Chương 21 Từ đêm noel đấy tôi đã thành một con người khác, những buổi nói dối sang nhà bạn làm đồ án với bài tập lớn rồi ăn ngủ lại đấy trở thành những đêm bay không biết mỏi ngòai phố, ngòai các quán nhậu, rồi các bàn BiA, các bàn điện tử xèng xanh đỏ với lũ bạn. Dấn thân vào ăn chơi thực thụ tôi mới biết những thằng bạn trên lớp luôn miệng gọi tôi là sếp hóa ra cũng chỉ là đám ăn chơi nửa mùa. Chúng chỉ biết luẩn quẩn ở những quán tầm tầm, chơi gái loại trung bình chỉ phục vụ các quán karaoke mà chúng biết. Rủ cả bọn làm 1 vòng đua tốc độ thì chúng nó vừa vặn ga vừa nháo nhác ngó xung quanh, thấy bóng áo xanh là lặn vào ngõ cả. Đi đâu cũng khoe cái trí thức nửa vời của chúng nó, lấy cái mác đại học ra lòe thiên hạ mặc dù đầu chúng nó nhiều khi cũng rỗng tuếch chẳng kém gì dân ít học. Những buổi chơi đêm của chúng nó cũng rất hạn chế với nhiều lí do khác nhau như ông bà già không cho đi nhiều, ôn thi, làm bài tập, nhà có việc riêng… Với nhiều lần lấy lí do của chúng nó như thế tôi nhận ra rằng hóa ra chúng nó chỉ chém gió với tôi về những lần chúng nó bay đêm, chơi em nọ, phang em kia, khi có tôi thì chúng tìm cách để tôi trả tiền. Vậy nên tôi chẳng mấy chốc chẳng còn vui vẻ tí nào khi đi với chúng nó, tôi tự bắt sóng với những thành phần khác máu mặt hơn. Không thể tìm được trong trường tôi tìm trong khu phố nhà tôi vốn không thiếu đám ăn chơi đua đòi. Với tính cách lạnh lùng, khuôn mặt dễ coi, tiền vung không tiếc, lăn xả đánh nhau tôi không khó gia nhập vào hàng ngũ của chúng những đám dân chơi này nhiều khi chúng còn có vẻ kính trọng những kiến thức mà tôi có được. Tôi bắt đầu biết đến sàn, gái sàn, rượu tây và những cô gái tiếp rượu và chập chững biết đến những buổi tối rú ga quanh bờ hồ đua xe chỉ để lấy 1 vài triệu tiền cược. Tôi ngập ngụa trong rượu tây và gái những cô gái chân dài da trắng, không chỉ là chỗ để tôi vịn vào khi hát, thọc tay vào ngực để bo như những lần khác. Giờ tôi không buồn vịn mà tôi vật thẳng ra nhấp nhô tạo sóng đầy thỏa mãn trên những cơ thể nõn nà ấy. Những khuôn mặt phía dưới thân thể tôi luôn thay đổi về cả hình dáng lẫn trạng thái, khi là cười thỏa mãn và dâm đãng, khi im thin thít chịu trận, khi lại có những giọt nước mắt nhỏ lăn ra vì tủi nhục nhưng chẳng bao giờ làm tôi không phấn khích cả. Tôi trở thành kẻ sống về đêm lúc nào không hay, những buổi sáng tôi vật vờ như một cái bóng trên lớp khi thì ngủ lúc phả khói thuốc. Đêm đến tôi như một con người khác đầy sức sống hò hét phấn khích lạng lách trên đường với những cánh tay dài thon thả ôm chặt phía sau lưng. Tôi thay người yêu nhiều hơn cả quần áo tôi có trong tủ, số người yêu tôi có cùng một lúc nhiều khi hơn cả số quần áo tôi mặc trên người. Những thằng như tôi thường có người yêu ban đêm, có nghĩa là ban ngày chẳng bao giờ gặp nhau mà có gặp thì cũng coi như chẳng quen biết, chỉ đêm xuống là bám lấy nhau lạng lách, lên sàn, uống rượu, cuối cùng là nhà nghỉ. Sáng dậy thì nhà ai người nấy