Hội Chứng Stockholm
Chương 32
Lục Cửu bị bắt nộp khẩu mang theo, may mà khẩu súng Hồng Kỳ cho hắn trước đó không bị phát hiện. Tiến kho hàng, liếc mắt một cái hắn nhìn thấy ngay Lâm Ngải quần áo không chỉnh tề co rúm trong góc tường, huyết dịch dâng lên, hắn gọi to: "Tiểu Ngải!"
"Lục Cửu,anh... sao anh cũng..."
Hai người muốn lại gần nhau, nhưng Đằng Tử lại không muốn bọn họ được như nguyện.
"Không nghĩ tới Lục Cửu lại cấu kết với Hồng Kỳ tính kế tôi, ha ha, Lục bang chỉ có nghĩ đến kết quả hôm nay không."
"Đằng Tử, ác giả ác báo "
"Nực cười"
Đằng Tử cười quyến rũ. "Tôi biết Lục bang chủ ghét thuốc phiện, ha ha, tôi càng muốn Lục bang chủ nếm thử mùi vị của thuốc phiện!"
"Người đâu!"
"Lục Cửu, đây là thứ tốt, hôm nay tôi thiện tâm cho Lục bang chủ nếm thử."
Nghĩa Thanh lấy một ống tiêm được bọc cẩn thận ra "Lục Cửu, chuyện của hai chúng ta cũng nên tính luôn hôm nay đi"
"Thanh Gia từng hùng mạnh lại thần phục dưới váy phụ nữ, Lục Cửu thật sự là được mở rộng tầm mắt"
"Chậc chậc, Lục Cửu, đừng có định chọc giận tôi" Nghĩa Thanh chỉ vào Lâm Ngải "Đừng có ý định phản kháng, hoặc là, cậu muốn nhìn thấy tiểu tình nhân của mình..."
"Bớt sàm ngôn đi"
"Được!"
"Không... Không được... Lục Cửu!"
Kim tiêm xuyên qua cơ bắp, chất lỏng màu xanh chậm rãi tiêm vào trong cơ thể, Lục Cửu âm thầm nắm chặt tay.
"Yên tâm, sẽ không phát tác nhanh như vậy đâu."
Lục Cửu đột nhiên cười ra tiếng.
"Cậu cười cái gì?"
"Tôi cười anh chết đến nơi rồi"
"..."
Lập tức, bên ngoài kho hàng vang lên tiếng súng, ngay sau đó Hồng Kỳ phá cửa xông vào, trong tay còn ôm một đứa trẻ, đúng là con trai của Đằng Tử và Nghĩa Thanh.
"Cậu!"
"Thả bọn họ ra, bằng không tôi chỉ cần nhẹ nhàng buông tay, con trai của hai người cũng có thể mất mạng"
"!"
"Hồng Kỳ, cậu giúp Lục Cửu như vậy thì có chỗ tốt gì?"
"Ngàn vàng khó mua được sự cam lòng của tôi, ha ha" Hồng Kỳ thu hồi vẻ cợt nhả, giơ đứa bé lên "Thả người!"
Đằng Tử thấy đại thế đã mất nên không phản kháng nữa, còn Nghĩa Thanh được ăn cả ngã về muốn thừa dịp loạn nhảy qua cửa sổ chạy trốn, lại bị Lục Cửu dùng súng lục bắn vào cẳng chân.
"Nghĩa Thanh!" Đằng Tử hô to.
"Chậc chậc, Thanh Gia tội gì phải làm thế"
"Người đâu, còn không dẫn hai người này đi"
Lục Cửu cởi trói cho Lâm Ngải, lập tức xem xét tình hình của cô, may mà chỉ có quần áo bị phá, người không việc gì.
Lâm Ngải nhào vào lòng hắn, khóc không thành tiếng "Lục Cửu, ô ô, em cứ tưởng sẽ không được gặp lại anh nữa"
"Không sao rồi, ngoan, đừng khóc"
"Ô ô, anh, vừa rồi, bọn họ..."
"Không sao, đừng khóc, thành mèo mướp rồi này"
Lâm Ngải muốn cử động thì thấy dưới thân trào ra dòng dịch nóng.
"Ưm, em... em... có thể... sắp sinh... Ngô!"
"Cái gì?!"
"Lên xe!" Vẫn là Hồng Kỳ kéo lý trí của Lục Cửu về. "Tôi gọi là xe cấp cứu"
Lục Cửu vội vàng ôm Lâm Ngải lên, đặt vào xe Hồng Kỳ, dù chỗ ngồi đằng sau rất rộng, nhưng vẫn không thoải mái.
