Cabin phát ra tiếng vang ầm ầm, tại khoang hạng nhất, một nam tử mặc âu phục tao nhã bắt chéo chân, một tay chống đầu, mái tóc màu vàng rực dưới ánh nắng mặt trời lóe lên tuyệt diệu quang mang, giấu sau đôi kính râm là đôi đồng tử màu lam sâu không thấy đáy đang phóng tầm mắt nhìn ra Vân Hải phía xa ngoài cửa sổ. “Tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn một ly rượu vang đỏ không?” Một nữ tiếp viên hàng không tay cầm chai rượu hỏi. “Không cần, cảm ơn” Ngoài miệng cự tuyệt, gã vẫn nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn, nhã nhặn thủ lễ làm cho nhóm nữ tiếp viên được một phen nhiệt liệt thảo luận. “Phi cơ GA838 chuẩn bị hạ cánh, xin quý khách thắt chặt dây an toàn, lưng dựa vào ghế, thu lại bàn cùng các vật dụng cá nhân… . Ladies and Gentlemen…” Nam tử tóc vàng mắt xanh tao nhã điều chỉnh lại tư thế, thu hồi lại tầm mắt, từ túi áo trước ngực lấy ra một tấm ảnh. Trong ảnh là một người mặc đồng phục màu rượu đỏ, trên ngực áo phải thêu huy hiệu trường trung học Hoa Dục, nhìn lên một chút…tóc đen mắt đen… rõ ràng một gương mặt hết sức quen thuộc… “…Ta đã trở về!…” Khóe miệng hắn nhếch lên, lại nghe không ra trong đó là cảm xúc gì, đầu ngón tay mềm nhẹ vuốt qua gương mặt người trong ảnh, vô hạn ôn nhu, thậm chí là quý trọng. . . Nhưng tại một giây sau xiết chặt bàn tay, đem tấm hình làm cho hoàn toàn nhăn nhúm, ánh mắt biến thành âm trầm. “. . . Lần này… Sẽ không cho phép ngươi thoát khỏi ta…” “Lương • Thiên • Dục” Sáng sớm, trong văn phòng truyền ra một trận tiếng hô, Lâm Dật thần tình đỏ bừng gạt ra móng vuốt của Lương Thiên Dục đang để tại bộ vị trọng yếu trên người, vừa cố chú ý chấm bài thi cho học sinh vừa chịu đựng y như cái đuôi quấn quanh mình. “Lão sư…thật thơm a…” Lương Thiên Dục cả người bám lên lưng Lâm Dật, một bộ dục vọng chưa thỏa mãn liếm liếm cổ người trước mặt, tay tham tiến vào trong áo sơ mi của Lâm Dật, trộm chờ cơ hội kéo quần hắn xuống, nếu không phải Lương Thiên Dục so với Lâm Dật cao hơn một chút, nhìn từ xa thực giống như một nhi tử ham chơi đang đeo bám lấy ba ba. “Ngô…” Nửa thân dưới bị nhẹ nhàng chạm qua, Lâm Dật rùng mình kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn cố chấp gạt hai tay Lương Thiên Dục ra, nghĩ mọi biện pháp chuyên tâm vào công việc trước mắt. “Lão sư lão sư…” Lương Thiên Dục không cam lòng tranh cãi ầm ĩ, “Ngươi đã muốn hai ngày không cùng ta làm…” “Nhưng ta thật sự vô cùng vội…” Lâm Dật thật có lỗi nói, chính là Lương Thiên Dục đang trong dục hỏa thiêu đốt thế nào nghe lọt, trầm ngâm một lát, rõ ràng trực tiếp hai tay ôm lấy Lâm Dật, đem hắn đặt ở trên bàn. “Dục. . . Dục. . . Ta…” Lâm Dật hơi hơi giãy dụa, nhưng Lương Thiên Dục đã bắt đầu cởi bỏ nút áo hắn, đầu lưỡi bò lên cổ Lâm Dật, tay cũng không cam chịu yếu thế xoa nắn đầu nhũ trước ngực Lâm Dật. “Ngô. . . Ngô…” Đáng tiếc ngay tại lúc hai người hôn đến quên mình là lúc loa phóng thanh trên đỉnh đầu lại vang lên. “Lớp G năm hai Lâm Dật lão sư, phiền toái mời đến tổng văn phòng một chuyến. Lớp G năm hai Lâm Dật lão sư, phiền toái mời đến tổng văn phòng một chuyến.” “A. . . Nhất định chuyện liên quan đến giáo viên mới. . .” Lâm Dật xấu hổ ngồi dậy, đem quần áo đã cởi một nửa cấp tốc mặc lại. Lương Thiên Dục ẩn nhẫn chịu đựng, trên