Khoảng cách gần lại Học Viện Ngôi Sao... Lúc này đã 6h30, số lượng học viên cũng đến cũng bắt đầu kha khá nhưng nó vẫn chẳng thấy bà chị mình và 2 con bạn yêu "quái" đâu cả. "Haizz! Không có mình thì làm sao lôi nổi 3 con pig đấy dậy không biết!" - Nó đang suy nghĩ ở cổng trường thì... - Này, có phải bạn là Ngô Linh Linh, học viên lớp 11JA không? - Một cô bạn có mái tóc vàng choé như ... (cái j` mn tự hỉu) vỗ vai nó. Nó không trả lời, nhướn mày khó hiểu, ý hỏi: "Vấn đề gì?". Cô bạn kia nói tiếp: - Có người cần gặp vạn nên nhờ mình tới đây gọi bạn! - Ok. Rồi nó và cô bạn kia cũng đi lên sân thượng của Học Viện. _ _ _ Tại bệnh viện KiNa... - Aish, bao giờ thằng nhóc này nó mới chịu dậy chứ? - Kiệt đi đi, đi lại trong căn phòng chăm sóc đặc biệt của hắn. Còn Nhật và Khang thì ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh đó và... gặm táo. Vừa nhai nhồm nhoàm, Nhật vừa nói: - Tao vẫn không hiểu sao ban đêm không có y tá nào phụ trách mà có người lại biết thằng này sốt mà vào chăm nhỉ? - Công nhận lạ đấy! - Khang đồng tình. - Rõ ràng chiếc khăn kia vẫn còn ẩm thì chắc là vừa mới thôi! Nhưng còn chiếc ở trong xô kia thì phải là từ đêm qua! Nhật và Khang còn đang phân tích thì nghe tiếng của Kiệt: - A, mày tỉnh rồi hả Nam? Nhật, Khang, lại đây xem này! Thế là cả bọn bu vào giường hắn mà hỏi loạn xị ngậu hết lên khiến hắn mới tỉnh dậy mà cũng phát bực. Hắn gắt: - Tha cho tao giùm cái! Mới tỉnh mà bị tra hỏi như tù nhân ấy! - Hề hề! - 3 tên kia gãi gãi đầu cười. Đang vui vẻ, bọn hắn bỗng dưng nghe ngoài cửa có tiếng nói cười ríu rít. Rồi cánh cửa phòng mở toang, bước vào là 3 cô gái xinh đẹp. Cô gái đứng giữa có mái tóc dài màu tím xanh buông xoã, chiếc váy lệch vai màu thiên thanh như tôn lên sự thanh thoát và có vẻ dịu dàng như bầu trời thu của cô (cái này nhầm, Đan mà hiền thì chắc chẳng có ai dữ đâu). Cô gái đi bên phải thì lại vô cùng quyến rũ và sắc sảo trong áo 2 dây dài ngang đùi màu đỏ thắm với phần đuôi đc làm hơi xoè ra và chiếc quần jean ngang đầu gối, mái tóc nâu vàng cũng buông xoã. Còn riêng cô gái đi bên trái lại mang vẻ nhí nhảnh ngây thơ với chiếc váy 2 dây màu trắng nơ hồng ngắn đến ngang đùi có phần váy dưới nhiều lớp đc làm bồng lên, mái tóc đen cắt 3 tầng đc buộc sang 2 bên (giống cái con bé em họ gì đó của Bi - Wol trong truyện Nhật kí Thiên Nũ í). Cả 4 cùng quay ra nhìn. - Là các cô à? - Kiệt hỏi bằng giọng nghi ngờ. - Đến đây làm gì? - Thăn thôi! - Đan nhún vai mỉn cười. - Linh đâu? - Hắn hơi nhướn người lên hỏi. - Chưa khỏi mà đã đi lo lắng cho người khác rồi! - Hà lắc đầu. - Nó đi học từ sáng sớm rồi! - Ừm! - Hắn hơi mín môi, khuôn mặt lộ rõ 2 chữ "Thất vọng". Cả bọn cười rộ lên khi nhìn thấy khuôn mặt ấy. Có vẻ hôm nay họ sẽ nghỉ học và ngồi chơi trong bệnh viện đây (May sao đây không phải viện tâm thần) _ _ _ Trên sân thượng... - Mày cũng dễ mắc mưu phết đấy Linh Linh! - Nhỏ My không biết từ đâu chui ra cát giọng chảnh choẹ. - Biết là mày tao mới đến! - Nó trả lời bằng chất giọng đầy mùi sát khí khiến bọn kia run sợ. - Thôi cái giọng điệu giả tạo ấy đi! - Nhỏ Tâm cất giọng chua như giấm. - Ngày này năm sau sẽ là đám giỗ của mày đấy! Bọn bay, lên đi! Đánh cho nó chừa cái tội mách lẻo và dám gần gũi 4 anh ấy! Sau đó, 1 đám hổ cái tầm 50 đứa lao lên. Nó nhìn sơ qua cũng biết là toàn là võ mèo cào nên chỉ tung mấy cước đơn giản. Đoạn, có 1 nhỏ định lao lên đâm lén sau lưng nó bị nó tung cho 1 cước karatedo mà văng ra tận 3m. Chỉ trong vòng 3 nó đã xử xong đám tép riu ấy. Phủi phủi tay, nó hất hàm mà hỏi 1 câu: - Tụi mày có muốn ăn giỗ sớm không? Tao giúp cho! - Mày... - Nhỏ Lệ vừa ngạc nhiên vừa tức giận. - Tao sao? - Nó nhướn nhẹ đôi liễu. - Grừ... mày nhớ đó! - Nhỏ Quyên gằn ghè rồi cùng mấy nhỏ kia bỏ đi. Trước khi đi khỏi, mấy nhỏ vẫn còn nghe thấy câu nói của nó vang vọng: - Tao không bọn mày lại biết kêu tiếng c.h.ó đó! Đánh nhau xong cũng mệt, nó cũng chả thiết học nữa, bèn leo lên chiếc Lamborghini Aventador đen bóng của mình phóng thẳng đến bệnh viện nơi hắn đang nằm với tốc độ Tử Thần. _ _ _ Quay lại với phòng của hắn... Đan, Hà và Ngọc dường như cũng dần dần tha thứ cho mấy người kia rồi vì khoảng cách giữa họ ngày càng rút gọn bởi những nụ cười. - Thôi, chúng ta về đi cho tên này nghỉ ngơi nữa! - Hà chợt nói. - Cũng đúng! - Kiệt đồng tình. - Ở đây 1 tiếng rồi còn gì! - Thôi bye nhé! - Ngọc vẫy vẫy tay. - Bọn tôi về đây! - Ừ! - Hắn đáp. Mọi người rời khỏi phòng hết. Hắn mới đặt mình xuống giường. Định ngủ nhưng trằn trọc mãi không sao ngủ đc. Bất chợt, "Cạch" 1 tiếng, cánh cửa phòng dường như lại bật mở. Hắn liền vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Hơi he hé mắt, hắn nhìn thấy 1 mái tóc nau quen thuộc mà hắn không biết rằng liệu có đúng như hắn mong muốn không nữa. Hắn nghe được tiếng bước chân lại gần mình. Tiếng của 1 vật gì đó được đặt lên bàn. Và hắn cảm nhận được một bàn tay thon thả rất ấm áp đặt lên má hắn. Bất thình lình, hắn giữ bàn tay đó lại và mở mắt nhìn. - Tiểu Linh, là em sao? - Hắn tròn mắt hỏi. - Tôi... á... đ... đau... anh bỏ tay tôi ra! - Nó nhăn mặt. Hắn giật mình định bỏ tay ra nhưng lại nghĩ gì đó nên không bỏ ra nữa mà chỉ nới lỏng tay để nó đỡ đau hơn. Hắn ngồi dậy, kéo nó ngồi xuống, tra khảo: - Nói, có phải em là người đêm qua đã chăm sóc anh, đúng không? - Sao anh lại nghĩ thế? - Nó lạnh lùng, đôi lông mày hơi nhíu lại. - Anh cảm nhận đc! - Hắn vẫn giữ tay nó, giọng nói có phần dịu dàng hơn. Nó giằng mạnh tay ra nhưng vô ích, gắt gỏng: - Tôi nói đó không phải là tôi! - Anh còn nghe thấy em nói,... - Hắn ghé sát tai nó thì thầm. - ... đó là nụ hơn đầu của em nữa! - Rồi hắn đánh cái "Chụt" lên tai nó luôn. Nó nhảy ngược lên, bắn tít ra xa, 1 tay giữ tai, tay kia chỉ vào hắn, lắp bắp: - A... anh... l... làm cái trò gì vậy? M... mà sao anh lại... nghe thấy đc? L... lúc đó a... còn đang hôn mê mà...! Nói xong nó mới biết mình lỡ lời, bịt 2 tay lên miệng thốt lên 2 tiếng "Thôi chết!" làm hắn ngồi cười sặc sụa: - Hahaha, em nhận rồi phải không? Khuôn mặt nó đơ ra, rồi chuyển màu đỏ lự như cà chua chín. Nó bước đến chỗ hắn bằng mấy bước chân dậm uỳnh uỳnh, thét ra lửa: - Anh dám lừa tôi hả? - K... không có! - Hắn cố nín cười. - Anh cảm nhận đc! - Cảm nhận cái đầu anh! - Nó dùng tay đập cái "Bộp" lên đầu hắn. - Anh đi chết đi! Hắn xoa xoa đầu, làm mặt mếu: - Ui da, em mạnh tay quá! Đau chết mất! Hix! Nó hoảng hốt (chị này rất dễ bị hắn lừa nhưng người khác thì lại không thể lừa đc chị í): - Anh có sao không vậy? Hắn mỉm cười gian xảo. Tranh thủ lúc nó vừa chạm tay vào người, hắn kéo mạnh tay nó đè ra