Hơi ấm đôi môi em

Chương 31 : Chăm sóc

Vu Vãn xoay người lại thì thấy người đang nằm trên thảm vì không cầm chắc mà làm đổ hơn nửa lọ cồn lên người. Lục Thời Dập có làn da trắng, dưới ánh đèn sợi đốt chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể thấy trên người anh toàn những vết xanh tím. Vu Vãn vốn nghĩ rằng anh chỉ bị thương trên mặt và bàn tay, không nghĩ tới vết thương trên người cũng nhiều như vậy. Không thể quan tâm quá nhiều, Vu Vãn vội chạy tới bàn ăn lấy giấy, rồi lại chạy đến trước mặt Lục Thời Dập, giúp anh lau thuốc còn dính trên người: “Cầm cái chai cũng cầm không xong, cậu có bị ngốc không thế?” Lục Thời Dập kêu hai tiếng ‘a u’: “Đau chết em…” Anh nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang lau người cho mình của Vu Vãn, nhìn cô với một đôi mắt vô cùng đáng thương, giống một chú cún con bị thương, bơ vơ và tội nghiệp. Trái tim Vu Vãn vì cái nhìn của anh mà tim rối loạn vài nhịp. Mà lúc này, ánh mắt Lục Thời Dập từ trên mặt cô chậm rãi hạ xuống, dừng ở dưới cái nơi nào đó đang mặc quần tứ giác của anh ta. Vu Vãn nương theo tầm mắt anh ta nhìn xuống, lại nhìn thấy thằng nhãi này có phản ứng với cô, gương mặt tức khắc đỏ bừng. Bầu không khí xấu hổ chưa từng có. Đầu óc Lục Thời Dập như bị kẹt máy, chậm rì rì ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê mang nhìn Vu Vãn như đang hỏi cô vừa làm gì anh ta? Cô làm gì chứ? Không phải chỉ cầm giấy lau chỗ cồn dính trên ngực anh ta thôi à, có cần phản ứng mạnh đến thế không? Vu Vãn xấu hổ muốn chết, tay chân luống cuống với cái gối đặt trên sô pha đè lên đùi Lục Thời Dập, che đi cái nơi nào đó. Cô quyết định mặc kệ anh sống hay chết, đúng vào lúc chuẩn bị đứng lên thì Lục Thời Dập lại nắm chặt lấy tay cô không buông, giọng mềm mỏng, vừa đáng thương vừa uỷ khuất nói: “Em đã bị thương thế này rồi, chẳng lẽ chị định bỏ mặc em sao?” “…” Vu Vãn quay mặt đi nhìn về hướng khác. Cô phát hiện càng ngày càng không thể nhìn thẳng vào Lục Thời Dập. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt cố tỏ vẻ đáng thương kia của anh, lòng cô không thể nhẫn tâm được. Cô hít sâu một hơi để dẹp bỏ những tạp niệm rối loạn trong lòng, chỉ coi anh như một đứa em trai. Cô nhìn xuống Lục Thời Dập đang chăm chú nhìn, vài giây sau cô mới mở miệng: “Cậu đã đánh nhau với ai vậy, sao người lại nhiều vết thương thế?” Lục Thời Dập mếu máo, như một đứa trẻ đi mách người lớn, ấm ức nói: “Em trai chị, nó đánh em.” “… Vu Mục?” Vu Vãn kinh ngạc. Hai đứa này từ khi còn bé đã dính lấy nhau như hận không thể hợp thể, trước nay đều chung một trận tuyến, nhất chí đối ngoại, sau bây giờ lại xảy ra nội đấu rồi? “Sao nó lại đánh cậu?”