Hơi Ấm

Chương 43

Hạ Miên vốc nước lên súc miệng, nhìn sắc mặt mình tái nhợt trong gương mà giật mình. Cô đã từng có một lần kinh nghiệm, chẳng qua là chu kỳ kinh nguyệt từ trước đến giờ không đều nên mới không nghĩ theo hướng này. Thật ra thì có lẽ sau khi lại ở cùng với Bạc Cận Yến, mỗi lần anh đều cố ý bắn vào trong cơ thể cô, nên mang thai cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn gì. Trước mặt bỗng xuất hiện một tấm khăn lông khô, màu sắc trắng tinh mang ánh sáng chói mắt. Hạ Miên ngước mắt nhìn người đàn ông ở phía sau từ trong kính, đáy mắt trầm tĩnh của anh mang theo chút khẩn trương, nhếch khóe miệng yên lặng nhìn cô. Hạ Miên lấy lau mặt, xoay người lại cầm tay của anh: “Không có chuyện gì, ăn cơm thôi.” Bạc Cận Yến trở tay nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, thật sự rất chặt, Hạ Miên chỉ cảm thấy sức lực kia như anh đang bóp chặt không phải cổ tay mà là xương của mình. Cô cau mày lại nhìn anh, Bạc Cận Yến từ từ mở miệng: “Có phải… mang thai hay không?” Hạ Miên biết anh vẫn muốn lại có con, không biết là muốn đền bù tiếc nuối bỏ lỡ Diệc Nam lớn lên, hay là muốn hoàn toàn giữ lấy cô. Nhưng điều này cũng sẽ khiến cho anh mừng đến phát điên là không thể nghi ngờ. “Còn chưa chắc chắn.” Hạ Miên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nói thận trọng: “Phải kiểm tra mới biết được.” “Ngày mai đi.” Bạc Cận Yến lập tức mở miệng, Hạ Miên vừa định chế nhạo anh khẩn trương quá mức thì lập tức bị màn kế tiếp hù dọa, Bạc Cận Yến khom lưng bế cô lên khỏi chỗ ngồi. Hạ Miên vội vàng hoảng hốt ôm chặt cổ anh, gương mặt dán sát vào chiếc áo sơ mi thẳng thớm, ngửa đầu nhìn anh: “Anh làm gì vậy?” “Đất rất trơn.” Anh nói như lẽ đương nhiên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt nhìn vào Hạ Miên thì càng dịu dàng. Trong lòng Hạ Miên rất ấm áp, gương mặt cũng dịu hơn, bình tĩnh nhìn vào gương mặt tuấn tú của anh. Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh: “Đồ ngốc, đừng khẩn trương, cho dù mang thai thật thì bây giờ nó cũng còn rất nhỏ.” Bạc Cận Yến không hề có ý thỏa hiệp, bình tĩnh nhìn cô một hồi mới đặt trán cọ lên trán cô, giọng nói trầm ấm: “Rất nhỏ cũng phải thương nó.” Hạ Miên liền giật mình, gương mặt dán vào lồng ngực cứng ngắc của anh, nghe tiếng tim anh đập trầm ổn, khẽ nhoẻn khóe môi: “Anh sẽ là người cha tốt…” Thân thể nóng bỏng kề sát cứng lại trong phút chốc ngắn ngủi, Hạ Miên cảm nhận được anh từ từ thả lỏng, ôm mình đi ra khỏi nhà tắm. Buổi tối Hạ Miên ngủ rất say, nhưng trong thoáng chốc cảm giác được người đàn ông bên cạnh chẳng hề ngủ ngon. Nhiều lần cũng cảm giác được nệm rung động, dường như anh cứ lăn qua lộn lại không cách nào đi vào giấc ngủ. Nhưng mắt cô nặng trịch không mở ra được, lần nữa tỉnh lại là do bộ ngực bị áp lực nặng nề siết chặt đến mức sắp sửa ngạt thở. Hạ Miên mở ra đôi mắt nhập nhèm, nương theo ánh trăng mờ mờ nhìn vào anh chăm chú. Nơi vị trí trái tim khó chịu là cánh tay rắn chắc của anh, thấy cô đã tỉnh lại, anh ôm cô chặt hơn chút nữa: “Sao lại tỉnh?” Hạ Miên nhìn cánh tay mạnh mẽ quấn trên người mình, khàn giọng thì thào: “Anh ôm em chặt quá.” Lúc này Bạc Cận Yến như mới kịp nhận ra hành vi của mình khẩn trương quá mức, hơi nới lỏng sức lực, nhưng vẫn ôm chặt cô ở trong ngực: “Vậy nhé?” Khóe môi Hạ Miên nhúc nhích, hai cơ thể nóng bỏng dán vào nhau ra mồ hôi ẩm ướt rất khó chịu, cô cau chặt chân mày nhìn anh, muốn nói lại thôi. Bạc Cận Yến nghi ngờ nhìn nhau với cô, tựa như không hiểu tại sao cô không vui. Cuối cùng Hạ Miên thở dài vài hơi không thể nghe thấy, đưa tay cầm lấy bàn tay căng thẳng của anh: “Mau ngủ đi, em vẫn luôn ở đây.” Bạc Cận Yến cúi đầu ừ một tiếng, chiếc cằm vuốt ve trên đỉnh đầu mềm mại của cô, nhưng hơi thở trước sau vẫn dồn dập, không có dấu hiệu buồn ngủ. Hạ Miên không hiểu anh làm sao, cảm giác rằng gần đây anh càng ngày càng có chút kiềm nén quá mức, hơn nữa biểu hiện đối với chuyện của cô cũng quá độ khẩn trương. Nhưng nghĩ đến trước kia anh cố chấp bá đạo, Hạ Miên lại cảm thấy thật ra thì không có thay đổi quá nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng không chịu được cơn buồn ngủ, Hạ Miên ngủ thật say, chỉ còn người đàn ông bên cạnh chăm chú nhìn cô trong ánh trăng mờ, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên trán cô, cô cũng nhẹ nhoẻn môi lên. Ngày hôm sau Bạc Cận Yến lái xe đưa Diệc Nam đến nhà trẻ, sau đó về nhà đón Hạ Miên đi bệnh viện. Hạ Miên còn đang ngủ, buổi tối mấy lần đều bị anh phá tỉnh lại, lúc này đầu còn mơ màng. Bạc Cận Yến mặc quần áo cho cô vẫn đang nhập nhèm, nhìn nàng vẫn cúi đầu mỉm cười dỗ dành: “Ở trên xe vẫn có thể ngủ được, đã hẹn với trưởng khoa Hà rồi, không nên đến trễ.” Hạ Miên mở mắt nhìn anh chằm chằm: “Tối hôm qua mới nói đi kiểm tra, anh hẹn khi nào?” “Tối hôm qua.” Hạ Miên không nói gì nhìn người đàn ông này, Bạc Cận Yến giúp cô kéo khóa chiếc váy liền thân, cúi người chuẩn bị giúp cô mặc quần, Hạ Miên đỏ mặt đẩy anh ra: “Để tự em làm.” Bạc Cận Yến đưa tay sờ dưới chân cô, cánh môi hơi lạnh khẽ nói bên tai: “Hẹn bác sĩ nữ.” Thật lâu sau Hạ Miên mới hiểu được lời của anh, không nhịn được trợn mắt lên: “Bạc tiên sinh, anh còn có thể trẻ con hơn chút nữa không? Hơn nữa khám thai chỉ có siêu âm thôi.” Vẻ mặt Bạc Cận Yến trấn định chậm rãi nhướng mắt: “Sẽ thấy từ bụng trở xuống.” “…..” Ở bệnh viện Bạc Cận Yến lại càng cẩn thận tỉ mỉ, còn biết rõ hơn cả Hạ Miên. Sáng sớm rời giường vẫn không cho Hạ Miên đi vệ sinh, vẫn dặn dò cô nhẫn nại. Dứt khoát đến bệnh viện trước, hẹn sẵn không cần xếp hàng, làm siêu âm cũng vô cùng thuận lợi. Nhanh chóng có kết quả, Hạ Miên khẩn trương khó hiểu khi nghe thấy gọi tên