Hội Chứng Stockholm
Chương 4
Làm xong cơm trưa, Lâm Ngải vào phòng ngủ chuẩn bị kêu Lục Cửu dậy ăn cơm. Lục Cửu đang ngủ say, Lâm Ngải thấy vậy liền lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
Lục Cửu này, tuy bình thường nhìn có vẻ ngoan lệ độc ác, nhưng bộ dạng lúc ngủ lại khiến người ta liên tưởng đến từ “yên bình”, thật là kỳ quái.
Lâm Ngải lặng lẽ đi đến bên giường, thật cẩn thận xốc tấm chăn lông đắp ngang hông Lục Cửu lên. Lúc trước nhìn thân thể đầy vết thương này thấy không đẹp lắm, thậm chí còn hơi khủng bố, nhưng bây giờ đối với Lâm Ngải lại giống như xuân dược, dục hỏa vừa bình ổn lại cháy lên. Ánh mắt Lâm Ngải bị nơi đang lồi lên trong quần lót đen của Lục Cửu hấp dẫn. Một giờ trước hai người bọn họ vẫn còn kích tình mênh mông trong bồn tắm lớn, tất nhiên cô đã được lĩnh giáo uy lực của nơi này rồi.
Bàn tay không chịu khống chế đưa lên, đột nhiên bị một cái tay lớn giữ lại.
Lâm Ngải giương mắt, đối diện với ánh mắt của Lục Cửu.
"Em định làm gì?"
"Chẳng lẽ anh nhìn mà không hiểu?" Lâm Ngải hỏi ngược lại.
"Không nhìn ra em lại đói khát như vậy."
Lâm Ngải thở dài "Đúng vậy, đói khát khó nhịn."
"..."
Lâm Ngải hất tay Lục Cửu ra, cách quần lót xoa nắn tính khí vẫn còn mềm của hắn.
"Hí!" Hô hấp của Lục Cửu trở nên dồn dập, tính khí trong quần lót nhanh chóng trướng lớn.
Lâm Ngải cúi đầu, đưa cái lưỡi đỏ ra thử liếm liếm qua lớp quần lót.
"!"
Không đợi Lục Cửu nói cái gì nữa, Lâm Ngải khẩn cấp kéo quần lót của hắn ra, tính khí đã hoàn toàn cương cứng, lộ rõ gân xanh, đứng thẳng trước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lâm Ngải.
Trong nháy mắt Lâm Ngải ngây người, giống như nhìn thấy quái vật, dương căn của Lục Cửu đúng là siêu to.
Lục Cửu ung dung nhìn Lâm Ngải, không nói gì, rồi sau đó, nhìn thấy Lâm Ngải vươn tay nắm lấy cự vật của mình, trượt lên trượt xuống, còn khẽ gảy vào cái lỗ nhỏ trên quy đầu một cái.
"Nha!" Lục Cửu không thiếu phụ nữ, cũng không thiếu người khẩu giao cho hắn. Nhưng, chỉ có Lâm Ngải, khi nơi mẫm cảm đó được cái lưỡi mềm mại không xương của cô mút lấy, hắn lại muốn bắn tinh. Phải biết rằng, trước kia, chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Lâm Ngải trúc trắc hầu hạ bảo bối của Lục Cửu. Cô không phải cô gái nhỏ cái gì cũng không biết, trước đây cô cũng từng có bạn trai, nhưng người đó không hoàn toàn thỏa mãn được phương diện tình ái của cô. Cho đến khi gặp được Lục Cửu, cô mới hiểu, hóa ra thế này mới được gọi là hưởng thụ khoái cảm.
Lục Cửu nhấc Lâm Ngải lên giường, Lâm Ngải thuận thế quỳ úp sấp xuống, thỏa mãn liếm tính khí của Lục Cửu, đầu lưỡi dọc theo khe rãnh mút vào, giống như đang ăn loại kẹo mút ngon tuyệt.
Trong phòng ngủ, tiếng rên rỉ kìm nén của đàn ông hòa với tiếng nước dâm mỹ dị thường.
Lâm Ngải ngày càng thuận tay, thậm chí còn cố gắng đưa tính khí của Lục Cửu vào sâu trong yết hầu. Lục Cửu được hầu hạ cực kỳ sảng khoái, còn Lâm Ngải lại thấy mình sắp hít thở không thông.
Rốt cục, Lục Cửu cũng bắn trong miệng Lâm Ngải.
Lâm Ngải nuốt vào, rồi sau đó phun tính khí của Lục Cửu ra, ánh mắt mê ly quyến rũ nhìn Lục Cửu, chu môi, đưa đầu lưỡi liếm sạch chỗ tinh dịch chưa kịp nuốt hết.
"Tiểu dâm đãng!" Lục Cửu thầm mắng, một tay nắm lấy tính khí của mình, bắn hết tinh dịch lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngải.
Lâm Ngải ngoan ngoãn nuốt hết tinh dịch của Lục Cửu vào miệng.
Lục Cửu đưa tay vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn còn dính tinh dịch của Lâm Ngải, "Tiểu dâm nhi, tinh dịch của Cửu gia có ngon không, hử?"
"Ngon", Lâm Ngải còn nắm lấy ngón tay của Lục Cửu, liếm hết tinh dịch còn dính trên đầu ngón tay hắn.
Lục Cửu híp mắt, kéo Lâm Ngải xuống dưới thân hôn sâu.
"Anh... Anh muốn ăn cơm hay ăn em."
Lục Cửu không đáp, chỉ muốn kéo lớp quần áo vướng bận của Lâm Ngải ra.
Lâm Ngải chống tay lên ngực hắn, hô hấp hỗn loạn, "Nhưng em đói bụng". Cô cười tươi như hoa, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
Lục Cửu tức nghiến răng, nhưng không thể không nhượng bộ.
Lâm Ngải ghé vào tai hắn thổi khí: "Lát cho anh ăn đủ."
"Tôi mà không làm em ba ngày ba đêm không xuống được giường, thì tôi không còn là Cửu gia nữa!"
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
84 chương
94 chương
19 chương
153 chương
4 chương
187 chương