Ánh mắt Lục Thời Dập sáng quắc nhìn Vu Vãn, giọng điệu mang theo vài phần kiêu ngạo: “Bởi vì em thích chị.” “…” Vất vả lắm Vu Vãn mới có thể bình tĩnh, lại vì những lời này của anh mà tâm phiền ý loạn. Vu Vãn im lặng vài giây rồi mới đáp: “Thế thì cậu xứng đáng bị đánh.” Nói xong, cô rút ra một ít tăm bông trong hòm thuốc, chấm cồn rồi thoa vào vết thương trên người anh. Nghĩ đến điều gì đó, cô lại hỏi: “Thế vết thương của Vu Mục sao rồi?” “Em không đánh cậu ta, là một mình cậu ta đánh em.” Lục Thời Dập tự bôi bản thân vô cùng thê thảm. “…” Một lát sau, phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, cả hai người đều có tâm sự của riêng mình, không ai nói gì nữa. Mặc dù trên người Lục Thời Dập có nhiều vết thương, xanh xanh tím tím nhìn rất đáng sợ nhưng hầu hết chỉ là vết thương ngoài da, qua mấy ngày vết máu bầm sẽ tan hết, không cần đến bệnh viện. Vu Vãn biết cho dù hai thằng nhãi này thực sự tức giận đánh nhau cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn với đối phương. Chỗ bị thương nghiêm trọng nhất trên người Lục Thời Dập là đầu gối, không chỉ bầm tím mà còn trầy da chảy máu. Nhưng không giống như bị người ta đánh mà giống đụng vào đâu đó rồi bị thương hơn. Vu Vãn sát trùng cả những chỗ bị bầm sau lưng Lục Thời Dập, biểu cảm vô cùng tập trung. Nhưng chỉ mình Vu Vãn biết khi cô đang sát trùng cho Lục Thời Dập, dáng người đang hiện hữu trước mắt khiến cô không thể không nhìn, đồng thời có hơi tâm viên ý mã*.*Tâm viên ý mã: nói về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người. Trên người Lục Thời Dập không hề có chút thịt thừa nào, nơi cần rắn chắc thì rắn chắc, nơi cần cơ bắp thì cơ bắp, đấy tuyệt đối là hiệu quả của việc tập thể hình quanh năm suốt tháng. Hơn nữa tỉ lệ cơ thể còn rất đẹp, có thể so với người mẫu nam được rồi. Vu Vãn không khỏi âm thầm tặc lưỡi, dáng người thằng nhãi này tốt thật đấy. Bên trong hòm thuốc vừa hay có thuốc làm tan máu bầm, Vu Vãn làm người tốt thì làm đến cùng, sau khi sát trùng cho anh xong thì lấy thêm thuốc mỡ bôi lên mặt cho anh. Nơi bị thương được bôi thuốc mỡ lên mang theo một cảm giác mát lạnh, giảm bớt không ít đau đớn. Lục Thời Dập nhìn Vu Vãn đang tập trung trước mặt, môi hơi cử động, đột nhiên giải thích: “Em chưa từng thích Đường Uyển Tinh, em cũng không về nước vì cô ấy. Vì em thích chị, muốn theo đuổi chị nên mới tới công ty.” “…” Đầu ngón tay đang cầm tăm bông của Vu Vãn chợt dừng lại. Lục Thời Dập còn đang nói: “Em không phải cặn bã, em không một chân đạp hai thuyền. Em vẫn luôn toàn tâm toàn ý thích một mình chị. Nếu chị không tin, chị có thể hỏi Vu Mục, là cậu ta hiểu lầm người em thích là Đường Uyển Tinh…” Lời giải thích bất thình lình này khiến Vu Vãn không biết nên đáp lại như thế nào. Dù cho không ngẩng đầu lên cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Thời Dập đang dừng trên mặt mình. Trầm mặc trong chốc lát, Vu Vãn nghĩ đến tin nhắn mà cô gửi đi lúc chiều kia, hỏi: “Cho nên, hai đứa vì chuyện này mà đánh nhau?” “Cũng gần vậy.” “Ấu trĩ không?” “Không ấu trĩ, em không muốn chị hiểu lầm em.” Ánh mắt Lục Thời