mình, bỗng ý thức được đây là thời khắc quan trọng quyết định một sinh mệnh nhỏ có giáng đên gia đình yếu ớt này hay không. Bởi vì Diệc Nam nên cô chọn kết hôn, thật ra sâu trong nội tâm cô cũng che giấu không dám nhìn thẳng vào lòng riêng của mình. Nếu như có một sinh mạng nhỏ ra đời, cô càng có thể xác định mình quyết định chính xác. Cho hai đứa bé ngôi nhà ấm áp quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Bạc Cận Yến bỗng đứng dậy, Hạ Miên ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy cằm anh bạnh ra hơi lạnh lùng, anh trầm giọng nói: “Để anh đi.” Khi Bạc Cận Yến nhận lấy kết quả xét nghiệm, ngón tay khẽ run lên, y tá mang khẩu trang hoài nghi nhìn anh. Từ đầu đến cuối Bạc Cận Yến cúi đầu nhìn chăm chú vào hình ảnh nho nhỏ kia. Thật ra hình ảnh trắng đen nhìn cũng không rõ, mắt thường chỉ có thể thấy một hình tròn mờ mờ. Nhưng anh vẫn bướng bỉnh nhìn thật lâu, trái tim cũng đập đến mãnh liệt khác thường. “Mang thai sáu tuần rồi.” Trưởng khoa Hà mỉm cười nói với hai người: “Ba tháng đầu tương đối nguy hiểm, bổ sung vitamin B11, thời điểm nôn nghén tương đối nghiêm trọng nhớ phải đến bệnh viện truyền dịch.” Bà lại liếc nhìn Hạ Miên: “Cũng mang thai hai lần rồi, nên có kinh nghiệm mới đúng.” Hạ Miên gật đầu, lòng bàn tay bất giác vuốt ve trên bụng bằng phẳng, trong lòng ấm áp vô cùng. Thật tốt, căn nhà này…. càng lúc càng ấm áp rồi. Trên đường trở về Hạ Miên thật sự hấp dẫn vô số ánh mắt. Bạc Cận Yến vẫn nửa ôm cô thật chặt, che cô trong lồng ngực, ngăn mọi người cách ngoài nửa thước. Hạ Miên buồn cười khẽ nhắc nhở: “Em có kinh nghiệm, thật sự anh không cần khẩn trương như vậy.” Bạc Cận Yến cau mày nhìn cô, lắc đầu: “Bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, lỡ bị cảm thì sao.” Hạ Miên thật sự bất lực, chỉ đành phải dính sát vào anh. Nói kết quả cho Diệc Nam biết trở thành nhiệm vụ gian khổ lại có tính kỹ thuật, Hạ Miên và Bạc Cận Yến thương lượng vài phương án, nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy không ổn lắm. Lúc này Diệc Nam mới thân thiết với bọn họ một chút, nếu biết lại có em trai hay em gái muốn chia sẻ tình thương của cha mẹ với cậu, không biết có thể giận dỗi hay không. Lần trước Bạc Cận Yến mua cho cậu nhiều đồ chơi đến vậy mà cậu nhóc chỉ tuyên bố nghiêm túc: “Thông qua kiểm tra sơ cấp, sau này vẫn còn phải xem biểu hiện của các người.” Vẻ mặt cậu nhóc nghiêm túc ra dáng ông cụ non, nói xong hai mắt cũng sáng lên nhào vào đồ chơi. Bây giờ Hạ Miên và Bạc Cận Yến nghĩ lại vẫn còn hơi chột dạ, không biết con trai có thể thông cảm cho bọn họ hay không. Nhưng con đã năm tuổi thật sự phải cẩn thận suy nghĩ. Kéo dài chừng vài ngày, lúc này Diệc Nam vẫn ở hai nhà, thỉnh thoảng còn trở về nhà của ba Mạc Bắc ở cả tháng trời. Cho nên thừa dịp con trai không có ở đây, hai người nghĩ đến muốn nổ tung