"Máy quay phim vi bụi?" Lý Húc Dương nhìn vật nhỏ trước mặt phải dùng kính lúp mới có thể nhìn thấy, tiếp theo liền đem kính lúp trong tay tùy tiện ném ra, "Có tác dụng không đây? Làm sao nhìn không đáng tin cậy như vậy a?" "Đồ vật phòng nghiên cứu mới xuất ra, được hay không tôi cũng chịu, hiện tại đồ vật ở đây, dùng hay không đều do cậu chọn!" Lạc Tư Ngôn giơ tay liền gỡ xuống mắt kính của chính mình, nhắm mắt lại nhéo nhéo mũi của bản thân, tóc lưa thưa trên trán cũng rơi xuống theo, trực tiếp liền lộ ra một khuôn mặt giống như tác phẩm nghệ thuật, nhìn qua thậm chí còn không phân biệt được nam hay nữ, có thể nói, cậu ta tuyệt đối là có nhan sắc giá trị cao. Nhưng ba người khác bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng cậu ta, đối với diện mạo này sớm đã miễn dịch. Nghe vậy, ba người liếc nhau, Lý Húc Dương chủ động lên tiếng "Mình thử xem......" Chờ sau khi thí nghiệm hoàn tất, phát hiện quả nhiên vật nhỏ này chỉ cần đưa vào DNA của người cần theo dõi vào thì luôn như bóng với hình mà theo sát hắn, sau đó đem hết thảy việc hắn làm ra đều hoàn chỉnh mà hình chiếu ở một bên trên màn hình. Thử một lần như vậy xong, đôi mắt của Lý Húc Dương cùng Lục Thiên Mạch nháy mắt liền sáng lên. "Thứ này hay, thứ này hay! Ha ha ha......" "Cậu như thế làm tổn hại thanh danh con gái nhà người ta rồi?" Lục Thiên Hàng ánh mắt không đồng ý nhìn ba người. "Anh, anh cũng quá nhàm chán!" Lục Thiên Mạch vừa thấy bộ dáng này của anh hắn, liền lập tức bĩu môi. "Đúng vậy, Thiên Hàng, chuyện đụng vào nhau mình có thể không so đo với cô ta, nhưng chuyện bị cô ta đạp một phát tính như thế nào?" Lý Húc Dương không phục mà nói. "Nhàm chán! Vậy các người chơi đi, tôi không có hứng thú tham gia, tháng sau tôi phải tham gia trận bóng rổ của trường! Hiện tại liền phải trở về huấn luyện, về sau loại chuyện nhàm chán này đừng tìm tôi!" Lục Thiên Hàng dứt khoát xoay người rời đi. "Thiên Hàng cậu đây có chút không nói nghĩa khí a!" Lujc Thiên Hàng không vui nói, nhưng thấy người kia đã ôm bóng rổ từ trong phòng đi ra ngoài, cậu ta bĩu môi ngồi xuống, "Không thú vị......" Lục Thiên Mạch thấy thế, xoay chuyển tròng mắt, xoay người nhìn về phía Lạc Tư Ngôn cùng ngồi ở phía trước cửa sổ một lời chưa phát biểu. "Đừng lo lắng, bọn mình trước tiên ở trên diễn đàn trong trường đem bốn người chúng ta phát sóng trực tiếp mở ra, hơn nữa trước nói rõ ràng, chúng ta cũng không phải thật sự thích nha đầu thúi kia, hoàn toàn chính là vì trêu đùa cô ta, anh mình bên kia mình đi nói rõ ràng, lại vô dụng, chúng ta liền chủ động đưa bọn họ." "Được, nhưng mà hiện giờ cô ta chơi cùng Đặng Dương của Đặng gia, còn có tên em trai láo xược kia nữa, làm sao đây?" Lý Húc Dương nhíu mày. "Chặn tài khoản của họ lại, những người xem không được phát tán tin tức ra, rất dễ dàng mà" Lục Thiên Mạch thông minh đưa ra giải pháp. "Được, vẫn là cậu thông minh" Hai người kia không nhịn được khen ngợi. ..... Ôn Yến thông qua màn hình ảo của Bạch Bạch xem hết cảnh vừa rồi, không nhịn được cười lạnh. "Lũ khốn này lại hèn hạ như thế" Tiểu Kiều lần trước chỉ đơn thuần tức giận, nay hận không thể giết chết đám người Lý Húc Dương. "Bình tĩnh, để tôi xem thử ai chơi ai." Ôn Yến nói được làm được, cô muốn gậy ông đập lưng ông ba kẻ khốn kia, xem thử ai mới là kẻ đau khổ. Cô ghét nhất những tên khốn chơi đùa tình cảm của người khác, để cô xem, bọn họ tới còn có manh giáp nào trở về không? Tiểu Kiều cùng Bạch Bạch đương nhiên tôn trọng quyết định của cô. "Chỉ là Tiểu Yến, con lông lá này là ai thế?" Tiểu Kiều chỉ về phía Bạch Bạch, cầm lấy nó ném ném như quả bóng. Nó đập vào bức tường, lại đàn hồi trở về tay cô. Tiểu Kiều chơi một lần thành nghiện, ném mãi không buông tay. "Nó là hệ thống Bạch Bạch, nguyên hình là quả cầu xù lông nhỏ, tự nhận