về, có khi tôi về trước để mặc “người yêu” mình ngủ tiếp cũng có khi tôi dậy mà chẳng thấy “người yêu” đâu. Chơi gái yêu đương cái kiểu đấy mãi tôi cũng chán tôi bắt đầu tự sáng tạo ra những kiểu chơi khác phấn khích và trí tuệ hơn khiến nhiều thằng trong nhóm phục sát đất. Tôi chia gái thành 2 loại. Loại 1 là những cô gái làng chơi, rót rượu có thể ngã giá và bay đêm ngay được. Loại 2 là những cô gái trí thức, ngoan ngoãn còn gọi là hàng sạch. Với loại 1: - Như trước kia thì tôi thường bỏ tiền ra để chơi những loại như này, nhưng dần tôi không thích bỏ tiền, không phải là tôi không có tiền mà tôi thích bỏ sự ranh ma, xảo trá của mình ra nhiều hơn. Những loại gái hết date với chẳng còn chút lương tâm nào có thể đánh động được thì tôi chẳng bao giờ chơi, vừa nhão nhoẹt vừa giả tạo, son phấn thì lòe lọet vừa chơi vừa phải tắt điện và ngoảnh mặt ra chỗ khác. - Tôi thích những cô gái mới vào nghề vẫn còn mặc cảm tội lỗi, vẫn còn có chút gì đó ngây thơ và tin tưởng vào những câu chuyện cổ tích nơi mà hoàng tử hoặc hiệp sĩ luôn từ trên trời rơi xuống đem đến cuộc sống ấm no và đầy vinh quang như câu chuyện Tấm Cám mà ngày xưa mẹ kể. Với những cô gái như này tôi tự nhận biết qua sự quan sát lọc lõi và cái nhìn đầy kinh nghiệm của mình. Tôi đề nghị họ đi “tâm sự” nhưng vào nhà nghỉ tôi không vồ vập, tôi vỗ về an ủi, hỏi thăm về cuộc sống trước kia, và tôi không cần những cái này, tôi chỉ muốn có ai đó để nói chuyện. Tôi kể về hòan cảnh của tôi thật lâm li bi đát, rằng không ai hiểu nổi tôi, rằng tôi bị bỏ rơi trong nhung lụa. Và đến 80% các cô kiểu như này bị tôi lừa dễ dàng, gục vai vào tôi mà khóc lóc kể lể hoản cảnh trong cái nhếch mép đểu giả của tôi. Và các cô coi tôi như cái phao cứu sinh, hi vọng vào lúc nào đấy tôi sẽ mang điều tốt đẹp đến, cho họ đi học, xin việc cho họ và có thể là 1 gia đình đầm ấm như câu truyện cổ tích. Với mánh khóe lừa lọc này tôi có được sự vục vụ vô điều kiện, miễn phí của họ đôi khi tôi còn được tặng những món quà nho nhỏ bằng tiền họ bán thân cho những người khác. Tất nhiên là sớm muộn gì tôi cũng bị từng người phát hiện nhưng với tôi không quan trọng vì tôi vẫn tiếp tục đi lừa các cô gái khác như thế và loại này thì lúc nào cũng có rất nhiều. Chỉ có điều là khi họ nhận ra được sự đểu giả của tôi cũng là lúc họ không còn tin tưởng vào cuộc đời này, không tin là họ có thể quay đầu lại với cuộc sống bình thường được để rồi cay đắng dầm mình xuống sâu hơn cái vũng bùn họ đang đứng. Còn tôi tất nhiên là trơ tráo nói thẳng vào mặt họ và bỏ đi tìm ình con mồi khác trong nụ cười khóai trá, độc ác. Với loại 2: loại này là những cô gái tri thức có, gái quê có, bán hàng có, phục vụ có nhưng đều có điểm chung là ngoan, hiền và không phải những cô gái bán thân để nuôi miệng. Tôi cũng tự chia loại này ra làm mấy loại khác nhau để tìm cách chinh phục. - Những cô gái thuộc dạng tiểu thư cành vàng lá ngọc được chiều chuộng từ bé: Dạng như này tôi rất thích chinh phục