đầu. Hạ Miên vừa vượt qua thời gian nôn nghén nghiêm trọng, tuy cố gắng khống chế nhưng vẫn không muốn ăn gì. Mỗi sáng rời giường chính là nôn mửa một trận, ăn không vô nhưng vẫn ói mỗi ngày. Bạc Cận Yến lo lắng không thôi, nhưng hoàn toàn chẳng có cách nào. Hạ Miên nhìn vẻ mặt anh căng thẳng, trên gương mặt lạnh lùng mang theo lo lắng phiền não, không nhịn được đành an ủi anh: “Trước kia em cũng như vậy, chịu qua ba tháng đầu là hết.” Bạc Cận Yến vẫn lo lắng, nhưng anh không giúp được gì. Khoảng thời gian Hạ Miên mang thai Diệc Nam anh không có ở bên, lúc này chẳng có chút kinh nghiệm nào. Nội tâm vốn bất an của Bạc Cận Yến bị Mạc Bắc kích thích càng thêm nghiêm trọng. Xế chiếu Mạc Bắc thừa dịp nghỉ trưa lái xe đến thăm một chuyến, mang cho Hạ Miên không ít quả anh đào: “Trước kia em mang thai Diệc Nam đều thích ăn cái này, bây giờ không biết khẩu vị có đổi hay không.” Hạ Miên ăn một trái mới cười phá lên: “Ừ, ăn cái này quả nhiên khá hơn.” Từ đầu đến cuối Bạc Cận Yến không tỏ vẻ gì đặc biệt, vẫn trao đổi kinh nghiệm với Mạc Bắc. Nhưng đến khi Mạc Bắc vừa đi, Hạ Miên liền phát hiện người này bắt đầu giận dỗi rồi. “Em, khi đó vẫn là Mạc Bắc ở bên chăm sóc sao?” Bạc Cận Yến đột ngột đặt câu hỏi, Hạ Miên hơi không kịp suy nghĩ, yên lặng trong giây lát mới trả lời: “Mạc Bắc giúp em rất nhiều.” Bạc Cận Yến không nói gì thêm, chẳng qua ánh mắt nhìn thật sâu vào mặt Hạ Miên. Thời điểm Hạ Miên ngủ trưa nghe thấy Bạc Cận Yến thấp giọng nói điện thoại. Nhưng cô thật sự quá buồn ngủ cũng không nghe rõ là nói chuyện với ai. Sau mấy ngày liền phát hiện Bạc Cận Yến tiến bộ rất nhiều, kiến thức của anh đối với thời gian mang thai bỗng biến hóa tăng cao, tất cả thức ăn làm ra đều hợp khẩu vị. Hạ Miên hoài nghi nhìn anh chằm chằm: “Anh tìm quân sư à?” Bạc Cận Yến đưa cháo đến trước mặt Hạ Miên, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhưng khóe môi khẽ mím không trả lời. Hạ Miên nhíu mày, còn muốn chơi trò thần bí với cô à? Qua vài ngày sau Hạ Miên liền gặp được vị quân sư này của Bạc Cận Yến – Thiệu Khâm tiên sinh. Thiệu Khâm dẫn theo Mạch Nha con của anh đến nhà làm khách. Hạ Miên biết Thiệu Khâm, trước kia cô còn ở nhà họ Bạc cũng từng gặp Thiệu Khâm nhiều lần. Thiệu Khâm cũng biết rất rõ chuyện của cô và Bạc Cận Yến. Mạch Nha và Diệc Nam cũng xấp xỉ tuổi nhau, vừa vào nhà đã lễ phép ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên kêu Hạ Miên: “Con chào dì.” Hạ Miên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Nha, mỉm cười nói: “Diệc Nam sắp về rồi.” “Diệc Nam?” Mạch Nha hoài nghi trợn tròn mắt, nhưng không dây dưa vấn đề này, chỉ nhướng mắt nhìn Thiệu Khâm hỏi thăm. Tay Thiệu Khâm vuốt vuốt đỉnh đầu cậu vài cái, hất cằm: “Đi đi, không được nghịch ngợm.” Mạch Nha liền hoan hô chạy vào phòng đồ chơi, Hạ Miên và Thiệu Khâm chào hỏi nhau xong