trán bạo phát gân xanh, đáy lòng căm giận nghĩ đến thế nào nhất định có ngày phải dỡ xuống cái loa phóng thanh kia. Lâm Dật mở cửa tiến vào tổng văn phòng thì bên trong đã đứng đầy các lão sư khác cùng chủ nhiệm, phó hiệu trưởng đứng ở phía trước nhất, còn bên cạnh thì đang đứng một nam nhân chưa bao giờ thấy qua . “Các vị, vị này chính là giáo viên mới tốt nghiệp từ học viện Berkeley nổi tiếng ở California nước Mĩ trở về, Lương lão sư , từ hôm nay trở đi đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm lớp B năm hai.” Phó hiệu trưởng nói, tiếp theo là một trận tiếng vỗ tay của mọi người. Tóc vàng mắt xanh, ngũ quan thâm thúy, hết sức trẻ tuổi, tựa hồ có huyết thống ngoại quốc, một thân tây trang ôm sát người, ngay cả cravat lẫn kim cài đều là hàng thượng đẳng, thoạt nhìn có tiền cũng chưa chắc mua được. “Oa…thật đẹp trai nha…” Mấy giáo viên nữ mắt đã muốn tràn ngập cảm tình mà lóe sáng. Lâm Dật vẫn không nói gì, học sinh có tiền, trường học có tiền, sao ngay cả giáo viên cũng phải có tiền vậy?! Lúc này, phó hiệu trưởng liếc mắt sang thấy Lâm Dật đang đi tới. “Đến, Lâm lão sư, mau qua bên này”. Phó hiệu trưởng ngoắc tay, Lâm Dật đành phải chen người xuyên qua bức tường người đi vào. Lâm Dật vừa qua, phó hiệu trưởng liền thân thiện giới thiệu với đối phương. “Lương lão sư, vị này chính là Lâm Dật lão sư, chủ nhiệm lớp G năm hai, sẽ kiêm nhiệm vị trí giáo viên phụ đạo lớp B, có vấn đề gì cũng có thể thỉnh giáo hắn.” “Lương lão sư, mong được chỉ giáo.” Lâm Dật hòa thiện (hòa ái + thân thiện) vươn tay ra, Lương lão sư quay về vẻ thân sĩ nhã nhặn mỉm cười, đồng dạng đưa ra tay của mình, nắm lấy. “Xin chào, mong được thầy chỉ giáo.” Lâm Dật nhẹ nhàng thở ra, thật tốt quá, là một lão sư dễ dàng thân cận! “A, nếu như vậy sẽ đem văn phòng riêng của Lương lão sư chuyển đến bên cạnh văn phòng của lão sư Lâm Dật đi! Như vậy hai người dễ giúp đỡ nhau hơn.” Phó hiệu trưởng đề nghị nói. “Hảo, vậy cám ơn phó hiệu trưởng.” Lương lão sư lễ phép mỉm cười nói tạ ơn. Sau hội nghị, hai người cùng nhau tán gẫu đi ra khỏi tổng văn phòng, Lâm Dật một mặt giải thích nội quy trường học, mặt khác đưa gã tới xem qua phòng học của lớp B. Lúc này, Lưng Thiên Dục từ một hành lang khác đi ra, đối với Lâm Dật hưng phấn vẫy tay chầm chậm chạy tới. “Lão sư, lão sư! Chờ một chút chúng ta…!” Nhưng ngay tại trong nháy mắt đó, y dừng lại, ý cười trên mặt tắt lịm. Tên kia…sao lại ở chỗ này? Bên cạnh lão sư đang đứng một người, một kẻ y phi thường chán ghét, mặc dù gã đã tới Mĩ năm năm…nhưng y tuyệt đối không quên mất gương mặt kia! Lương lão sư nhìn thấy người vừa tới cũng có hơi kinh ngạc một chút nhưng ngay lập tức dấu đi, đổi về mặt nạ hòa thiện (hòa ái + thân thiện) . “Lâm lão sư, xem ra học sinh của ngươi tìm ngươi có chuyện, ta không quấy rầy nữa, còn những nơi còn lại để ta tự mình đi xem cũng được” Lương lão sư giả vờ không biết người vừa tới. “A… Vậy cũng được… Thật ngại quá…” Lâm Dật ngữ khí mang theo xin lỗi nói, rồi mới cùng Lương Thiên Dục rời đi, không chú ý tới dị thường của y. Lương Thiên Dục đi ngang qua người nọ thì bên tai truyền đến thanh âm châm biếm như có như không… “A, đã lâu không gặp…đệ đệ… hay ta nên gọi ngươi là…tạp chủng?” Lương Thiên Dục cả người bỗng nhiên run lên.