Hơi Ấm

Chương 26

Ngày hôm sau, Hạ Miên tiễn Bạc Cận Yến rời khỏi. Anh chẳng nói gì khi đi và cũng không có vẻ gì bất thường. Nhưng khi Bạc Cận Yến vừa đi khỏi thì cả đoàn phim đều ầm ĩ ồn ào. Vịnh Nhi nhiều chuyện kéo Hạ Miên qua một bên khẽ nói “Còn nhớ Từ Sơ Linh không? Cô ta bị đổi vai rồi. Bây giờ đang ầm ĩ với đạo diễn đấy.” Hạ Miên cau mày khó hiểu nhìn Vịnh Nhi. Từ Sơ Linh chỉ diễn một vai phụ nhỏ trong phim, lời thoại cũng không được mấy câu. Tiếng ồn ào hôm trước ở phòng đạo diễn cũng chính là cô ta. Đáng ra đạo diễn không nên vì một vai diễn nhỏ nhoi làm ảnh hưởng đến tiến độ của phim chứ. Mấy nhân viên trong đoàn phim đều khẽ thì thầm bàn tán. Hạ Miên không có hứng thú với mấy chuyện này nên rót một cốc nước đi về phòng nghỉ giành cho diễn viên. Mới vừa đi ngang qua phòng đạo diễn thì cửa đã bị mở bật ra. Từ Sơ Linh mang đôi mắt đỏ hoe đi ra ngoài, khi thấy Hạ Miên thì lại hung hăn nhìn cô cảnh cáo. Hạ Miên khó hiểu nhìn Từ Sơ Linh. Cô chẳng biết mình đã đắc tội với Từ Sơ Linh ở đâu. Từ Sơ Linh cũng chẳng dám hành động gì, chỉ nức nở bỏ đi. Điều khiến Hạ Miên bất ngờ chính là Thạch Duy Nhất lại có ở trong đó. Lúc Thạch Duy Nhất đi ra cũng mang vẻ mặt không dễ nhìn. Trực giác Hạ Miên cho cô biết có lẽ điều này có liên quan đến mình. Quả nhiên Thạch Duy Nhất nhìn cô rất bình tĩnh, rồi lại nở cười khổ sở “Tôi không nghĩ rằng anh ấy có thể che chở cho cô đến vậy. Xem ra trước đây tôi thật chẳng hiểu được một phần mười tính cách của anh ấy.” Hạ Miên càng thêm nghi ngờ. Cô nói thẳng thắn “Tôi không biết cô đang nói gì cả.” “Chuyện của cô và ba tôi chính là Từ Sơ Linh nói cho tôi biết.” Thạch Duy Nhất lạnh lùng nhìn thẳng vào Hạ Miên. Trong giọng nói cũng không còn kịch liệt “Cô ta còn chụp được ảnh hai người đi vào trong phòng. May là bị Cận Yến điều tra ra được. Nếu không thì cô và ba tôi bây giờ đã trở thành người nổi tiếng rồi.” Đầu ngón tay Hạ Miên khẽ run lên. Cô không thể diễn tả được cảm nhận giờ phút này của mình. Lúc Cận Yến đi chẳng nói gì cả. Ngay cả tối hôm qua cũng không hề hé răng. Nhưng giờ Thạch Duy Nhất nói như thế có nghĩa anh đã điều tra rõ ràng chuyện này từ lâu rồi. Thạch Duy Nhất thở dài, rồi bỗng cười khẽ với Hạ Miên “Coi như anh ấy cũng ra tay nhân nhượng với tôi. Có lẽ sau này Từ Sơ Linh không còn lăn lộn trong nghề này được nữa. Tôi phải cám ơn anh ấy đã không đối xử với tôi như thế mới đúng.” Hạ Miên mang tâm tình phức tạp nhìn Thạch Duy Nhất “Anh ấy cảm thấy có lỗi với cô.” Thạch Duy Nhất không nói gì, chỉ nhìn Hạ Miên thật sâu xa. Đến bây giờ Thạch Duy Nhất vẫn không cam lòng như cũ. Nhưng lần này biểu hiện của Bạc Cận Yến đã làm cho trái tim cô nguội lạnh triệt để. Anh chưa bao giờ bảo vệ mình cương quyết thế này. Anh thật sự yêu Hạ Miên rồi, chỉ cần người khác có ý làm hại đến Hạ Miên thì đều bị anh