Trong lớp 1-A, có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế giáo viên mặc chiếc áo da hở bụng màu đỏ và chiếc váy da bó cũng màu đỏ, bộ đồ này ôm gọn lấy thân thể gợi cảm bốc lửa của cô với vòng 1 khủng, chiếc eo thon và vòng 3 đẫy đà. Dưới chân mang một đôi bốt màu nâu cũng bằng da. Cô có mái tóc màu nâu đất, ngắn ngang mang tai. Ánh mắt của cô nhiệt tình như lửa cũng như gian mãnh tựa hồ đang xem trò vui vậy.
Một người phụ nữ cá tính, lưu manh, style ăn mặc lại đậm chất hoang dại như vậy, sẽ không ai có thể nghĩ tới cô lại chính là một giáo viên, lại là giáo viên chủ nhiệm của lớp 1-A, lớp ưu tú nhất chứa đựng những học sinh thuộc hàng top của năm 1.
- Hừm...Rin-chan của chúng ta hôm nay lại tiếp tục vắng hay sao?_Meiko nhìn vào chiếc máy tính bảng đang hiển thị danh sách học sinh có mặt tại lớp ngày hôm nay. Mọi người đều đã điểm danh đủ, riêng chỉ có cái tên Kagamine Rin là vẫn chưa sáng.
Mọi người cũng không lấy làm lạ như hồi đầu nữa. Rin đã vắng mặt từ tuần trước, ngay sau khi Lenka chuyển vào lớp. Đến giờ vẫn chưa thấy tung tích gì.
Không khí đang ngưng trọng thì từ bên ngoài xuất hiện một hình bóng nhỏ nhắn.
- Xin lỗi, em đến trễ.
Cả lớp không khỏi há mồm trợn mắt. Trước mặt họ...chính là một con ma đói tiều tuỵ gầy tong teo chứ không phải là một con người, một thiếu nữ xinh xắn luôn tràn đầy năng lượng nữa rồi! Hãy nói cho họ biết cái vật sống biết di chuyển này là gì đây?!
Cô Meiko cũng đứng hình như gặp ma quỷ. Cô nheo mắt nhìn một hồi, khi đã thành công xác định được người trước mặt là Rin, cô mới rời tầm mắt đi, ho khụ khụ vài cái.
- Em...không sao chứ?
- Vâng, em rất ổn. Xin lỗi vì đã vắng cả một tuần, mà hôm nay lại còn đi trễ nữa. Em sẽ nhận mọi hình phạt._Rin kính cẩn mà cúi đầu.
Vài tiếng hít lạnh vang lên. Kagamine Rin được xem là một trong những đại tiểu thư có gia thế giàu có nhất Nhật Bản, lại là một siêu năng lực gia thiên tài. Tuy bối cảnh hiển hách, song cô lại luôn luôn xuất hiện với một bộ dáng thân thiện hoà đồng, nhiều khi tăng động điên rồ, nhưng sự thật vẫn là cô rất có năng lượng sống.
Vậy mà giờ đây...
Cả lớp đều chục thân một suy nghĩ: "Ổn? Ổn cái beep ấy!"
- Nếu vậy...thôi thì em về chỗ đi, em đang không khoẻ mà phải không? Đừng cố sức quá._Meiko vỗ vỗ vai của Rin, cười thân thiện với cô.
Rin gật gật đầu rồi quay trở về chỗ cũ. Meiko thở dài một hơi, lại bỗng chốc phát hiện hiệu trưởng đại nhân đang khoanh tay đứng mép ngoài cửa. Meiko suýt nữa thì đã giật mình lên tiếng nếu như không có Luka ra hiệu im lặng.
Luka lén từ xa quan sát Rin, trong đầu không khỏi than: "Ây dà, đúng là tuổi trẻ mà. Thôi thì cứ để cho cậu ấy tự giải quyết đi."
Sau khi Luka rời khỏi, Meiko mới thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài.
Rin từ tốn tiến đến chỗ bàn của Len, kẻ đang vẫn vô cùng kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Cô cất tiếng mở lời:
- Cậu có còn giữ cặp sách của tớ không?
Len lúc này mới thoát khỏi tình trạng ngáo đá. Cậu nén sự đau lòng, rồi đáp, từ trong giọng nói không được tự nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu lúc này.
- Ừ, có.
Len xách chiếc cặp của Rin đang để cạnh bàn lên đưa cho cô. Rin ôm lấy cặp, hơi cúi đầu, miệng nói cảm ơn rồi lẳng lặng lùi về cái bàn phía sau, chỗ ngồi của cô.
Len như cảm thấy có cái gì đó rớt loảng xoảng ở trong lòng.
Vì cậu mà Rin mới trở nên xuống sắc, yếu ớt như thế, tưởng chừng vừa mới chạm nhẹ vào thì đã vỡ tan. Tại vì chính cậu mà quan hệ của cả hai đã bị đục một lỗ. Rin đã bị tổn thương, chỉ tại vì cậu.
"Mày là một thằng tồi!"
Len ôm đầu rồi dán người lên mặt bàn. Trong kẽ răng, cậu khẽ trách bản thân. Phải làm sao đây...?
Lenka liếc mắt nhìn qua phía của Rin và Len, trên môi vẽ lên một nụ cười hả hê.
Thật không còn gì hạnh phúc hơn khi tận mắt chứng kiến sự rạn nứt về quan hệ của hai người đó. Mặc dù ngày hôm ấy, Darling đã bàn đến việc huỷ bỏ hôn sự với cô, cô cũng đã miễn cưỡng đồng ý. Nhưng mà...cô làm sao có thể để chuyện đó dễ dàng xảy ra như vậy chứ?
Darling, vị phu quân yêu dấu, anh chỉ là của mình em, mãi mãi là của mỗi mình em mà thôi!
Xế chiều, khi tiếng chuông vang vọng khắp nơi báo hiệu đã đến giờ tan học, xung quanh đều rầm rộ lên tiếng cười nói của con người. Học sinh từ các lớp dần dần bước ra khỏi lớp, trở về nhà của mình.
Học viện Vocaloid do hiệu trưởng Megurine Luka điều hành có một quy chế khá khác lạ. Trong học viện có xây dựng một hệ thống kí túc xá dành cho học sinh, đặc biệt với những học sinh ưu tú nhất học viện thì sẽ được dành riêng một căn nhà nhỏ, mỗi nhà gồm 2 thành viên. Mỗi học kì sẽ có một tháng mà các học sinh có thể trở về nhà thay vì ở kí túc xá.
Và đây là khoảng thời gian ấy, vẫn có một vài người do ngại nhà ở xa nên đã xin ở lại kí túc xá, nhưng hầu hết mọi người đều quay trở về nhà của mình.
Trong lớp 1-A hiện tại đã vắng bóng người, duy chỉ có một thiếu nữ thân thể suy yếu đang chậm rãi dọn dẹp sách vở và một chàng thiếu niên trầm mặc ở một chỗ.
Xách chiếc cặp trên tay, Rin xoay gót hướng ra phía cửa lớp.
- Rin! Khoan đã!
Một sức kéo từ phía sau khiến bước chân của Rin phải dừng lại. Rin không xoay đầu, mà lẳng lặng cảm nhận sự hiện diện của bàn tay ai đó đang nắm chặt cổ tay mình. Hơi ấm đó thật quen thuộc và an toàn làm sao, tuy nhiên...
- Tớ phải về nhà thôi. Cậu buông tớ ra đi.
Rin khẽ khàng nói. Len hơi run người. Cậu dùng thêm lực nơi cánh tay, kéo Rin rơi vào lòng mình. Cậu vươn hai tay ôm trọn lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, cắn răng thống khổ.
- Xin cậu, Rin! Hãy nghe tớ giải thích!
Rin thoáng hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng nhanh chóng an tĩnh. Cô biết rõ, cậu không hề gây ra lỗi lầm gì, nếu có thì cũng chỉ có cô mới là người mang tội vì đã lạnh lùng với cậu, người quan trọng nhất đối với cô. Thế nhưng, hiện tại cô không dám đối mặt với cậu ấy. Cô sợ hãi rằng một ngày nào đó, bên cạnh cô không còn bóng dáng của cậu nữa.
- Nếu cậu làm như vậy, vị hôn thê của cậu sẽ buồn lắm. Buông tớ ra.
Rin vùng nhẹ người, nhưng Len càng gắt gao hơn.
- Rin! Tớ sẽ tìm mọi cách để huỷ bỏ mối hôn sự này! Đợi tớ, Rin! Cậu...
- Thôi đi!
Rin xen ngang vào. Cô thở dồn dập để lấy lại sức sau tiếng hét đó.