Dập nhìn Vu Vãn vừa thẳng thắn vừa nồng nhiệt. Anh cảm thấy để Vu Vãn biết bản thân thích cô ấy cũng tốt. Như vậy khi ở trước ở mặt Vu Vãn, anh không cần tiếp tục chôn giấu tình cảm của mình dành cho cô nữa. Anh có thể quang minh chính đại nói thích cô, cũng có thể đường đường chính chính theo đuổi cô. Vu Vãn mím môi, lần nữa rơi vào trầm mặc. Thoa xong thuốc mỡ cho anh, Vu Vãn đứng dậy đi vào phòng ngủ. Quần áo trên người Lục Thời Dập không chỉ toàn mùi rượu mà còn dính một ít máu, không thể tiếp tục mặc được. Vu Vãn nhớ năm ngoái trong cuộc họp thường niên Vu Mục đã uống say, cô và Dương Tụng đưa người đến đây nghỉ ngơi, còn bảo người về nhà lấy cho cậu ta hai bộ quần áo, nơi này vẫn còn một bộ Vu Mục để lại không cầm đi. Vu Vãn tìm trong phòng thay đồ một lát, rốt cuộc cũng tìm thấy một bộ tây trang đặt trong góc. Mặc dù hiện tại Lục Thời Dập cao hơn một chút, nhưng chắc vẫn có thể mặc được. Mang theo quần áo đi vào phòng khách, Lục Thời Dập vẫn đang cởi trần ngồi dưới thảm, đầu cúi xuống, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Thấy cô đi ra, đầu anh lập tức ngẩng lên như một chú chó Pug, ánh mắt dừng lại trên người cô, chú ý từng nhất cử nhất động của cô. “Quần áo của Vu Mục, sạch đấy, mặc vào đi.” Vu Vãn đi qua, coi như chưa nhìn thấy ánh mắt kia, quần lấy quần áo đưa cho anh ta. Lục Thời Dập hơi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Cả người em đều đau, không nhấc nổi cánh tay…” Ngụ ý chính là muốn Vu Vãn mặc cho anh đấy. “Cậu thật là…” Vu Vãn cũng phục luôn. Thoáng nhìn qua đồng hồ trên tường đã chỉ 1 giờ sáng. Vu Vãn cũng không muốn tiếp tục nhiều lời với anh, chỉ đành coi anh như một đứa trẻ to xác không có năng lực tự chăm sóc bản thân. Vu Vãn đặt quần áo lên ghế sô pha, cầm lấy chiếc áo sơ mi ở giữa, cúi người xuống, nâng một cánh tay anh lên rồi lồng một cánh tay áo vào, sau đó làm tương tự với cánh tay còn lại. Vẻ mặt Lục Thời Dập mới lạ nhìn chằm chằm Vu Vãn, không nghĩ tới cô thực sự sẽ mặc giúp anh, trong mắt lấp lánh ánh sao: “Chị đối với em thật tốt.” “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhanh chóng mặc xong rồi cho cậu, sau đó tiễn cậu đi thôi.” Khoé môi Vu Vãn khẽ cong lên, không hề khách khí tạt cho anh một chậu nước lạnh. Lục Thời Dập cong cong môi, vẫn còn rất thoả mãn: “Vậy chị cũng vẫn tốt với em.” Vu Vãn: “…” Đúng là được lợi còn khoe mẽ. Tuy rằng Lục Thời Dập không mập, nhưng anh ta mặc quần áo của Vu Mục vẫn hơi chật. Đặc biệt là ở những cúc áo phía trước, cơ ngực lộ ra rõ ràng, mang đến cảm giác cấm dục vừa nhã nhặn lại vừa bại hoại. Vu Vãn không nhìn nhiều, ném cái quần cho anh ta: “Tự mặc quần đi.” “Chân đau, nhấc không lên.” “Nhấc không được thì cũng tự mặc.” Vu Vãn không tiếp tục nhường nhịn anh nữa, miễn cho một lát khi mặc quần hộ lại nhìn thấy thứ không nên nhìn. “Vậy… chị đỡ em một lát đi.” Hai chân Lục Thời Dập giống như bị liệt, khi được Vu Vãn đỡ rốt cuộc cũng lảo đảo đứng dậy. Anh mặc quần rất chậm, một người già tay chân không nhanh nhẹn còn mặc nhanh hơn anh. Không chỉ mặc chậm, sau khi mặc xong Lục Thời Dập tựa như dính cả người lên thân thể nhỏ bé của Vu Vãn. Nhìn kiểu gì Vu Vãn cũng cảm thấy thằng nhãi này đang muốn chiếm tiện nghi của cô, cô lạnh giọng nhắc nhở: “Đứng tử tế lên!” “Cả người không có sức, đứng không được.” Giọng điệu Lục Thời Dập vẫn yếu ớt như không còn chút sức lực nào. Vu Vãn lập tức buông tay, cả người tách khỏi anh. Cô rất muốn nhìn xem Lục Thời Dập là không đứng được thật hay giả vờ không đứng được. Quả nhiên Lục Thời Dập không chỉ đứng vô cùng vững vàng, mà khi cô tách ra anh còn bước lên vài bước, to gan lớn mật ôm lấy cô nằm trong lồng ngực anh. Người đàn ông mang trên người mùi hương của rượu và hơi thở như được phơi qua ánh mặt trời chỉ mình anh ta mới có, chớp mắt hoà chung với hơi thở của cô. Lồng ngực rắn chắc phía trước mang theo cảm giác nóng bỏng, bao trọn lấy không gian xung quanh cô. Cằm Lục Thời Dập đặt trên cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào vành tai giống như một luồng điện chạy qua từng tế bào trong cơ thể, trái tim đột nhiên đập loạn mất kiểm soát khiến cô trở tay không kịp. Vu Vãn ghét nhất loại cảm giác mất khống chế này, hành động vượt rào này khiến cô không nhịn được mà cau mày. Đang muốn đẩy người đằng trước ra, giọng nói khàn khàn của Lục Thời Dập đột nhiên vang lên, hỏi cô với giọng điệu như đang cầu xin: “Em đã giải thích với chị rồi, chị có thể… xem xét em thêm một lần không?” Vu Vãn cảm nhận cực kỳ rõ ràng, trái tim bên trong lồng ngực của anh ta đang đập vô cùng mãnh liệt. Cánh tay muốn đẩy anh nhưng lại không có hành động tiếp theo, trong lòng mang theo một cỗ chán nản không thể giải thích được. Môi Vu Vãn khẽ giật, đôi má lạnh lùng cố gắng kiềm chế, giọng nói không mang theo hơi ấm: “Trong tin nhắn chị đã nói rồi, trong mắt chị cậu chỉ là một đứa em trai thôi.” Cách nhiều ngày như vậy, rốt cuộc Vu Vãn cũng chính diện trả lời anh. Cũng vì sợ tổn thương đến anh nên lời cự tuyệt cũng uyển chuyển, nhẹ nhàng. “Vậy chị có làm những chuyện như đêm nay với em trai mình không?” Lục Thời Dập ngẩng đầu lên, đôi tay đặt trên bả vai cô, nhìn thẳng vào cô, không cam lòng truy hỏi. Anh có cảm nhận được, Vu Vãn đối xử với anh khác với những người khác. Sự khác nhau này có lẽ cũng bao gồm thứ tình cảm giữa nam và nữ mà anh mong chờ. Vu Vãn đáp: “Mặc dù Vu Mục khốn khiếp, nhưng cũng biết tự chăm sóc bản thân sẽ không giống như cậu.” “Nên mới nói trong lòng chị em khác những người khác!” “Ừ.” Vu Vãn gật đầu. Vẻ mặt Lục Thời Dập lập tức kinh hỉ. Nhưng mà, Vu Vãn lại nói thêm: “Khác ở chỗ thiểu năng.” Nghe được lời này Lục Thời Dập cũng không giận, ngược lại còn cong môi lên, rất vui vẻ tiếp nhận nó: “Mặc kệ thế nào, trong lòng chị em không giống những