằng có người đang níu kéo lấy thời gian 1 cách ngu ngốc vậy. Thời gian là vô hạn, còn con người thì hữu hạn, sống chết đều có cái số của nó cả. Trời kêu ai nấy dạ, đến khi tận số thì chẳng thể nào mà níu kéo sự sống lại được.
Nhưng có lẽ số tôi vẫn chưa tận. Khi tôi đang đứng trước lằn ranh sinh tử, bên đây là sự sống, là nơi người thân và người tôi yêu đang chờ đợi, đang khóc hết nước mắt vì tôi, còn bên kia là cái chết, nơi tử thần đang vẫy tay chào đón tôi.
Những bác sĩ tận tâm đã cố hết sức truyền máu cho tôi, kéo tôi thoát khỏi bàn tay của tử thần trong gang tấc. Nhờ vậy mà tôi được tiếp tục cuộc sống của mình.
Khi tôi giật mình tỉnh giấc, ánh sáng chói chang đập vào mắt tôi. Chói quá, chỉ thấy một màu trắng xóa mà thôi. Mãi một lúc sau khi đã quen với ánh sáng, tôi lia mắt khắp căn phòng.
Ánh mắt tôi dừng lại nơi bàn tay của tôi, thật sự ngạc nhiên khi thấy em đang ngồi đó, tựa đầu lên tay tôi ngủ say sưa. Đáng lẽ chổ đó phải là của nhỏ Thy, hay là mẹ tôi, và cũng có thể là nhỏ MNgọc thì đúng hơn, vì gia đình em khá là khó, không dễ dàng gì cho em đi qua đêm như thế này được đâu.
Không nỡ làm em thức giấc, tôi nằm im, mắt nhìn lên trần nhà, nơi cái quạt trần đang quay tít tắp. Vết thương trên bụng dù đã được may lại và băng bó kĩ càng, nhưng cơn đau vẫn không ngừng giày vò thân xác tôi.
Tiếng đồng hồ kêu lên tít tắc, nhìn kỹ thấy bây giờ chỉ mới hơn 7h sáng mà thôi, chắc chưa đến giờ bác sĩ thăm khám đâu nhỉ.
Nằm suy nghĩ vẫn vơ thêm chốc lát thì nguyên đám thằng A vào, có nhỏ Thy, MNgọc, chị em nhỏ Linh, và có cả thằng Đ nữa. Cửa phòng vừa mở, cả đám nhìn vào, tôi chẳng kịp nháy mắt ra hiệu cho tụi nó im lặng thì đã nghe bọn nó la lên oang oảng cả rồi, thiệt tình.
_Ái chà tỉnh rồi à m -thằng A hỏi khi thấy tôi nhìn nó trừng mắt
_Không tỉnh sao được, có nàng chăm sóc kia mà -nhỏ MNgọc bơm đểu vào
_Đúng vậy, thằng này có số hưởng thiệt, đúng không Vy em -thằng Đ gật gù
_Đúng đúng -nhỏ Vy tán thành
Nhỏ Linh thì nhìn tôi trầm ngâm, rồi lại lắc đầu. Nghe bọn nó nói chuyện, em giật mình tỉnh giấc, mắt em sưng húp lên, đỏ hoe cả rồi, chắc em khóc nhiều lắm đây mà. Thấy tôi nhìn, em vội vàng lấy tay dụi mắt lại rồi nhìn tôi, có vẻ như em chưa tin rằng tôi đã tỉnh lại thì phải.
_N! N tỉnh rồi à? -em hỏi lại để xác nhận, dễ sợ em thiệt
Gật đầu chứng minh, lúc này tôi đã được tháo ống thở rồi, có thể nói chuyện nhưng chẳng muốn nói chuyện lắm trong lúc này, tôi còn khá là mệt.
Nhỏ MNgọc kéo tay em đi khi em vẫn còn nhìn tôi khóc nức nỡ, những nhỏ khác cũng bước theo ra ngoài luôn, bỏ lại căn phòng với 3 thằng đực rựa.
_Tao nằm đây bao lâu rồi? -tôi thở phìu phào, cất tiếng hỏi khó nhọc
_3 ngày rồi, lâu vãi đái -thằng A nói
_Mày suýt chút đi bán muối rồi, may mà đủ máu truyền cho mày, chứ không thì xác định nhé con trai -thằng Đ cười cười
_Mấy ngày nay ai chăm tao thế?
_Nhỏ Ngọc, vợ tao, hai chị em Linh với nhỏ Thư thay phiên nhau, còn qua nay thì nhỏ Thư ở đây suốt -thằng A cười đểu.
_Vậy à -tôi cảm thấy vui khi em ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi như thế, nhưng tôi cũng vừa chợt nhớ đến thằng Hiếu, chẳng biết nó có bị bắt chưa nữa -thế còn thằng Hiếu thì sao?
_Nó hả, đang nằm bên hồi sức, giờ thì nó vào tay aM rồi -thằng A nhún vai, có chút bực tức chen vào giọng của nó.
_Vậy được rồi, lần này nó khỏi thoát.
_Hừ nó làm mày ra nông nỗi này, tao chưa xử được nó nữa, bị bên công an túm mẹ nó rồi, bực dễ sợ -nó rống lên, coi bộ nó đang ngứa tay lắm rồi.
_Thôi đi, kệ nó cho rồi, để cho pháp luật trừng trị nó đi -tôi an ủi
_Nhưng mà tao tức quá.
_Định mệnh tức là gì, có ăn được không @@
_Vãi nồi mày.
_À mà mấy nhỏ kia đi đâu hết rồi? -tôi hỏi, vì nãy giờ mấy nhỏ mất tích đi khá là lâu rồi.
_Ai biết, chắc là mua cháo cho m rồi -thằng A nói
_Còn con cờ hó kia mày đi thăm tao mày bấm dt suốt thế -tôi nạt thằng Đ
_Hehe thì có mặt tao ở đây là được rồi, còn chăm mày đã có mấy nhỏ đó lo được rồi -nó cười ha hả, mắt vẫn dán vào màn hình dt
_Đậu phộng nhà mày.
Nằm đó vẫn vơ mãi cũng tới lúc mấy nhỏ trở lại, không quên tay xách nách mang cả đống đồ vào.
Gạt chuyện bệnh viện qua 1 bên trước, để nói chuyện thằng Hiếu cho xong, xem như kết thúc giai thoại về nó vậy đi hén.
1 thời gian không lâu sau đó thì thằng Hiếu phải ra tòa, với những tội danh của nó tòa tuyên án cho nó 8 cuốn lịch gỡ dài hạn. Nó vừa đủ 18 tuổi khi nó sinh vào tháng 1,khỏi cần đưa vào trại giáo dưỡng chờ đợi =]] Coi như kết thúc với thằng cô hồn này, nhờ nó mà tôi đón chào tết đến bằng những ngày nằm trong bệnh viện. Nhưng nhờ vậy mà tôi được 1 thứ quan trọng hơn rất nhiều, đó là em...
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
18 chương
1 chương
14 chương
21 chương
9 chương