vừa bõ ghét cái thái độ kênh kiệu. Những cô tiểu thư dạng như này thì từ bé vốn quen đòi gì được nấy, muốn cái gì là muốn cho bằng được, thế nên tôi chọn ình chiến thuật riêng. Những lúc xuất hiện cùng những thằng bạn tôi luôn cố ăn mặc và tạo ình một vẻ ngoài ấn tượng nhất khi gặp những cô gái kiểu này. Lúc bắt chuyện tôi chỉ chào hỏi gọi là biết tên cho có rồi quay sang những đứa con gái khác tỏ vẻ quan tâm tạo ra cái sự ấm ức. Những loại con gái như này khi gặp mặt nói chuyện là tôi tỏ vẻ thích người khác, thích nói về em này hay, em kia xinh. Và cứ lặp đi lặp lại như thế chẳng mấy chốc tôi nhận ra sự ghen ghét đố kị của các em dạng này, rồi tìm mọi cách lấy lòng tôi, cố gắng tỏ ra nổi trội trước mặt mọi người khi có tôi. Khi đã đạt đến mức này thì chẳng khó để tôi đưa các em tiểu thư lên giường. Những e này trông có vẻ sành sỏi nhưng thực ra lại rất ngố về giới tính, đưa lên giường thì sợ hãi bảo không dám nhưng tôi dọa bỏ thì lại cun cút nghe theo. Chiều tôi rồi nhưng vẫn sợ có mang tôi phải giải thích là con trai cũng như con gái không phải dễ dàng mà có thai được, nó cũng phải theo ngày giống như đến tháng con gái ấy, không phải ngày nào cũng có tinh trùng mà có thai đâu, anh lựa ngày anh ko có tinh trùng để quan hệ rồi em cứ chiều anh đi, nếu mà ngày nào cũng có thì thế giới này phải 500 tỉ người chứ làm gì 5 tỉ người như bây giờ. Thế là các em sái cổ gật gù, nằm xuống nhắm mắt cắn răng chịu đau để tôi hùng hục trên thân thể lõa lồ. Các em tiểu thư dạng này thì nhà cũng rất có điều kiện nên khi bám lấy tôi thì chẳng biết dùng gì ngòai tiền, quà và thân xác để chiều chuộng tôi nhằm giữ tôi lại thế nên cứ vài tuần tôi lại vứt cho 1 cái giấy cắm xe, cắm điện thoại(tôi cũng đã dùng di động), chứng minh thư thậm chí là cả thẻ sinh viên cho những buổi tiệc rượu trên sàn. Em nào đáp ứng chậm dù chỉ vài tiếng là tôi kiếm cớ bỏ không thương tiếc để mặc những giọt nước mắt dàn dụa chạy theo tôi van xin. - Những em thuộc dạng ngoại tỉnh về hà nội học và làm việc với cái ‎y’ định bám trụ cái đất này không phải bằng nội lực bản thân mà muốn nhanh đổi dời bằng cách tìm anh nào giàu có, nhà hà nội, con một, chịu chi, cao ráo đẹp trai và có học thì càng tốt để yêu và hy vọng vào một đám cưới hoành tráng, rồi sẽ tay hòm chìa khóa cả cái nhà đấy, nở mày nở mặt với họ hàng, không phải chui rúc nhà thuê và cật lực kiếm tiền. Loại này tôi lại đặc biệt ghét và vô tình tôi lại có gần như tất cả các điểm loại con gái này cần, thế nên chỉ tán tỉnh không quá 2 tuần là tay tôi mơn trớn khắp cơ thể. Dẫn về nhà gọi là chào bố mẹ 1 câu cho tưởng là đã được ra mắt, lựa hôm nào rụng trứng gọi qua nhà có việc dẫn lên phòng mân mê rồi đè ngửa ra cái giường của tôi mà thịt. Con gái loài như này thì rất là ảo tưởng, cứ tưởng là dâng hiến cho tôi rồi thì sẽ làm vợ tôi đến nơi nên khi tôi đá thì nhiều đứa gần như phát điên dọa tự tử, dọa quyên sinh cùng tôi nhưng tôi vẫn mặc kệ, để cuối cùng họ phải khốn khổ đi tìm hạnh phúc riêng ình, khố khổ lao vào học tập việc mà họ nghĩ không cần thiết lắm khi sắp làm vợ tôi. - Những em có thể là hà nội, có thể là ngoại tỉnh nhưng có cái kiểu là thích “đú”(ăn chơi đua đòi) loại này thì cực dễ có lẽ là dễ nhất, tôi chỉ mất ít tiền cho đi ăn, đi xem phim, sắm cho váy áo, phụ kiện đẹp, em nào xinh thì tôi mua cho cái điện thoại, em nào khá thì tôi mua cho cái máy nhắn tin. Ăn sung mặc sướng lại được đưa đón bằng xe xịn bởi anh chàng đẹp mã bóng lộn thì mặt lúc nào cũng vểnh ngược lên trời. Loại này thì chẳng phải dẫn về nhà thịt ở đâu cũng được và địa điểm tôi thích thịt là ở chính nhà các em này. Những em này thường khi bị tôi bỏ chỉ đau khổ khóc lóc chạy theo tôi được vài ngày, rồi không chịu nổi sự thiếu thốn do đã được tôi cung phụng quen liền nhanh chóng trở thành gái bao rồi gái vũ trường và kết cục có thể là đứng phố vẫy kết thúc ở trại phục hồi nhân phẩm. - Những em thuộc dạng chăm chỉ học hành, không màng tiền bạc và quà cáp, sống giản dị là loại tôi rất thích chinh phục. Nó thể hiện đẳng cấp của tôi hơn cả. Những em như này thì không thể bằng tiền bạc và sự hào nhóang hay lời lẽ dẻo quẹo được, không thể chinh phục ở vũ trường, ở rạp chiếu phim ở ngòai đường được mà thường là ở thư viện các trường. Tôi phải tạo ình vẻ trí thức cần thiết, khuôn mặt sáng sủa cộng với cái kính cận không số khi đeo vào khiến tôi trông mọt sách một cách kì lạ. Với việc sành sỏi đời nên trí thức của tôi so với các em mọt sách lại rất rộng về chiều ngang còn đi sâu vào trong thì tôi chẳng bằng cái móng tay của các em này. Nhưng tôi đủ khôn ngoan để khong bao giờ nói quá sâu về một vấn đề. Khi tán những em này tôi rất hạn chế gặp, hạn chế liên lạc, thường thì xuất hiện bất ngời rồi biến mất cả tuần có khi cả tháng rồi lại đột ngột xuất hiện nói vài câu rồi biến luôn không để các em này kịp nói gì. Điều này tạo ra sự nhớ nhung của các em ngày một lớn, và khi chin muồi thì tôi ra tay bằng những màn tỏ tình lãng mạng, tốn ít chi phí, chủ yếu là sức lực độ gian xảo. Các em thừong gật đầu trong nụ cười sung sướng hoặc giọt nước mắt hạnh phúc. Còn tôi ôm các em vào lòng với niềm vui như vừa qua được một cửa nào đấy trong game. Những em này thì tôi thường không đưa lên giường và nếu có đưa thì rất hãn hĩu có thể nói là 90% là tôi chỉ ôm hôn sờ soạng mang đi chơi để khoe bọn bạn xong là kiếm cớ chia tay. Nhưng thế cũng đủ khốn khổ cho các em này rồi vì họ rất lụy tình, có những em khóc ngày đêm, bỏ cả học hành đi tìm tôi, nhận ra bản chất tôi thì câm lặng và chỉ lao vào học tập và làm thêm suốt đời khinh rẻ bọn con trai, luôn luôn đề phòng với những thằng đẹp trai hào nhóang. Đấy là một số loại điển hình tôi kể ra còn thực tế tôi không nhớ hết tôi đã yêu bao nhiêu người lên giường với bao nhiêu em. Tôi chỉ kể ra được môt số đại diện. Nhưng các cụ dạy chẳng bao giờ sai, ở đời chẳng ai cười được mãi, chẳng ai không phải trả giá và những cái giá phải trả đã dần đến với tôi…