Hơi Ấm

Chương 32

Mở mắt ra lại là một màn đen tăm tối, tay chân bị trói rất chặt, da thịt bị dây thừng thô ráp siết đến đau đớn. Xung quanh Hạ Miên mù mịt, nhưng không nghe ra được gì. Tình huống bây giờ thế nào cô cũng hoàn toàn không rõ, lúc trước mỗi lần bị bắt cóc, ban đầu cô cũng sợ hãi luống cuống nhưng sau dần dần quen với mùi vị của anh nên cũng không còn kinh hoảng nữa. Nhưng hiện tại…. Lúc này Bạc Cận Yến không thể nào lại muốn chơi trò này, như vậy là ai đây? Chuyện cũng nên có kết thúc không phải sao, Thạch Duệ Khải cũng không thể đi ra ngoài, Viên Uyển Linh thì còn ở nước ngoài. Có thể là ai đây? Tấm vải buộc mắt được kéo ra đột ngột, ánh sáng chợt rọi vào mi mắt khiến cô nhắm mắt lại theo bản năng, từ từ mở ra đã thấy được một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt. Cảm xúc vô cùng mâu thuẫn khi cô nhìn thấy gương mặt người đó. Hạ Miên quan sát ông, con ngươi màu sáng co rút kịch liệt. Bọn họ thật sự quá giống nhau, cô chỉ nhìn xem qua là đã có thể đoán được quan hệ của người trước mặt và Bạc Cận Yến. Nhưng tại sao ông muốn bắt cóc mình? Là giống với Vệ Cần, không thích cô gần gũi với Bạc Cận Yến sao? Phó Trạm ngồi thẳng dựa lưng trên ghế, gương mặt rất giống Bạc Cận Yến nhưng lạnh lùng vô cùng. Ông quan sát Hạ Miên bằng vẻ mặt không biểu cảm, trầm giọng cất lời: “Đã lâu không gặp, Diệp Tử.” Hạ Miên giật thót tim, tiếng nói này… Tất nhiên cô quá quen với giọng nói này, khi đó được bế lên từ hiện trường tai nạn, tiếng nói trầm ấm cuốn hút của chú thần bí vang lên văng vẳng bên tai cô đã khắc sâu vào trong trái tim. Hạ Miên ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó mừng rỡ vô cùng: “Chú!” Vẻ mặt Phó Trạm không hề dao động, Hạ Miên dần dần cảm giác được không ổn, nhiều năm không gặp, sao ông lại muốn dùng cách này để gặp mặt mình? Phó Trạm từ từ đứng lên, dáng vóc thon dài cao ráo như một cây tùng nơi núi non, ông lẳng lặng đứng thẳng trước Hạ Miên, đứng trên cao nhìn xuống cô như là một kẻ quyết định chí cao vô thượng. “Cháu biết tại sao tôi cứu cháu không?” Giọng nói Phó Trạm lạnh lùng đến mức trái tim của Hạ Miên cũng lạnh theo. Cô kinh ngạc nhìn ông, trong mắt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Cô sợ hãi và tuyệt vọng …. là sự lạnh lẽo khiếp người của Phó Trạm, ông có mục đích, nhưng Hạ Miên không dám nghe tiếp nữa. Cuộc sống của cô đã tràn ngập những điều dối trá hèn hạ và đáng sợ. Cô không mong hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng này cũng tan biến, cô đã từng đội ơn người trước mặt biết bao. Hạ Miên nhanh chóng dời mắt đi, ngập ngừng nói: “Cháu không biết, nhưng cháu rất biết ơn…” “Biết ơn?” Phó Trạm cười méo mó ra tiếng, gương mặt anh tuấn có chút dữ tợn, “Không biết sau khi cháu biết sự thật còn có thể biết ơn tôi không?” Hạ Miên kinh ngạc nhìn về ông, kinh ngạc vì hai chữ “sự thật” trong miệng ông, lẽ nào còn có chuyện gì cô chưa biết sao? Nhưng Phó Trạm không có nói thêm, mà là cứ giơ tay lên nhìn đồng hồ, tựa như đang đợi ai đó. Giữa lông mày anh tuấn mơ hồ hiện lên vài phần mất kiên nhẫn. Hạ Miên đánh giá xung quanh, đó là một kho hàng bỏ hoang cũ kỹ, thật là có không khí bắt cóc. Một không gian to lớn chỉ có cô và Phó Trạm, ánh hoàng hôn chiếu nghiêng trên mặt tường loang lỗ, Phó Trạm vẫn luôn cúi đầu ngắm nhìn cái bật lửa, không có để ý đến tình trạng của cô. Hạ Miên cố tìm kiếm vật có thể mài dây thừng, Phó Trạm đưa lưng về phía cô, giọng nói cứng rắn quở trách: “Nếu như cháu không muốn biết nguyên nhân mẹ cháu chết thì có thể cứ việc nghĩ biện pháp chạy