- Hôn ước...đâu phải là thứ nói muốn bỏ là bỏ?! Tớ cũng xuất thân từ một gia tộc mà ra, điều đó tất nhiên tớ phải biết rõ! Số phận của những người thừa kế của chúng ta, chính là phải thực hiện hôn nhân chính trị để trở nên phát triển hơn! Nếu hôn nhân của cậu đã được sắp đặt, tốt hơn hết là nên chấp nhận nó để tránh khỏi phải đối đầu với gia tộc!
Rin run rẩy nói. Những lời cô nói đều như là những mũi tên đâm vào lòng của Len.
Đúng vậy, cậu chỉ là một thiếu niên chưa đến 16 tuổi, cậu có tư cách gì để mà chống lại hôn ước chứ.
Rin đè nén lại hỗn loạn, cô tự trấn an lại tinh thần. Rin bình tĩnh đứng thẳng, nặng nề nói:
- Buông. Ra.
Hai cánh tay của Len như bị mệnh lệnh của Rin khống chế, tự động buông thõng xuống. Rin nhanh chóng quay người chạy đi.
Tim cô đau, rất đau. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Không như cô, thân phận của Len không đủ khả năng để độc lập khỏi tầm tay của gia tộc. Mà cô cho dù có thân phận như thế nào cũng không thể dễ dàng mà chen vào chuyện của người khác. Mọi thứ đều bất lực cả rồi.
Bước chân của Rin dần chậm lại, rồi dừng hẳn. Cô ghé mình vào tường, thở hồng hộc. Sức khoẻ của cô vẫn chưa hồi phục, nên chỉ với việc chạy một đoạn như thế này cũng đã khiến cô mất sức rồi.
- Rin! Cậu không sao chứ?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Rin mở to đôi mắt, không khỏi bất ngờ. Giọng nói này...chính là cậu ta!
- Gumiya...! Sao cậu lại ở đây?!
Một thiếu niên với mái tóc màu xanh lá chuối xuất hiện, đỡ lẫy Rin.
- Lâu rồi không gặp. Tớ vừa mới từ Anh trở về. Gumi vì lo cho cậu nên đã kêu tớ đến xem cậu thế nào đấy.
- Thật là...Gumi với Miku, hai cậu ấy sao rồi?
- Hai người cậu ấy đang bận triển khai cuộc họp của Hội đồng. Họ vẫn rất ổn. Nhưng mà, Miku dường như hơi có thay đổi so với trước đây. À, mà cả cậu nữa! Rin mà tớ biết không bao giờ như thế này được!
Rin và Gumiya cùng nhau leo lên sân thượng. Gió lạnh mang theo hơi ẩm ướt thổi vù vù nhưng thật thoáng đãng và trong lành.
- Len? Cái thằng đó đúng là...!
Sau khi nghe Rin kể về chuyện của cô và Len ở đây, Gumiya hơi giận dữ nhăn mặt lại.
- Rin, hãy thử cho cậu ấy cơ hội. Nó là thật lòng yêu cậu rất nhiều, cậu ta sẽ không để cho người khác dễ dàng chi phối vận mệnh như vậy đâu. Cho dù có phải đối đầu với gia tộc, cậu ấy vẫn muốn cùng cậu ở bên nhau. Hãy suy nghĩ lạc quan hơn đi, đừng để vị hôn thê kia làm xáo nhãng! Cậu chính là Kagamine Rin, đoá hướng dương mạnh mẽ tích cực, luôn đem đến nụ cười cho mọi người mà!
Rin giật người. Phải rồi, không thể để cho chính mình bi quan như vậy được nữa! Mọi chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết nếu như mình tin tưởng vào nó.
- Cậu nói đúng, Gumiya. Tớ nên trở lại thôi!
Vỗ vỗ mặt mình, Rin đứng phắt dậy. Tuy cơ thể vẫn còn gầy yếu, nhưng thần sắc đã tươi tỉnh hơn rất nhiều.
- Nhân dịp cậu trở về, tớ đãi cậu một bữa ở Phoenix! Đi thôi!
Gumiya bật cười. Thật đúng là Rin, cô ấy rất dễ hồi phục tinh thần mà.
Gumiya thầm nghĩ ngợi. Ngày mai không biết phản ứng của hai thằng kia sẽ như thế nào đây?
A/N: Nhớ vote và share vì nó miễn phí :3 Cầu lời góp ý ^^
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
5 chương
10 chương
21 chương
92 chương
86 chương
322 chương
25 chương
12 chương