Học đường mùa yêu
Chương 5 : Không tên
* Ngoại cảnh nhân vật!
Reng! Reng! Reng!
Cạch!
- Alô! Ken, anh điện cho em lại là vì chuyện đó hả? - Một cô gái với mái tóc vàng dài thướt tha, lạnh lùng đứng dậy đi ra khỏi chiếc ghế gỗ đi ra ngoài vườn tre.
- Ồ! Em giỏi đấy, còn nhớ việc anh nhờ, vậy em có thể giúp anh. - Ken đứng bên đầu kia nhếch mép.
- Em chưa gặp chưa biết! Chắc hản anh biết từ nhỏ đến giờ em làm việc gì cũng có chủ đích sao?
- Hừ! Vậy em có thể đi học ở trường Thiên Vương với bọn họ chứ?
- Bọn họ? Là ai, em không biết! Vì vậy em chưa thể quyết định, vậy nha, ok!
- Này, em đừng nói với anh kiểu đó nữa, bây giờ anh nói 1 lần: Đây là lần cuối cùng anh nhờ vả em.
- Thật chứ? - Mary nghênh mặt
- Thật, vậy í em thế nào?
- Hừ! Được rồi, để xem!
Cạch!
- Này này! - Ken hét lên
Tít tít tít!
" Ken thật sự nhờ mình lần cuối cùng sao? Hừ, để xem tình hình thế nào? - Mary ngẫm nghĩ tự kỉ 1 lát rồi cười nụ cười gian xảo.
Bốp! Cộc cộc cộc!
- Chết, cái điện thoại lăn xuống dốc núi rồi. - Mary chạy xuống dưới chân núi định nhặt chiếc điện thoại quý giá của mình lên, nào ngờ.
Đúng lúc đó, nó đi ngang qua, vừa nhìn thấy chiếc điện thoại màu trắng rớt xuống chân núi, cô vội nhặt lên, phủi đi lớp đất rồi ngó lên thấy một cô gái tóc vàng-Mary mặc bộ đồ váy màu trắng bồng bềnh kèm theo viền xung quanh màu hồng, trông thật như tiên.
" Woa! Cô ấy...thật đẹp! Trông giống như 1 nàng tiên vậy, mái tóc vàng dài thướt tha, tung tăng theo làn váy. Ánh mắt tím buồn ẩn dấu một vẻ bí ẩn."
- Này, bạn gì ơi! Có phải là điện thoại của bạn không? Nó suýt rơi xuống bùn rồi đó!
Nghe nó gọi vọng từ xa, Mary vội vàng chạy lại chỗ nó. Mắt chăm chú nhìn chiếc điện thoại trên tay của nó.
- Của bạn à? - Nó hồn nhiên hỏi
- Ừ! Có thể cho tôi xin lại!
- Đương nhiên rồi, nó là của bạn mà! - Nó nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại lên tay của Mary
- Cảm...ơn - Mary lạnh lùng nhưng có chút vui vui.
- Không có chi! Trông bạn thật tuyệt vời! Bạn tên là gì dạ? - Nó nhìn Mary từ đầu đến chân rồi nở nụ cười hỏi
- Mary. - Mary lạnh lùng quay bước đi.
- ...Vậy bạn là người nước ngoài sao? Xinh quá! Mình tên là Trúc Linh! Rất mong được lại bạn. - Nó nhìn Mary bước đi thướt tha, bỗng nó vẫy tay về phía Mary nói, khiến Mary quay đầu lại.
- ...- Mary im lặng rồi lặng lặng đi vào rừng tre.
- Hi hi! - Nó cười tự kỉ, nó chợt định quay đi thì bỗng dừng lại nhìn xuống chân mình có 1 tờ giấy có ghi: 3 ngày nữa đến sinh nhật mình, mong quá đi! Nhưng chắc là lại 1 mình buồn bã trong cánh rừng!
" Hả tờ giấy ghi cái gì mà khó hiểu thế nhỉ?" - Nó nghĩ " Đúng rồi, phải trả lại cho bạn ấy chứ?" - Nó nhìn lên phía ngọn đồi, nhưng không còn bóng dáng của Mary đâu nữa. " Haizz! Không biết có thể gặp lại để trả không?"
Nó nghĩ ngợi rồi bước tiếp trên con đường núi ( đường tắt của nó đi ra trường á).
" Tới nhà Quân rồi!" - Nó nghĩ rồi đẩy cánh cổng to lớn màu đen bước vào trong ngôi biệt thư
- Trời đất ơi! Nhà cậu ấy thay đổi nhiều quá! Mới có 1 năm hà! Mà bữa ni to ghơ! - Mắt nó đao đáo nhìn ngôi nhà có chút quen thuộc có chút lạ lẫm.
Cạch!
