Trong phòng chăm sóc đặc biệt, có một đám người vây xung quanh một chiếc giường bệnh mà trên đó là một thiếu nữ trông thật tái nhợt vì suy yếu. Khắp người cô đều quấn những dải băng trắng để cầm máu từ vết thương rỉ ra. Bên cạnh giường là một cái máy đo nhịp tim, chốc chốc cứ vang lên mấy tiếng tít tít đều đặn, trên màn hình hiển thị ba đường kẻ lên xuống thành hình zigzag kèm theo số liệu.
- Mọi người cứ việc chữa cho cậu ấy, tới lúc thì cháu sẽ sử dụng nó._Mikuo đứng một bên trong góc, nói với bác sĩ và nhóm y tá.
Ông bác sĩ nghe vậy thì gật đầu, xong cùng với nhóm y tá bắt tay vào làm việc.
Một hồi sau, khi mọi thứ đã an bài xong xuôi, Mikuo yêu cầu mọi người cách xa ra khỏi chỗ Rin.
- Dự tính thời điểm tỉnh lại của cậu ấy là lúc nào vậy thưa bác sĩ? Mức độ khó chịu hay đau đớn lúc này của cậu ấy có cao hay không?_Mikuo hỏi.
- Tầm khoảng 4 đến 5 ngày là sẽ tỉnh. Vì hiện tại chúng ta đã giảm đau cho tiểu thư, nhưng đến lúc lấy lại ý thức, e rằng sẽ cảm thấy đau đớn hơn._Vị bác sĩ đáp.
- Cháu hiểu rồi.
Nói xong, Mikuo bước lại gần bên giường Rin, tay phải đưa lên hướng xuống cô. Ngay lập tức cả người cậu như được phủ lên một lớp hào quang nhàn nhạt, từ lòng bàn tay cậu xuất hiện một tia sáng chiếu vào người Rin. Một chốc sau, thứ ánh sáng vàng ấm áp ấy bọc lấy tứ chi của cô.
Duy trì trạng thái này được một lúc, Mikuo mới ngừng thi triển siêu năng lực. Cậu quay sang giải thích với bác sĩ cùng với nhóm y tá đang há mồm trợn mắt kinh ngạc nhìn cậu ở đằng kia.
- Cháu đã rút ngắn thời gian bất tỉnh của cậu ấy, nên lâu nhất sẽ là 2 ngày sau cậu ấy sẽ tỉnh, còn nhanh nhất là chiều ngày mai. Cháu cũng triệt tiêu những nguồn gốc gây đau đớn cho cậu ấy, nên khi tỉnh lại Rin sẽ cảm thấy dễ chịu hơn và sớm xuất viện chứ không cần điều dưỡng thêm ở đây.
Nhóm bác sĩ do lần đầu tiên chứng kiến sự kì diệu của siêu năng lực thì không khỏi thất thần một lúc.
- Thật sự là quá thần kì rồi! Ước gì bệnh viện chúng ta cũng có những thành phần giống như thiếu gia!_Bác sĩ mừng rỡ nói.
Mikuo chỉ cười trừ khiêm tốn, cậu nói thêm:
- Chuyện cháu tiết lộ siêu năng lực vốn là vi phạm điều luật của hội siêu năng lực gia toàn cầu, thế nên cháu hi vọng những ai liên quan đều sẽ cố hết sức giữ bí mật về điều này giúp cháu!
Nói là vậy cho có thôi, chứ mấy người bác sĩ này thừa biết rằng không cần ai dặn họ cũng tự họ phải giữ mồm giữ miệng, vì sinh mạng, cuộc sống, tiền tài của họ là đều phụ thuộc vào những người này không chứ đâu. Cái gì chứ đụng tới tập đoàn Hatsuchi, đặc biệt nhất là tập đoàn Megpoid chủ đầu tư bệnh viện quốc tế Megpoid này đây tuyệt đối chính là một sự lựa chọn ngu ngốc không gì sánh bằng.