chặn đứng ngay từ đầu. Hạ Miên nhìn bóng lưng mỏng manh của Thạch Duy Nhất xoay người bỏ đi rất cô đơn khiến cho những lời định thốt ra đều nuốt lại. Giờ khắc này có nói gì cũng chỉ nhuốm màu giả dối. Bạc Cận Yến vừa về nhà đã thấy Diệc Nam chạy ra khỏi phòng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng lo lắng, ngay cả ngũ quan cũng có nhiều nét nhăn lại “Mẹ không sao chứ ba? Có phải bị người ta bắt nạt không?” Bạc Cận Yến cảm thấy buồn cười. Anh đóng kín cửa mới xoay người lại nhìn cậu “Ba đã báo thù cho mẹ rồi.” Diệc Nam nhón chân và giơ bàn tay bé nhỏ lên muốn vỗ tay với Bạc Cận Yến. Bạc Cận Yến cũng phối hợp đưa bàn tay to lớn vỗ vào bàn tay bé nhỏ của Diệc Nam. Diệc Nam cười hoan hô “Ba oai quá.” Hiện tại Bạc Cận Yến nghe tiếng “ba” này càng lúc càng xuôi tai. Anh vừa mở nút tay áo vừa đi vào phòng bếp xem thử. Sau đó quay sang nhìn Diệc Nam “Thím Ngô làm gì cho con ăn vậy?” Đôi mắt đen láy của Diệc Nam chớp chớp vài cái. Cậu ôm lấy chiếc xe hơi nhỏ của mình chạy vào phòng bếp “Không phải là thím Ngô, là bà nội ạ.” Bạc Cận Yến khẽ chau mày, anh nghi ngờ nhìn vào cửa bếp. Vừa lúc đó Vệ Cần cũng bưng một đĩa đồ xào ra, tay kia vẫn còn nắm chặt lấy tay Diệc Nam. Sắc mặt Bạc Cận Yến lập tức sa sầm. Nhưng Vệ Cần thật như chẳng thấy được vẻ không vui của anh, bà cố nói “Về rồi à, có thể ăn cơm rồi.” “Mẹ đang làm gì?” Giọng nói Bạc Cận Yến rất nghiêm túc. Diệc Nam lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ bé hoang mang nhìn anh và Vệ Cần. Mấy ngón tay mũm mĩm nắm chặt lấy ngón trỏ của Vệ Cần. Về Cần khẽ liếc nhìn anh rồi thở dài “Mẹ là mẹ con. Mẹ không thể đến thăm con à?” Bà vừa nói vừa cúi người ôm Diệc Nam lên ghế. Rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh gắp thức ăn cho cậu nhóc “Cháu ngoan nếm thử thức ăn bà nội làm có ngon không nào? Khi còn bé ba con thích ăn món này nhất đấy.” Bạc Cận Yến kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống. Tay áo của anh được xắn lên tận khuỷa tay. “Mẹ nghĩ nhiều quá rồi. Nó chỉ là con nuôi của con thôi.” Vệ Cần quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Diệc Nam. Bà càng xem càng lắc đầu “Con đừng hòng gạt mẹ. Cậu nhóc này y hệt con lúc bé. Mẹ biết mẹ của nó là Hạ Miên. Dù cho mẹ có ghét cô ta thì cũng không để cháu ruột của mình chịu khổ.” Bạc Cận Yến lạnh lùng trả lời “Con nói không phải mà.” Vệ Cần nghe được anh không vui vẻ, bà ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh “Mẹ biết con và Duy Nhất chia tay vì Hạ Miên. Nhưng mẹ sẽ không nói nguyên nhân lần thứ hai. Con và cô ta không thể được. Nếu như con muốn tiếp tục chung sống với cô tà thì trừ khi mẹ” “Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con?” Bạc Cận Yến cười lạnh “Mẹ cho rằng điều này có thể uy hiếp con sao?” Trong nháy mắt sắc mặt Vệ Cần tái nhợt như mất đi