người khác là được.” Anh quả quyết nói. “…” Vu Vãn nhìn gương mặt tươi cười của anh mà trong lòng bỗng thấy bực bội. Cô cũng không biết vì sao mình lại như vậy, Vu Vãn đẩy anh: “Mặc xong đồ rồi thì chị đưa cậu về” Cô đi thẳng đến quầy bar lấy chìa khoá xe. Lục Thời Dập nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Em khát quá, em muốn uống nước.” “… Sao cậu lại lắm chuyện như vậy?” Vu Vãn xoay người lại. Lục Thời Dập bĩu môi, giơ tay gãi gãi yết hầu: “Từ sáng đến giờ em chưa uống ngụm nước vào cả. Chỉ uống mỗi rượu, cổ họng em bây giờ như bị thiêu ấy, nếu không uống nước em sẽ…” “Được rồi, đừng nói nữa.” Vu Vãn buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, dù miệng chê phiền toái nhưng vẫn vào phòng bếp lấy nước cho tổ tông này. Lại nghĩ sau khi anh uống rượu uống thêm nước lạnh sẽ không tốt, Vu Vãn đun thêm chút nước ấm, đến khi cô cầm cốc nước ra thì Lục Thời Dập đã nằm trên sô pha ngủ rồi. Thằng nhãi này giả vờ ngủ cái gì gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn đêm nay nằm lì ở chỗ cô không đi? Vu Vãn đi tới chỗ Lục Thời Dập, muốn lay anh tỉnh lại. Đến khi cô chuẩn bị lay thì nghe thấy tiếng hít thở ổn định của anh, đầu ngón tay hơi dừng lại. Thật là ngủ rồi. Vu Vãn bỗng nhiên không đành lòng… Cô không rõ bắt đầu từ khi nào sự dung túng của cô đối với Lục Thời Dập đã vượt xa Vu Mục. -Khi Lục Thời Dập tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau. Màn cửa mở ra, cả phòng tràn ngập ánh sáng. Anh ngồi dậy trên ghế sô pha, nhìn cái chăn đang đắp trên người mà khoé môi không nhịn được khẽ nhếch, cảm thấy cái chăn này còn ấm áp hơn ánh mặt trời tươi đẹp ngoài kia. Lục Thời Dập kéo chăn ra, đem mặt vùi vào trong đó ngửi một hồi, giống như ngửi được mùi hương dễ chịu trên người Vu Vãn. Vẻ mặt anh ta thoả mãn duỗi cái eo đau mỏi, đứng dậy. Giờ này Vu Vãn đã sớm không còn ở đây, nhưng trên bàn trà đặt một ly nước lọc, bên dưới còn đè một tờ giấy. Tờ giấy ghi: Cho cậu nghỉ phép một tuần, về nhà dưỡng thương cho tốt. Lục Thời Dập cầm tờ giấy, đầu ngón tay vuốt ve dòng chữ bên trên, cân nhắc ý tứ trong đó. Vu Vãn cho anh nghỉ phép, tức là đồng ý để anh ở lại công ty, ở lại bên người cô. Lục Thời Dập lập tức kích động như về trúng độc đắc, lập tức đi tìm bút rồi viết thêm một dòng bên dưới. -Sáng sớm Vu Vãn đã đến công ty. Không có Lục Thời Dập ở bên cạnh khiến cô phân tâm nên hiệu suất công việc cao hơn đáng kể. Cả buổi sáng Dương Tụng ôm văn kiện lên tầng tìm Vu Vãn ký tên rất nhiều lần. Cho đến khi tan làm Vu Vãn mới nhớ đến một chuyện, sau khi ký văn kiện và đưa cho Dương Tụng, cô lại gọi người quay lại. “Dương Tụng, anh bị Lục Thời Dập mua chuộc lúc nào thế?” Vu Vãn hạ bút, đôi bàn tay giao nhau, tựa lưng vào ghê chăm chú nhìn anh ta: “Đến cả tôi ở đâu cũng nói cho người khác, có phải tôi nên suy xét đến tự trung thành của anh một lần nữa không?” Dương Tụng