rồi đi vào phòng bếp pha trà, phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông cao lớn. Bình thường Thiệu Khâm nói chuyện không thích che đậy, cũng chỉ có anh mới không hề kiêng kỵ chế giễu Bạc Cận Yến: “Hạ Miên cũng mang thai một lần rồi, cậu còn khẩn trương vậy làm gì? Không có tiển đồ.” Bạc Cận Yến ném thẳng quả táo đến, Thiệu Khâm giơ tay chụp được, kiếp sống mấy năm trong quân đội của anh không phải là giả, trước giờ thân thủ vô cùng tốt. Thiệu Khâm há mồm cắn quả táo, còn chưa nuốt xuống đã nghe tiếng Bạc Cận Yến lạnh lùng vang lên: “Cũng còn khá hơn cậu, con trai trước mặt cũng không dám nhận, chuẩn bị lừa gạt Giản Tang Du đến khi nào?” Thiệu Khâm bị chọt trúng chỗ đau, khó nhọc nuốt quả táo xuống, khuôn mặt anh tuấn hơi có vẻ nghiêm trọng: “Để tìm được cơ hội thích hợp đã.” Bạc Cận Yến rũ mắt lấy khăn giấy lau tay, tỉ mỉ lau từng ngón tay thon dài sạch sẽ: “Sự thật sớm muộn gì cũng bị vạch trần, cậu có ngăn cản thì cô ấy cũng sẽ biết.” Vẻ mặt Thiệu Khâm lại trầm mặc thu lại. Bạc Cận Yến lại trầm giọng nói: “Tôi chính là ví dụ, nếu như không có Diệc Nam, nhất định Hạ Miên sẽ không tha thứ cho tôi.” Thiệu Khâm chán nản sầm mặt, giọng nói trầm hơn: “Tôi với cậu không giống nhau, tuy không phải là chủ ý của tôi, nhưng bi kịch của Tang Du cũng vì tôi mà ra. Cô ấy cũng không phải là Hạ Miên…” Bạc Cận Yến nhìn anh trong giây lát, lắc đầu: “Cậu lừa cưới là bước đầu sai lầm rồi, sai tiếp nữa sẽ rất khó quay đầu lại.” Thiệu Khâm phiền não gãi gãi đầu, vứt vấn đề lại cho Bạc Cận Yến: “Còn cậu? Hạ Miên cũng kết hôn với cậu rồi mà vẫn cả ngày khẩn trương, không phải là Mạc Bắc biết chăm sóc hơn cậu một chút thôi sao? Phải mỗi ngày đến phiền vợ tôi, hỏi nhiều thường thức mang thai đến vậy! Khi đó ông đây cũng không có ở bên chăm sóc cô ấy mang thai có được chưa? Không phải là ngày ngày cậu quất vào mặt tôi à.” Bạc Cận Yến mỉm cười liếc nhìn anh một cái. Đúng lúc Hạ Miên đi đến nghe được câu liên quan đến Mạc Bắc từ trong miệng của Thiệu Khâm liền sửng sốt. Cô không nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt như vậy lại khiến cho Bạc Cận Yến để ý. Hơn nữa, anh lại làm ra vẻ như hoàn toàn không có chuyện gì trước mặt mình… Thiệu Khâm thấy cô đi vào, lập tức kể khổ: “Hạ Miên em mau gõ tỉnh tên đầu đất này đi, cả ngày nghi ngờ lung tung, em biết không? Cậu ta nói mỗi ngày nằm mơ thấy….” Lời tiếp theo của Thiệu Khâm bị Bạc Cận Yến ném chiếc gối ôm đập trúng đầu nên đột ngột dừng lại. Hạ Miên kỳ quái nhìn Bạc Cận Yến, trên mặt Bạc Cận Yến có chút ít xấu hổ, dời ánh mắt đi không nhìn cô: “Người này lắm lời.” Thiệu Khâm giơ ngón giữa, càng thêm khinh bỉ tên Bạc Cận Yến thiếu tình thương này. Cuối cùng Hạ Miên cũng không biết tại sao Bạc Cận Yến không chịu nói cho cô biết về giấc mơ, có điều nghĩ lại thật sự mỗi đêm giấc ngủ của anh rất tệ hại.