hết huyết sắc “Con thật muốn đoạn tuyệt với mẹ vì cô ta sao?” Bạc Cận Yến lãnh đạm nhìn Vệ Cần. Vệ Cần bị dáng vẻ này của anh đâm thẳng vào ngực vô cùng đau đớn. Bà cố nén hít vào một hơi thật sâu “Không phải con không thể không có cô ta chứ? Tại sao nhất định phải là Hạ Miên?” Bạc Cận Yến nhìn dáng vẻ cuồng loạn của Vệ Cần, rồi lại nhìn đến Diệc Nam đang sợ hãi. Có một số điều không nên nói trước mặt trẻ con, anh nói chậm lại “Chuyện mẹ lo lắng sẽ không xảy ra. Mẹ không nói, con không nói thì làm sao Hạ Miên biết được?” Vẻ mặt Vệ Cần không hề hòa hoãn đi chút nào. Bà vẫn cảnh giác đề phòng lắc đầu như cũ “Không được! Con quên mất người đã gửi ảnh cho con và cô ta hay sao? Ông ta vẫn luôn chờ xem mẹ chết thế nào đấy!” Đôi môi mỏng của Bạc Cận Yến hơi nhếch lên. Anh thở nặng nề nhìn Vệ Cần, hiển nhiên đó biểu hiện cho sự tức giận khó đè nén. Cuối cùng anh chỉ trầm giọng nói một câu “Ông không phải là người như thế.” Về Cần còn muốn nói tiếp nữa thì Diệc Nam đã chu mỏ cắt đứt câu chuyện của bọn họ “Tại sao bà nội lại không thích mẹ? Mẹ có chỗ nào không tốt chứ?” Vệ Cần lúng túng giơ tay vuốt ve mái tóc của cậu nhóc. Nhưng Diệc Nam lại bướng bỉnh né đầu ra. Ánh mắt nhìn chăm chú vào bà “Nếu bà nội không thích mẹ thì con cũng không thích bà nội.” Bàn tay Vệ Cần dừng lại giữa không trung. Bà quay đầu nhìn lại Bạc Cận Yến: “Đứa bé này thật không phải là con của con và Hạ Miên ư? Con nói thật cho mẹ biết. Nếu như đúng thì chúng ta phải đón nó trở về nhạ họ Bạc. Một cuộc sống rày đây mai đó của một con hát thì làm sao chăm sóc con cái được.” Vẻ mặt Bạc Cận Yến không kiên nhẫn nhìn bà dò xét. Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng bếp. Diệc Nam không vui nhìn bà chằm chằm. Cậu ném chiếc thìa nhỏ vào trong chén “Bà nội vừa nói xấu mẹ. Con sẽ không ăn đồ ăn của bà nữa.” Lúc này bà mới ý thức được mình đã nói quá nhiều trước mặt trẻ con. Bà cười cười nhét chiếc thìa nhỏ vào tay Diệc Nam rồi dụ dỗ “Ngoan, ngoan nào, cháu ngoan ăn cơm đi, bà nội sẽ không nói gì nữa hết.” Diệc Nam rủ mắt lại tiếp tục xúc cơm của mình. Vệ Cần khoanh tay nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ của Diệc Nam. Sau đó quay đầu vào bếp hỏi Bạc Cận Yến đang uống nước “Ngày hôm qua con đi tìm Hạ Miên à?” Bạc Cận Yến không trả lời. Vệ Cần còn nói thêm “Ba con đi đến huyện J công tác, sẽ không trùng hợp gặp cô ta chứ?” Ngón tay trắng trẻo của Bạc Cận Yến nhẹ nhàng xoay quanh chiếc cốc thủy tinh. Anh chăm chú nhìn ra cửa sổ, qua giây lát mới trầm giọng trả lời “Nên gặp thì sẽ phải gặp thôi.” Hạ Miên cũng thật gặp được Bạc Tự Thừa. Sau khi quay xong phim cô bị Vịnh Nhi kéo đi dạo phố cổ. Lúc bị Bạc Tự Thừa gọi cô cũng hoảng hốt. Cô nhìn về phía người đàn ông cao lớn nở một nụ cười miễn cưỡng “Chú Bạc.” Trước kia ở nhà họ Bạc, Bạc Tự Thừa luôn đối xử với