trốn.” Phút chốc Hạ Miên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng kiêu căng của Phó Trạm. “…. Chú nói cái gì?” Hạ Miên hỏi bằng giọng nói khó tin, âm sắc run run, cả người lạnh buốt như bị rơi xuống hồ băng. Phó Trạm xoay người lại liếc nhìn cô một cái, khóe môi khẽ nhúc nhích: “Cháu sẽ lập tức biết được chuyện của Diệp Tuần và cha ruột của cháu, sẽ biết… bi kịch của cháu là ai tạo ra.” Phó Trạm nói một nửa lại không nói tiếp, đầu óc Hạ Miên mù mờ tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của ông. Câu chuyện Diệp Tuần và Thạch Duệ Khải không phải là kiểu cô đã biết sao? Ông vì người yêu đầu tiên của mình hại chết Diệp Tuần, lại ngại cô cản trở nên ngay cả con gái ruột cũng không tha. Lẽ nào còn có điều bí ẩn gì? Hạ Miên thấp thỏm bất an ngồi trên mặt đất bùn lầy, sàn nhà lạnh lẽo tràn vào đáy lòng từng đợt. Không biết thời gian kéo dài bao lâu, cuối cùng cửa sắt cũ nát được đẩy ra. Ánh mắt người đàn ông bước vào giao nhau với Hạ Miên, hai người đều ngạc nhiên nhìn đối phương. Bạc Tự Thừa cau mày nhìn về phía Phó Trạm, giọng nói cũng lạnh giá: “Cuối cùng ông là ai? Bắt cóc Hạ Miên để làm gì?” Hạ Miên cũng phức tạp nhìn Phó Trạm, cô không hiểu nhiều về Phó Trạm, chỉ là khi còn bé được ông cứu nên có chút ấn tượng mơ hồ. Hơn nữa khi cô năm tuổi gần như đều có người làm chăm sóc, cho nên cô chưa từng gặp Phó Trạm bao nhiêu lần. Chỉ gặp hai lần vào buổi tối, khi đó trên người Phó Trạm nồng nặc mùi rượu. Sự châm biếm trong đáy mắt Phó Trạm không hề che giấu, tự nhiên ngồi trở lại vào ghế, hai chân thon dài nhàn hạ gối lên nhau: “Tôi là ai không quan trọng, nhưng về Hạ Miên thì hình như ông thật sự chưa bao giờ làm rõ xem cô ấy là ai.” Bạc Tự Thừa nhíu mày, nghi ngờ nhìn Hạ Miên vài lần. Ông đi thẳng đến cởi dây trói cho Hạ Miên, Phó Trạm cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười ngồi một bên, tựa như ông chắc rằng Hạ Miên sẽ không chạy trốn. Bạc Tự Thừa cởi dây thừng ra, lúc này mới ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Phó Trạm: “Tôi vẫn không hiểu rõ mục đích ông kêu tôi đến đây, hiện tại cũng không muốn biết, người như ông thật sự quá nhàm chán.” Ông dìu Hạ Miên dậy, khẽ nói: “Chúng ta đi.” Nhưng Hạ Miên không có nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn vào người Phó Trạm. Phó Trạm cũng chứa đựng nụ cười bí hiểm, liếc nhìn thời gian: “Đợi thêm một lát nữa, vở tuồng này vẫn còn thiếu vai chính và cũng là đạo diễn.” Đôi lông mày dáng núi của Bạc Tự Thừa chau lại càng sâu, trong nhất thời kho hàng an tĩnh lại, chỉ còn hơi thở bất an khẽ di động của ba người. Ngoài kho hàng vang lên một loạt tiếng giày cao gót lanh lảnh, từng bước càng ngày càng gần, ánh mắt Hạ Miên và Bạc Tự Thừa cũng bất giác nhìn về phía cửa. Ánh ráng chiều chiếu vào đầu tiên, vầng sáng màu quất choàng lên cơ thể có vẻ đẫy đà của người đến. Bạc Tự Thừa thấy rõ người đến bất ngờ thốt lên: “Vệ Cần?” Vẻ mặt vốn cáu kỉnh của Vệ Cần hơi thay đổi, nhìn thấy Hạ Miên bên cạnh Bạc Tự Thừa thì càng nắm chặt lấy xắc tay: “Các người….” Phó Trạm gõ từng cái lên tay vịn, khóe miệng nhếch lên: “Đừng lo lắng, ông chồng ngu ngốc của bà chưa biết gì cả, bí mật chấn động lòng người như thế không để bà tận mắt nhìn thấy phản ứng của ông ta thì đâu còn ý nghĩa chứ.” Vệ Cần hung dữ nhìn Phó Trạm, mắng với giọng căm hận: “Ông im miệng!” Bạc Tự Thừa cũng nghe ra chút vấn đề, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Vệ Cần và Phó Trạm, mi tâm cau chặt: “Các người biết nhau à?” Gương mặt trước giờ oai nghiêm của ông càng thêm nghiêm