giường, cười nửa miệng: - Đền bù thiệt hại. - Ơ... Nó chưa kịp nói hết thì đôi môi đã bị nuốt trọn bởi môi hắn. Hắn như ngấu nghiến đôi môi nó 1 cách say đắm, chẳng khác nào 1 con thú bị bỏ đói lâu ngày cả. Và bằng mọi cách, hắn đã luồn lưỡi mình sang quấn lưỡi nó 1 cách điệu nghệ. Phải tầm gần 5 phút sau, cảm thấy nó bắt đầu có biểu hiện khó thở, hắn mới tiếc nuối rời môi nó trong vẫn đang mút lưỡi. - Kinh nghiệm bao nhiêu năm của anh cũng khá đấy! - Nó sau khi thở lấy hơi buông 1 câu. - Anh vẫn muốn nữa! - Hắn cúi xuống định hôn nó tiếp thì bị nó đẩy ra 1 cách không thương tiếc. - Dẹp! - Nó gằn giọng. - Tôi uống nước bọt của anh đủ rồi! - Có vị thế nào? - Hắn nhào tới hỏi. - Ngọt chứ? - Ơ... ừm! - Nó ấp úng, khuôn mặt đang dần chuyể sang sắc đỏ. Chính nó cũng phải công nhận 1 điều là nó... rất thích đc hắn cưỡng hôn như thế (em lạy chị, tha cho em, người ta cuõng hôn chị đấy ạ). Tranh thủ lúc nó không để ý như thế, hắn kéo nó vào lòng, ôm chặt để cảm nhận đc hương thơm của nó, đặt cằm lên vai nó và hỏi: - Em tha lỗi cho anh rồi chứ? - Không! - Nó ngồi yên trong vòng tay hắn. Cảm giác thật ấm áp. - Vậy phải làm thế nào thì em mới chịu? - Hắn hôn nhẹ lên má nó làm cho mặt nó vừa mới dịu đi lại đỏ rộn ràng hết lên. Hắn tất nhiên không hề biết rằng, trên thế giới này chỉ có mình hắn mới lừa đc nó và khiến cho nó như vậy. - Hừm... để xem nào! - Nó xoa cằm suy ngẫm (mặc dù không có râu). - A! Có rồi! Hắn nghe nó thốt lên mà mừng húm, hỏi tới tấp: - Cách nào? Cách nào vậy? Nói cho anh biết đi! Cách nào thế? - Bình tĩnh. - Nó cười cười nhưng lại làm cho hắn lạnh sống lưng. - Tôi muốn anh... - Nó kéo dài giọng. - ... nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi. - Ể? - Hắn nghệt mặt. - Sao? Có chịu không? - Nó nhíu mày, chu mỏ, dí mặt gần sát mặt hắn, chỉ cách đúng 3cm. Hắn suy ngẫm 1 lát rồi hôn cái "Chụt lên môi nó: - Đồng ý! Nhưng trong bao lâu? - Đến khi tôi chán thì thôi! Còn bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ chính thức phải nghe mệnh lệnh của tôi. - Nói rồi nó nhảy xuống giường (lúc ở cạnh hắn thường rất ngây thơ nên ko bít rằng mình vừa bị lợi dụng). - Giờ thì ăn cháo đi! - Ok! Nhưng... - Hắn làm bộ mặt cún con. - Em đút cho anh nha! Nó sững sờ. Khoé môi nó giật giật. Cái bộ mặt này... làm nó... không thể không kiềm chế mình. Nó nhào tới bẹo má hắn, cười tít cả mắt: - Ui ui dễ thương quá đi mất! Yêu ghê á! Làm hắn ngạc nhiên và mặt từ từ chuyển sang màu mận chín bởi vì thấy nó thay đổi 180° và vì... hắn chỉ chú tâm tới mỗi từ "Yêu". - Nào, ăn cháo thôi! Cháo em nấu cùng với thịt gà và hành mùi đó! Ngon lắm! Anh ăn thử đi! - Nó múc cháo bát, lấy thìa xúc 1 ít rồi thổi cho bót nóng và tống thẳng vào miệng hắn luôn, không cho hắn ú ớ gì thêm. Hắn đành phải nuốt thử. - Ngon mà! Đúng’p ko? - Nó hỏi trong đôi mắt long lanh, lấp lánh và lung linh. - Ngon lắm! Nữa đi! - Hắn mỉm cười và há miệng chờ nó đút tiếp. Vầ thế là chỉ trong một buổi... trưa. Hai cục băng của Bắc Cực và Nam Cực bồng trở nên ấm áp, hiền lành và nhí nhảnh hơn bao giờ hết. Những nụ cười giường như đã bị lãng quên cách đây rất lau rồi giờ lại ngự trị trên môi của 2 người nào đó. Họ không càn biết rằng: ngày mai, sẽ có chuyện gì xảy ra. Nhưng dù tốt hay xấu thì có lẽ, ta vẫn cứ phải chấp nhận nó.