ôm văn kiện, vẻ mặt chính trực: “Vu tổng, cô thực sự hiểu lầm tôi rồi. Đúng là tối qua Tiểu Lục có gọi cho tôi, nhưng cậu ta chỉ hỏi cô còn bận ở công ty không, tôi nói cô vẫn còn rất bận. Những chuyện khác tôi không hề tiết lộ nửa chữ.” “Nói như vậy, là cậu ta tự mình đoán được?” Nếu đúng như vậy, thằng nhãi này cũng quá hiểu cô rồi. Dương Tụng cười nói tiếp, còn khẳng định: “Vu tổng, tôi cảm thấy Tiểu Lục rất hiểu cô đó, cả về sở thích cá nhân lẫn thói quen thường ngày và trong cả công việc.” “…” Mi mắt Vu Vãn rũ xuống, nhớ lại một chút, không khỏi cảm thấy kinh hãi. Dương Tụng nói không sai, quả thực Lục Thời Dập rất hiểu cô. Qua mấy tháng ở chung, có nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt của cô Lục Thời Dập cũng đã biết cô muốn gì. Lại nhiều khi cô còn chưa nói thì anh đã sắp xếp ổn thoả cả về chuyện sinh hoạt lẫn chuyện công việc cho cô, hoàn toàn không để cô phiền lòng. Vu Vãn xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cô khẽ hếch cằm, ý bảo Dương Tụng có thể đi rồi. Nhưng mà Dương Tụng cũng không lập tức ra ngoài, anh ta ta nhìn Vu Vãn, do dự một chút rồi nói: “Vu tổng, tôi thực sự cảm thấy Tiểu Lục rất tốt, chẳng lẽ đối với cậu ta, cô… một chút cảm giác cũng không có sao?” Vu Vãn “xí” một tiếng, giương mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Lời này là cậu ta bảo anh hỏi? Hay là bản thân anh muốn hỏi?” Dương Tụng cười cười, sờ sờ cái mũi: “Vu tổng, là tôi tự mình muốn hỏi.” “Từ lúc nào anh lại trở nên hóng hớt như vậy? Mau lăn đi làm việc cho tôi đi!” Trước khi Vu tổng nổi bão, Dương Tụng ôm văn kiện chuồn rồi. Tuy rằng Dương Tụng và Vu Vãn là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng từ khi Vu Vãn bắt đầu tiếp quản Vinh Quang, Dương Tụng đã đi bên cạnh cô. Hai người làm chung nhiều năm, Vu Vãn chứng kiến anh ta từ một con cẩu độc thân cho đến khi xây dựng gia đình, kết hôn sinh con, ở bên trong hai người thực ra giống những người bạn hơn. Mà Vu Vãn bây giờ vẫn còn độc thân, người bạn kiêm cấp dưới là Dương Tụng đối với chuyện đại sự cả đời của bà chủ tất nhiên không thể không nhọc lòng. Ngày hôm nay vẫn bận rộn như vậy, buổi chiều mở vài cuộc họp với các cấp quản lý, Vu Vãn bận đến mức không có thời gian uống nước, càng không có tâm tư để suy nghĩ những chuyện ngoài công việc. Nhưng mặc dù cô không nghĩ tới Lục Thời Dập, không đồng nghĩa với việc người khác sẽ không vì anh mà tới làm phiền cô. Mở xong ba cuộc họp, khi trở lại văn phòng đã là 5 giờ chiều. Vu Mục ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài gác lên bàn trà, trong tay cầm tạp chí, đang nhàm chán chờ Vu Vãn trong văn phòng. Thấy rốt cuộc người cũng quay trở lại, Vu Mục lập tức ném quyển tạp chí sang một bên, giống như một cái đuôi bám lấy Vu Vãn. Ánh mắt nhìn thẳng vào cô, quét trên quét dưới vài lần, lúc này mới hỏi dò: “Chị, khoảng thời gian này Lục Thời