Mikuo bước ra khỏi phòng, liền thấy một thiếu niên đang ngồi trên băng ghế chờ trước cửa. Trông cậu ta tiêu điều phờ phạc, không còn thấy đâu vẻ nhiệt huyết như lúc đầu.
Mikuo thở dài một nơi. Cậu đến bên cạnh Len, kẻ vẫn còn đờ đẫn không rời mắt khỏi nơi cửa sổ của phòng chăm sóc đặc biệt.
- Hơn nửa đêm rồi, cậu nên đi ngủ giữ sức đi.
Len nở một nụ cười tự giễu, cay đắng nói:
- Cậu thấy tớ còn có tư cách để cho phép bản thân mình thư giãn trong khi cô ấy thì lại phải đang chịu đau khổ sao?
Nghe vậy, Mikuo cũng không khuyên bảo thêm. Cậu hiểu, nếu như người nằm trong căn phòng ấy là Miku, thì cậu chắc chắn cũng sẽ như thế thôi.
- Vậy thì tuỳ theo ý cậu. Tớ phải về rồi, cậu ở đây theo dõi Rin nhé. Khi cậu ấy tỉnh thì nhớ báo cho mọi người.
Trên hành lang hơi tối giờ chỉ còn lại mỗi mình Len. Cậu chống đầu lên hai bàn tay đan xen ngón lại với nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt lâm vào trầm mặc, thật sầu não bi thương.
____________________
Bàn tay năm ngón đặt trên giường khẽ động đậy. Cặp mắt xanh trong trẻo mệt mỏi hé mở ra.
- Rin? Cậu tỉnh rồi?_Người phụ nữ tóc hồng ngồi bên cạnh giường bệnh vội vã hướng người bệnh nhân hỏi han.
Đó là khoảng tối khuya của 2 ngày sau, thiếu nữ ở trong phòng bệnh đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Luka tuy không ở lại bệnh viện suốt như Len vì cô còn phải về quản lí học viện, nhưng bất cứ khi nào cô rảnh cô đều đến bệnh viện theo dõi tình hình của Rin. Vì thế nên khi Rin tỉnh lại, chỉ có Luka ở đó mà thôi, còn Len do kiệt sức vì thức thâu đêm nên đã bị Luka ép đi ngủ ở chiếc ghế salon dài trong góc phòng.
Sau khi Rin được Mikuo dùng siêu năng lực để hồi phục thì cô đã được chuyển sang phòng bệnh thường dành cho bệnh nhân VIP. Cũng nhờ Mikuo nên Rin mới có thể tỉnh sớm hơn, nếu không thì có lẽ cũng phải kéo dài đến gần một tuần.
Rin chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Luka trước mặt mình. Cô cảm thấy cả người như bị gò bó lại, nên cô bất giác giơ tay lên xem.
Khi trông thấy cánh tay của mình bị một lớp băng trắng quấn lại, ở cổ tay còn gắn thêm một cây kim, cô không khỏi ngẩn người ra vài giây.
Não bộ bị kích thích hoạt động trở lại, trong đầu cô tái hiện lại một đoạn trí nhớ gần nhất.
Cô nhớ rồi. Cô bị một chiếc xe đâm mạnh vào, đến nỗi bay lên không trung, rơi xuống đất rồi lăn vài cái nữa cơ mà. Chưa chết là may lắm rồi.
- Luka, tớ nằm đây được bao lâu rồi?_Hơi dùng sức hắng giọng, Rin lên tiếng.
- Khoảng 3 ngày. Cậu thấy trong người thế nào rồi?
Rin hít vào một hơi không khí, rồi thở hắt ra.
- Không sao, khá là thoải mái so với thực tế. Mikuo đã ra tay sao?
- Phải. Hiện giờ mọi người đều có việc riêng cần làm nên không có ở đây. Chỉ duy nhất tên kia, đã ở liền tù tì từ lúc cậu nhập viện, còn chẳng thèm chợp mắt một giây. Tớ phải ép lắm cậu ta mới miễn cưỡng ngủ một giấc đấy.
Vừa nói, Luka vừa liếc mắt về phía sau, chỗ cái ghế salon đang nằm chễm chệ trên sàn nhà.