khắc, trong giọng nói không hề có sự ôn hòa nhã nhặn thường ngày: “Hắn là ai?” Sắc mặt Vệ Cần tái nhợt, khẩn trương nuốt nước miếng, lúc nhìn về phía Bạc Tự Thừa mang theo vài phần cố ý lấy lòng: “Hắn chính là kẻ bị bệnh thần kinh, ông đừng đế ý hắn.” Đôi mắt Phó Trạm lạnh hơn, từ phía sau lấu ra một túi giấy quơ quơ trước người Bạc Tự Thừa: “Bạc thị trưởng, tôi thật không đành lòng vạch trần, ông thật sự là người công bộc tốt của nhân dân, đáng tiếc là ông lại không đáng mặt làm đàn ông.” Bạc Tự Thừa bình tĩnh yên lặng liếc nhìn Phó Trạm, lại sâu xa nhìn về túi tài liệu trong tay của ông ta. “Nơi này có hai bản báo cáo kết quả kiểm tra DNA, tin tường rằng ông sẽ cảm thấy rất hứng thú.” Phó Trạm phát âm nhấn mạnh hai chữ “hứng thú”, ném túi trong tay cho Bạc Tự Thừa. Sắc mặt Vệ Cần càng thêm khó coi, trong nháy mắt đã không còn một chút huyết sắc. Bà lảo đảo muốn đến cướp, Bạc Tự Thừa giơ tay lên để chiếc túi ở vị trí bà không cướp được. Bạc Tự Thừa nghiêm túc nhìn bà chằm chằm, hoài nghi đặt câu hỏi: “Bà sợ tôi xem à?” Vệ Cần vội vàng giải thích nhưng tay cũng không ngơi nghỉ một khắc muốn cướp đi món đồ trong tay ông: “Không phải, hắn đang bôi nhọ tôi, ông xã, ông không thể tin hắn!” Hạ Miên cau mày nhìn tất cả mọi việc trước mắt, cô không rõ cuối cùng chú thần bí giữ cô ở đây có ý gì và chẳng có hứng thú gì với đồ ở trong túi. Cô chỉ muốn biết nguyên nhân gây ra cái chết cho mẹ cô trong miệng Phó Trạm. Một tay Bạc Tự Thừa mở ra, lạnh lùng đẩy Vệ Cần rời khỏi mình một chút. Dáng vẻ Vệ Cần nóng lòng muốn che giấu gì đó khiến cho ông sinh lòng nghi ngờ. Ông mở túi hồ sơ ra, nghi ngờ lấy bản kết quả so sánh DNA bên trong. Sau khi ông xem hết hai bản báo cáo khác nhau, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm. Vệ Cần đứng tại chỗ, siết chặt nắm tay, ánh mắt hung ác nhìn về Phó Trạm: “Rốt cuộc là ông muốn thế nào? Ông biết hậu quả sau khi vạch trần mọi việc không? Lẽ nào ông cũng không nghĩ đến Cận Yến.” Bạc Tự Thừa ngó chừng chừng vào kết quả xét nghiệm kia không dám tin, lại chậm rãi nhìn bảng tên phía trên. Động tác ông ngẩng đầu chầm chậm, nhìn Vệ Cần thật sâu, giọng nói khàn khàn khô khan: “Bà… sao lại thế này? Cận Yến, còn có Hạ Miên…” Ông từ từ quay đầu lại nhìn Hạ Miên ngu ngơ đứng một bên, trong đáy mắt hiện lên sự đau khổ và hoảng sợ, gằn từng chữ nói: “Hạ Miên là con gái, con gái của tôi?!” Hạ Miên cũng chấn động, cô kinh ngạc nhìn Bạc Tự Thừa. Bạc Tự Thừa đưa bản báo cáo cho cô, ánh mắt không hề dời khỏi mặt cô một khắc: “Trách sao con và bà ấy lại giống nhau!” Vệ Cần nham hiểm nhìn Hạ Miên, lên tiếng cắt ngang: “Tự Thừa ông điên rồi sao? Phó Trạm muốn trả thù tôi, hắn nói gì ông cũng tin! Tại sao Hạ Miên có thể là con gái của ông, nếu như có thì sao Diệp Tuần không nói? Sao bà ta lại muốn gả cho Thạch Duệ Khải? Ông suy nghĩ thử đi, bà ta sẽ làm ra chuyện như vậy sao?” Bạc Tự Thừa rồi rắm chau chân mày, Diệp Tuần đúng là không giống như người sẽ làm việc như vậy, nhưng mà…. tại sao ông cảm giác rằng Phó Trạm không có nói dối. Phó Trạm ở một bên cười khẩy, xoa mi tâm thở dài nói: “Vệ Cần à, đến bây giờ bà vẫn còn muốn lừa gạt ông ta sao? Tại sao Diệp Tuần phải gả cho Thạch Duệ Khải không phải bà biết rõ nhất sao? Còn nữa, tại sao bà ta phải chết, bà cũng biết mà?” Hạ Miên đã khiếp sợ đến không biết nên nói gì, cô quay đầu đối diện với ánh mắt kinh hoảng của Vệ Cần, cảm giác rằng phía sau mình có một âm mưu rất lớn được ẩn giấu. Vệ Cần nhếch môi không lên tiếng, ngón tay sơn đỏ lần vào trong xắc tay, cầm thật chặt thứ lạnh lẽo bên trong.