Dập… không làm gì chị chứ?” Vu Vãn dừng lại trước bàn làm việc, đặt văn kiện trên tay xuống, xoay người lại, nhàn nhạt hỏi: “Cậu ta có thể làm gì chứ?” “Ý của em là, cậu ta sẽ không ‘bắt nạt’ chị chứ?” Vu Mục lo Vu Vãn nghe không hiểu hàm ý bên trong đành nói toẹt ra: “Chính là… cậu ta có chiếm tiện nghi của chị không?” Vu Vãn nhìn thằng em với vẻ mặt quan tâm đang đứng trước mặt. Trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh đêm qua Lục Thời Dập ôm chặt cô không buông. Thế nào gọi là không chiếm tiện nghi của cô? Thằng nhãi kia trong khoảng thời gian này dù cố tình hay vô ý đều đã chiếm tiện nghi của cô rất nhiều lần. Đương nhiên, Vu Vãn sẽ không nói lời này với người khác. Vu Vãn nhìn Vu Mục một cái, trên mặt không mang theo bất kì cảm xúc gì, giọng nói lãnh đạm: “Em nhàn rỗi chạy tới chỗ chị để nói mấy chuyện vớ vẩn này à?” Vu Mục nhìn chằm chằm chị mình một lát, anh ta nghĩ một nữ cường nhân mạnh mẽ khủng bố như chị mình sẽ không có người bình thường nào có cảm đảm chiếm tiện nghi của cô đâu. Cho dù dám cũng sợ còn chưa chiếm được đã bị cô chỉnh cho bẹp dí. Cho nên, chắc hẳn tên gia súc Lục Thời Dập kia vẫn chưa làm được gì chị mình nhỉ. Vu Mục hơi yên lòng. Vu Vãn lười phản ứng với anh ta, ngồi xuống ghế của mình, ấn số nội bộ gọi thư ký Trình mang văn kiện cần ký tên vào, thuận tiện mang thêm hai ly cà phê nữa. Vu Mục thấy cô cúp điện thoại, hai tay anh ta chống trên bàn làm việc, nhìn người đối diện, cảm xúc dâng trào tiếp tục nói: “Chị, đến hôm qua em mới biết, hoá ra người tên gia súc kia thích không phải Đường Uyển Tinh mà là chị. Em nói với chị nè, cậu ta chính là một con cún cả người đều là tâm cơ! Còn CMN dám có tà tâm với chị, em quả thực là… mắt bị mù mới có thể xem tên đó như anh em lâu như vậy!” “Chị, chị yên tâm, hôm qua em đã dạy dỗ cậu ta một trận rồi. Chuyện chị muốn đuổi tên gia súc có âm mưu kia ra khỏi công ty em đồng ý cả hai tay hay chân luôn!” Vừa nói đến Lục Thời Dập, vẻ mặt Vu Mục lập tức tức giận, anh ta vỗ ngực đảm bảo: “Nếu về sau cậu ta còn dám tới quấy rầy chị, em nhất định sẽ là người đầu tiên xông lên đánh gãy cái chân chó của cậu ta!” Bộ dạng Vu Mục như muốn vì chị gái mà đoạn tuyệt quan hệ với người anh em tốt. Vu Vãn ngẩng đầu nhìn anh ta, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Về sau đừng đánh nhau nữa.” “…” Nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt Vu Mục cứng đờ, không thể tin nói: “Chị, chị, chị, không phải chị có ý với tên gia súc kia chứ? Em đánh nó chị đau lòng à?” “Đau lòng con khỉ!” Vu Vãn trực tiếp ném tập tài liệu trên bàn qua: “Đã lớn như vậy rồi, không lẽ cậu cảm thấy mấy chuyện đánh nhau vẻ vang lắm à?” Vu Mục nâng cánh tay lên đỡ, tập tài liệu rơi xuống mặt đất, giấy tờ bay tứ tung. Anh ta vẫn không chết tâm mà hỏi tiếp: “Chị, thật sự chị không thích Lục Thời Dập chút nào hả?” Trong hôm nay đây không phải người