mình là hệ thống nghịch tập nhân sinh, luôn lôi kéo tôi làm trò kì quái." "Thú vị ghê" Tiểu Kiều dùng tay bóp bóp quả cầu trong tay. Đây là lần đầu tiên sau khi chết cô chạm vào được một vật thể mà không cần cúng nó trước. "Nhưng mà cô không chịu về phòng vệ sinh của cô, ở nơi này của tôi làm cái gì?" "Ôn Tiểu Yến, người ta giúp cô nhiều như vậy, cô kéo quần lên liền không nhận người, đồ vô tình." Dương Nguyệt Kiều dùng ánh mắt ai oán nhìn cô khiến Ôn Yến rợn da gà "Đi ngủ đi, đừng phiền tôi đọc sách." "Okay." Cô nàng đem theo quả cầu trở về nhà vệ sinh. Kì quái là Tiểu Bạch cũng không có phản đối trò nghịch ngợm của đối phương. .... Ngày thứ hai trong trường Ám Quang Cao Trung trên diễn đàn Hoa Tử Đằng ngay lập tức bị tin tức này spam. Chi Chi thích Lạc Lạc nhất "Tôi tự hỏi loại con gái xấu xí như này sao lại còn sống, cô ta nên chết đi cho đỡ bẩn mắt người khác." Cỏ bốn lá "Mẹ kiếp, nữ nhân trong lời bọn họ lẽ nào là thủ khoa xú bát quái kia?" Vợ của Thiên Hàng là ta "Ôi ôi, nữ nhân kia vừa nhìn liền buồn nôn, ngày đó ở căn tin nhìn thấy cô ta ở căn tin, mị liền muốn nôn thức ăn từ trong miệng ra. F4 đáng thương của mị, trên đời này nhiều cô gái xinh đẹp các anh không chọn, lại đi chơi cùng với quỉ xấu xí." Lão tử có hậu cung ba ngàn mỹ nữ "Chờ mong phản ứng của xú bát quái." Đô đô đô "Chỉ có ta thấy việc làm này rất quá đáng với cô ấy sao? Người ta cũng đâu đắc tội gì với bọn họ mà lại chơi ác thế?" Bình luận này rất nhanh bị tin nhắn spam lấn át, không có mấy người để ý. Suốt một đêm dài, Ôn Yến không ngủ mà thức khuya học bài, soạn tài liệu và cho ngày mai. Chờ tới khi cô ngáp dài, kết thúc phần học đã là tờ mờ sáng. Mang theo đôi mắt gấu trúc xanh đen, từ ký túc xá ra ngoài, phát hiện mỗi người đi ngang qua đều làm bộ không thèm để ý đánh giá cô, nhưng vẫn lén lút nhìn. Vì không ngủ cả đêm đầu Ôn Yến thật sự là có chút mơ hồ, thẳng đến khi mua xong bữa sáng ngồi ở trên ghế nhà ăn, cô mới bất chợt hiểu ra mọi chuyện. Là việc livestream công lược kia. Bọn khốn kia đủ trò thật, đúng là ăn no rửng mỡ mà. Nhìn lén rõ ràng như vậy, Ôn Yến cảm giác đây căn bản là vũ nhục đối với chỉ số thông minh của cô, heo cũng biết các người có việc được không? Dọc theo đường đi, mọi người cơ bản đều là biểu hiện như vậy, mãi cho đến cô vào lớp, loại tình huống này cũng không tốt hơn bao nhiêu Ôn Yến cũng mặc kệ, trực tiếp mắt nhìn thẳng ngồi vào chỗ ngồi của mình, lúc lấy ra sách giáo khoa, bắt đầu buổi sáng đọc sách. "Woa, sách giáo khoa đều đã tái bản rồi sao?" Tiểu Kiều ngồi sát bên cạnh, chăm chú học hành cùng cô. "Nói nhiều quá" Ôn Yến càm ràm. Tiểu Kiều đáng thương ôm chặt miệng, mang Bạch Bạch ra ngoài đi chơi. Buổi học kết thúc, chiều nay có tiết thể dục nên buổi trưa Ôn Yến ăn rất nhanh, Ôn Vĩ Kỳ còn tưởng cô có chuyện gì, gấp muốn chết. "Chị nhớ mang theo bình nước, mũ đội, phải xịt chống nắng nữa đấy" Cậu lấy từ trong túi ra chai xịt đưa Ôn Yến, cô cầm lấy, vui vẻ cảm ơn. Đến chiều, Ôn Yến mặc đồ thể dục vào, cùng Tiểu Kiều đến sân tập. Thầy giáo chưa tới, cô cùng ma nữ trốn vào một góc đọc sách. Ôn Yến tinh mắt thấy ngoài sân có người đang nhìn chằm chằm mình, cô ngẩng lên nhìn cậu ta một cái. Thấy khuôn mặt soái khí ranh ma của Lý Húc Dương, Ôn Yến liền giống như bị mù, lại cúi đầu nhìn về phía sách giáo khoa của bản thân, cả người ngồi ở chỗ đó bất động như núi. Trong phút chốc, sân tập ngay lập tức an tĩnh xuống, những người ban đầu xem kịch cũng không khép được miệng, toàn bộ không hề nghe thấy thanh âm nào. "Tên chó này lại đuổi theo tới tận lớp, thật muốn đánh hắn mà" Tiểu Kiều ngẩng đầu lẩm bẩm vài tiếng lại tiếp tục đọc sách. [Kí chủ nhà nó với chị Tiểu Kiều đều là mọt sách mà, quả là học thần với học thần, ngay cả sở thích cũng giống hệt nhau] Bạch Bạch cảm thán.