cô rất tốt. Mặc dù ông rất ít khi ở nhà, nhưng mỗi lần về đều kiên nhẫn hỏi thăm tình trạng của Hạ Miên. Nào là ở có quen không, hoặc là có cần gì hay không? Ngay cả việc học hành của cô ông cũng quan tâm. Thật sự là một người cha hiền. Có đôi khi Hạ Miên cũng sẽ ảo tưởng nếu mình có một người cha như ông thì mọi chuyện sẽ không xảy ra thế này. Nhưng cô không có may mắn đó. Cha cô là Thạch Duệ Khải. Một người đàn ông có thể lực và ích kỷ. Bạc Tự Thừa khẽ nói với thư ký bên cạnh mình vài câu. Sau đó ông đi thẳng đến trước mặt Hạ Miên. Trên gương mặt từng trải nở một nụ cười ấm áp “Từ xa đã thấy con, chú còn tưởng đã nhận lầm nữa.” Vịnh Nhi thức thời khẽ nói “Các người cứ hàn huyên, tôi đi dạo nơi khác một chút.” Hạ Miên chờ Vịnh Nhi đi xa mới ngại ngần ngẩng đầu nhìn Bạc Tự Thừa. Cô nhìn thấy tóc mai của ông đã hoa râm khiến trong lòng hơi chua xót “Đã lâu không gặp, chú Bạc, chú khỏe không?” Bạc Tự Thừa dí dóm nắm tay nhẹ nện vào bên vai mình “Cũng giống trước kia, vẫn luôn dồi dào tinh thần.” Hạ Miên cười khẽ “Chú đi công tác à?” “Có một số việc phải xử lý, cũng xong rồi.” Ông vừa nói vừa đánh giá Hạ Miên một lượt, sau đó nhíu mày “Lại không chịu ăn uống kỹ lưỡng à? Nhìn con còn gầy hơn trước đây.” Cảm giác được quan tâm luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn. Hạ Miên lộ ra vẻ mặt e lệ như một cô bé “Hiện tại gầy đang là mode ạ!” Bạc Tự Thừa trợn tròn mắt, ông nắm tay Hạ Miên khoác lên tay mình rồi nói lớn tiếng “Nói bây bạ gì đó. Theo chú đi ăn cơm để bồi bổ nào.” Có lẽ Hạ Miên đã lâu không gặp Bạc Tự Thừa nên cũng muốn ngồi lâu hơn với ông. Cô gọi điện thoại cho Vịnh Nhi nói rằng mình đi dự tiệc với Bạc Tự Thừa. Trên bàn đều là những vị lãnh đạo quan trọng. Cũng đúng thôi, lần này Bạc Tự Thừa đến đây xử lý công việc mà. Hạ Miên chỉ phụ trách ngồi ở bên cạnh Bạc Tự Thừa lặng lẽ ăn uống. Cô chẳng có hứng thú gì với những việc họ nói trên bàn cả. Cả bàn toàn đàn ông cũng sẽ nói nhiều đề tài khác nhau. Có người nhiều chuyện cười đùa Bạc Tự Thừa, có lẽ họ lầm tưởng rằng Hạ Miên là tình nhân của ông. Bạc Tự Thừa lập tức lạnh mặt nói nghiêm túc “Đây là con gái của tôi.” Người đàn ông đặt câu hỏi lại cúi đầu uống rượu cười giễu, cũng không dám nhiều lời nữa. Nhưng Hạ Miên lại đỏ hoe mắt vì lời nói của Bạc Tự Thừa. Cô luôn cho rằng Bạc Tự Thừa là một người đàn ông chính trực. Thật ra Vệ Cần có rất nhiều tính xấu điển hình của dân thành thị nhỏ. Nhưng Bạc Tự Thừa lại đối xử với bà vô cùng tốt. Người đàn ông như ông thật không có mấy ai ngồi đến chức vị này mà không có thói hư tật xấu, lại không gặp dịp thì chơi. Phải nói rằng ông luôn giữ vững danh tiếng đến quá mức gượng ép mình. Hiện tại có bao nhiêu viên chức cấp cao không có vợ bé bên ngoài, giấu thế nào cũng dễ dàng bị phát hiện. Nhưng Bạc Tự Thừa thật sự là một người thanh