đầu tiên hỏi cô như vậy. Vu Vãn bị hỏi đến phát bực, đôi mày nhíu chặt lại: “Nếu em có thời gian ngồi đây nói nhảm mấy chuyện này còn không bằng tự giải quyết mớ hỗn loạn của mình đi. Đừng quấy rầy chị làm việc, mau biến đi!” Phản ứng này, chẳng hẳn không thích nhỉ? Vu Mục bị Vu Vãn đuổi khỏi văn phòng, anh ta xoa xoa bờ mông bị đá, trùng hợp lại gặp thư ký Trình bê cà phê từ phòng trà nước đi ra, anh ta vẫy vẫy tay gọi người đến đây, hỏi thăm một chút chuyện của chị mình và Lục Thời Dập. “Tiểu Vu tổng, anh hỏi tôi thì hỏi nhầm người rồi, tôi cũng không biết Vu tổng có thích Tiểu Lục hay không.” Vu Mục lại hỏi: “Trong khoảng thời gian này, họ Lục kia có làm chuyện gì quá mức với chị tôi không?” Thư ký Trình lập tức nghĩ đến buổi sáng ngày hôm qua Lục Thời Dập đè Vu tổng trên ghế sô pha, một màn không thể miêu tả kia… Thư ký Trình nhìn Vu Mục, cực kì kiên định lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết đâu.” “Được rồi.” Không hỏi ra được gì, lúc này Vu Mục mới hết hy vọng rời đi. Đèn lại sáng lên. Ánh đèn neon lập loè bên ngoài những cánh cửa sổ sát sàn như trang hoàng thêm cho cảnh đêm phồn hoa. Vu Vãn họp xong qua video đã là 7 giờ. So với ngày hôm qua thì hôm nay tan làm sớm hơn rất nhiều. Sau khi xe đi ra từ hầm gửi xe, ma xui quỷ khiến thế nào Vu Vãn lại không chạy về biệt thự Vu gia, mà lại chạy tới chung cư cách đó không xa. Giờ phút này Lục Thời Dập có lẽ đã không còn ở đây nhưng Vu Vãn cũng không biết mình đến đây làm gì. Ấn mật mã, mở đèn lên, một mảnh sáng ngời hiện lên trước mắt, trong phòng quả nhiên không thấy bóng sáng thằng nhãi kia. Trên sô pha, một chiếc chăn được gấp gọn gàng đặt ở giữa. Chiếc cốc cô đặt trên bàn vào buổi sáng trước khi đi đã trống không, nhưng mảnh giấy bên dưới vẫn còn. Vu Vãn đi qua đó, cầm cái cốc lên, đang muốn ném tờ giấy vào thùng rác thì ánh mặt lại thoáng nhìn thấy trên đó có thêm một dòng chữ.[Cảm ơn sếp đã cho em nghỉ phép. Đợi dung mạo em hồi phục, em sẽ ăn mặc chỉnh tề, tay cầm theo hoa tươi, chính thức theo đuổi chị.] Mặt sau về một gương mặt tà mị đang nhếch miệng cười. Ký tên: Dập. “…” Vu Vãn tuy rằng tâm tình phức tạp, nhưng trong lòng lại chút dở khóc dở cười. Tối hôm qua cô đã nói với anh ta rằng chỉ xem anh như em trai. Cô không nghĩ tới Lục Thời Dập lại cố ý viết trên tờ giấy cô để lại nói rằng muốn chính thức theo đuổi cô. Thằng nhãi này từ khi nào lại kiên nhẫn theo đuổi người khác như vậy?_______________________Tác giả có lời muốn nói: Lục Thời Dập: Đối với người khác em không có kiên nhẫn, em chỉ kiên nhẫn với mình chị thôi. Vu Mục: Cái gì gọi là tôi đơn phương đánh cậu? Con cún tâm cơ nhà cậu, đánh tôi cũng không đánh vào mặt, toàn chọn chỗ không nhìn thấy mà đánh. Lại còn cố ý chọc tức tôi để tôi đánh cậu nặng tay hơn, hoá ra vì để chị tôi thông cảm cho cậu, để chị tôi chăm sóc cho cậu! Má mày!! Ông muốn tuyệt giao với mày!!!