"Bảo bối, ngoan, đừng sợ, đợi lát nữa xe cứu thương sẽ tới"
"Uh, không... không được... đợi không được... muốn... con muốn ra rồi"
"!" Lục Cửu không còn cách nào, đành cởi quần lót của Lâm Ngải, tách hai chân cô ra, miệng huyệt đã mở một nửa, mơ hồ có thể trông thấy tóc đứa nhỏ.
Nhưng hắn là đàn ông, làm sao biết giúp phụ nữ đỡ đẻ, Lâm Ngải miễn cưỡng ổn định tinh thần "Miệng huyệt... mở đến mức nào rồi"
"Hai ngón tay"
"Còn... Còn chưa được... Ngô!"
"Anh, anh phải giúp em thế nào..."
"Đừng, đừng lo lắng, có kéo hoặc dao nhỏ không, lát nữa sẽ cắt cuống rốn"
Lục Cửu tìm loạn trong xe "Kéo, kéo, có!"
"Được... A!" Cơn đau bụng ập đến, Lâm Ngải chỉ cảm thấy đau muốn chết.
...
Lâm Ngải trải qua trăm ngàn cơ cực, rốt cục cũng sinh xong.
Là một cô bé.
Lâm Ngải sức cũng lực kiệt không nhìn con gái một cái đã ngất đi.
"Tiểu Ngải!"
May mà xe cứu thương chạy tới.
...
Lâm Ngải hôn mê suốt ba ngày trong bệnh viện, lúc cô mở mắt, Vũ Nhu đang ôm đứa bé dỗ dành. Nhìn quanh bốn phía cũng không có người cô muốn gặp, cô hơi thất vọng.
"Tiểu Ngải, rốt cục em cũng tỉnh!"
"Chị Vũ Nhu"
"Em tôi, em làm chị lo lắng muốn chết." Nói xong, Vũ Nhu đặt đứa trẻ mới sinh xuống cạnh cô "Mau nhìn xem, đây là con gái em, xinh lắm, rất giống em"
Lâm Ngải vẫn không nhìn, hỏi "Lục Cửu đâu?"
"Anh ấy..." Vũ Nhu lắc đầu.
"Em sẽ chờ anh ấy về, nhất định anh ấy sẽ về!" Ánh mắt cô cố định ở một chỗ đầy kiên định.
Sau đó, Lâm Ngải thông qua Lý Vinh biết chiếc xe ngày ấy áp giải Đằng Tử và Nghĩa Thanh gặp tai nạn, xe hủy nhân vong.
Một năm về sau, Lục Cửu vẫn không có tin tức.
Hôm nay là sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Thư Duyệt, Lâm Ngải mời gia đình Vũ Nhu và Lý Vinh tới. Sau tiệc chúc mừng, hai người tạm biệt ra về.
Không đến năm phút sau, chuông cửa lại vang lên.
"Làm sao vậy, ấn gì thế?"
Cửa mở ra, hai người trong ngoài cửa đều giật mình.
"Tiểu Ngải"
"Lục Cửu"
Lâm Ngải muốn đóng sầm cửa lại, nhưng Lục Cửu đã kịp ngăn lại, không cho cô được như ý.
"Anh còn về làm gì, anh đi đi"
"Xin lỗi, xin lỗi em, để em đợi lâu như vậy"
Lâm Ngải khóc đấm vào ngực hắn, "Em ghét anh, ghét anh!" Em rất sợ, sợ anh không bao giờ về nữa, không cần em nữa.
Lục Cửu kéo người phụ nữ khóc không thành tiếng vào lòng "Xin lỗi, xin lỗi"
"Em rất nhớ anh, Lục Cửu, em rất nhớ anh"
"Anh biết, anh cũng nhớ em"
Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, không biết là ai hôn ai trước, tất cả đều diễn ra rất tự nhiên, chuyện tiếp theo càng kiều diễm động lòng người.
Hai người ôm nhau nằm trên giường cùng.
"Lục Cửu, thân thể anh..."
"Cai được rồi, nếu không sao anh có thể trở về" Hắn vốn không nghĩ tới lại mất nhiều thời gian như vậy, loại thuốc phiện kiểu mới này quả thật không dễ cai.
Lâm Ngải đáng thương nhìn hắn "Lục Cửu, sau này đừng xa em nữa được không?"
"Được, không xa nữa"
"Lục Cửu, hoan nghênh anh trở về"
HOÀN
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
84 chương
94 chương
19 chương
153 chương
4 chương
187 chương