bạch trong bộ máy chính trị. Ông không có thói xấu hủ bại. Ít nhất Hạ Miên chưa từng thấy ông thân mật với người phụ nữ nào quá. Hạ Miên không khỏi ngạc nhiên về chuyện tình yêu của ông và Vệ Cần. Người đàn ông tốt đến thế sao lại thích một người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi lại vừa suy tính sâu xa chứ? Bạc Tự Thừa thấy Hạ Miên thỉnh thoảng nhìn mình nên cũng hoài nghi cúi đầu “Sao vậy?” Hạ Miên nghiêng đầu mỉm cười “Không có gì ạ!” Bạc Tự Thừa cũng không hỏi nữa. Chốc lát sau lại bỗng khẽ hỏi cô “Con và Cận Yến làm lành rồi hả?” Hạ Miên căng thẳng, cô lo sợ liếc nhìn ông. Nhưng trong ánh mắt của Bạc Tự Thừa chỉ có nụ cười, tựa như không có gì mất vui. Lúc này cô mới yên lòng: “Chắc là dì giận con lắm!” Bạc Tự Thừa cười nhìn cô rồi thở dài “Dì con tính tình hơi quá đáng, thật ra tấm lòng không xấu. Chuyện của con và Cận Yến không phải suy nghĩ đến bà ấy, còn có chú đây.” Hạ Miên mỉm cười gật đầu “Cám ơn chú Bạc.” Không phải là Bạc Tự Thừa không có ý kiến chuyện năm đó cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạc. Nhưng vì lúc ấy thái độ của Vệ Cần quá cương quyết, hoàn toàn không để cho Bạc Tự Thừa có cơ hội nói nhiều. Hơn nữa, đối mặt với những lời nói cay độc của Vệ Cần, Hạ Miên cũng thật sự không có mặt mũi ở lại nữa. Huống chi cô cũng không muốn thanh minh gì cho bản thân với Bạc Tự Thừa. Cho nên người đàn ông này vẫn trước sau không có nói gì giúp cho cô. Hạ Miên nhớ lại chuyện cũ khiến tâm trạng hơi nặng nề. Cô rũ mắt xuống uống nước trái cây. Bạc Tự Thừa nhìn thấy dáng vẻ của cô cũng biết được cô vẫn còn chú ý đến chuyện trước kia. Ông lên tiếng an ủi “Nếu đã qua rồi thì cũng đừng làm khó mình nữa. Yêu thật ra dễ hơn hận rất nhiều. Tại sao không chọn cho mình một cách sống thoải mái nhẹ nhàng hơn?” Hạ Miên bất ngờ nhìn Bạc Tự Thừa, cô không nhịn được cười nói “Chú Bạc xem ra rất có kinh nghiệm. Chẳng lẽ chú cũng từng vừa yêu vừa hận ai sao?” Nụ cười của Bạc Tự Thừa nhất thời đọng lại. Ánh mắt ông nhìn Hạ Miên bỗng nhiên sâu thẳm xa xăm. Ông trầm mặt quan sát gương mặt của cô, cuối cùng khóe môi cũng cong lên “Cho là vậy đi, đừng đề cập đến.” Hạ Miên loại xuất hiện vài hiếu kỳ. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Bạc Tự Thừa không muốn nhắc đến chuyện cũ khiến cô cũng biết điều im lặng. Khi tan tiệc mấy vị quan chức còn muốn an bài tiết mục khác cho Bạc Tự Thừa. Nhưng Bạc Tự Thừa chỉ từ chối nhã nhặn. Cả nhóm người đứng ở đại sảnh trò chuyện với nhau. Lúc này cách đó không xa lại có một nhóm người đi đến. Đôi mắt sắc bén của Hạ Miên phát hiện ra Thạch Duệ Khải trong đó. Trong phút chốc cô hơi do dự không biết có nên bước đến chào hỏi hay không? Nào biết Thạch Duê Khải đi đầu nhóm người cũng phát hiện ra cô. Khi ánh mắt ông di chuyển qua Bạc Tự Thừa thì lại bỗng mang vẻ lạnh lùng.