Rin cũng hướng tầm mắt của mình theo Luka, chợt thấy một thiếu niên thần sắc nhợt nhạt nằm ngủ trên ghế. Nhìn cậu ta như vậy thì cũng đủ để biết rằng năng lượng cậu ta đã rơi vào mức cạn kiệt rồi.
Đè nén cảm giác ngứa ngáy trong lòng, cô tự hỏi, có phải cô đã hơi thái quá rồi hay không? Thực chất mọi chuyện vốn đâu nghiêm trọng đến vậy?
- Rin à, lúc đó cậu có nhìn thấy người ngồi bên trong xe không?_Luka bất chợt mở miệng làm cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô.
- Người trong xe? Lúc đó đèn pha rọi vào mặt làm khuất tầm mắt của tớ nên không thấy rõ lắm, cộng thêm đường tối nữa. Nhưng mà nhìn lướt qua thì trông có vẻ quen mắt...Không lẽ...?!_Rin xoa xoa cằm, đăm chiêu ngẫm nghĩ, rồi lại trợn mắt kinh ngạc. Cô nhìn qua Luka, chỉ thấy Luka gật gù cái đầu tỏ ý đồng tình.
- Đúng vậy. Đây là chứng cớ tớ lấy được từ camera an ninh, cậu xem.
Rin đón lấy tấm hình từ trong tay của Luka. Cô nhìn kĩ tấm hình, bên môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.
- Cậu tính xử lí thế nào đây?_Luka dựa lưng vào tường, hai tay bắt chéo qua ôm trước ngực.
Rin lắc lắc đầu cười trừ.
- Nếu có động tĩnh gì thêm, tớ chắc chắn sẽ hoàn trả đầy đủ. Còn bây giờ, chúng ta chỉ có thể chờ đợi cho thời cơ thích hợp đến mà thôi.
- Theo như tớ nghĩ, người kia cũng sẽ sớm xuất hiện thôi. Dù sao thì, mọi chuyện người kia làm cũng là đều vì tên nhóc kia, cho dù là phải dùng đến những thủ đoạn ti tiện nhất. Ây dà, đúng là tuổi trẻ, nhiều thứ náo nhiệt quá ha. Lão bà bà đây còn phải nào lo cho học viện, nào lo việc hội đồng, nào lo cho tên cà tím thối biến thái kia, riết rồi chẳng còn hơi sức đâu để mà nhốn nháo nữa. Ôi thanh xuân ơi, mày đi đâu rồi...
Luka lại bắt đầu một khúc trường ca oán than. Cũng phải thôi, trong cả đám gần 16 tuổi như Rin, Miku, Gumi với Gumiya thì chỉ có cô là đến tận 23 tuổi, là một lão bà đường hoàng đó.
Rin lấy tay lau lau mồ hôi hột chảy đằng sau gáy, cố gắng bỏ ngoài tai tiếng khóc lóc ỉ ôi nuối tiếc của ai đó.
Cô lại nhìn Len. Hai túi thâm quầng bên dưới mí mắt màu xanh tím nổi bật trên làn da trắng bệch thiếu huyết sắc. Cánh môi mỏng không chút hồng hào. Đầu tóc, quần áo rối mù, xộc xệch. Một dáng vẻ bất cần như vậy, chắc cũng là lần đầu tiên đi?
Tim bỗng nhói đau một cái.
Rin mím mím môi khó xử. Cũng do cô tinh thần quá yếu đuối, không thể chịu nổi việc cỏn con không đáng để quan tâm này. Để rồi không những làm hại chính mình, mà còn liên luỵ cho người khác.
Thật xin lỗi. Cô đã phạm sai lầm rồi. Liệu cậu có thể tha thứ cho cô hay không?
"Len à, giờ phút này đây tớ chỉ muốn lập tức nhào vào lòng cậu, luôn miệng xin lỗi cậu mà thôi. Xin lỗi cậu nhiều lắm..."
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
5 chương
10 chương
21 chương
92 chương
86 chương
322 chương
25 chương
12 chương