Căn cửa cổ to lớn bỗng mở ra, từ trong cánh cửa hắn bước ra với vẻ phong trần lãng tử lắm, hai tay đút vào túi quần có chút vẻ bất cần đời. Hắn mặc bộ đồng phục màu đen quen thuộc của nam sinh trường Thiên Vương, đeo một chiếc ba lô to bự chảng.
- A, heo béo à, sao cậu tới trễ thế! - Mắt hắn đang chán nản bỗng dưng sáng long lanh, hai ngôi sao lấp lánh hiện rõ ra mặt
- Ừa, tại vì...nhà cậu lạ quá, hơ hơ - Nó cười gượng. - Với lại mới ngày thứ 2 mà cậu bắt tớ đi qua rủ cậu thế này không hay đâu nhá! - Nó lên tiếng.
- Không hay cái con khỉ mốc á! Hay quá còn gì - Hắn liếc xéo nó
- A, đúng rồi. - Chợt nó như nhớ ra cái gì, mắt đăm đăm nhìn vào trong nhà.
- Đúng gì? - Hắn ngơ ngác
- Đương nhiên về nước rồi là tớ phải chào bác chứ
- Thôi thôi, trễ giờ rồi, đừng chào - Nghe thế mắt hắn lộn ngược lên nhanh chân nhanh tay đẩy nó đi ra khỏi cánh cổng màu đen của nhà hắn.
- A...a...để tớ chào bác mà! - Nó cứ định lùi lại thì lại bị hắn đẩy lên cứ như thế mà nó với hắn giằng co mại cho tới khi đến trường.
- Hộc hộc...! Này tên điên kia! Cậu....cậu làm cái gì thế hả?
- Làm chi là làm gì, cái con này hỏi ngộ nhể?
- Ngộ chi mà ngộ, cái thằng trời đánh.
- What the heo? Này heo béo, dám nói tớ thế hả, cho cậu biết tay nè! - Hắn giở trò như năm cấp 2, búng một cái thật đau vào trán của nó, còn kèm theo cả giật giật liên hồi mái tóc cột 2 bên của nó nữa chứ?
- Này tên kia? Cậu đứng lại...!! - Hét lên rồi, với mái tóc bù xù, nó rượt hắn quanh hết khắp sân trường, nên nổi khiến nó và hắn đứt hơi, mệt mỏi ngồi xuống ghế đá gần đó nhìn nhau cười hì hì.
- Haiza! Lâu lắm rồi tớ mới thấy vui như vậy đó!
- Tớ cũng vậy, lúc sang Mĩ tớ cũng buồn lắm! Bởi vì tớ luôn nhớ...!
- ....Nhớ ai, người tình hả? - Nghe nó nói, mặt hắn hơi se lại xong vờ hỏi một câu châm chọc
- Này tớ làm gì có chớ! - Nó đánh một cái thật đau vào hắn
- Ha ha, heo béo nhà ta nhất định phải có rồi! - Hắn vẫn ngồi yên, không trêu lại nó, ánh mắt vẫn vậy, gượng cười trêu chọc.
- Làm gì có tại tớ nhớ cậu...mà! A chết...!- Nó lỡ thốt lời rồi vội lấy tay mình bịt miệng lại mặt đỏ bừng
- A chà chà! - Vậy hắn bỗng nhiên tươi tỉnh, một khuôn mặt vô cùng hạnh phúc. - Này heo béo, đừng nói cậu thích tớ nhá!
- Làm gì có chuyện đó- Nó trả lời dứt khoát
- Lại bịa, nhưng cậu yên tâm, cậu sẽ không có cửa cua tớ đâu.
- Ai thèm cua cậu chớ! Cái tên này
- Có mà
- Không có
- Có mà
- Không
....- Hắn và nó lại chửi và tiếp tục cuộc hành trình rượt nhau khắp sân trường.
Tùng! Tùng! Tùng!
Giờ ra chơi 20 phút cũng đến, cái giờ mà bao học sinh nào cũng ham muốn kéo dài thời gian, tất nhiên rồi. Hắn và nó cũng háo hức chờ cái giờ ra chơi này lắm.
- Quân ơi, chơi trò gì đây? Chán quá! - Nó ngồi bên cạnh hắn và kêu than vãn.
- Ừm...- Hắn nghĩ 1 lúc rồi cũng đưa ra quyết định. - Chơi xù xì đi, nếu ai thua thì sẽ bị giật tóc
- Ừm...! - Nó gật đầu. Vốn dỉ lúc đầu nó không định chơi đâu vì ngày xưa suốt ngày nó thua hắn và bị giật tóc liên tục, nhưng rồi nó nghĩ chắc lâu rồi hắn không chơi nữa thì sẽ giảm tốc độ chơi thôi.
Nhưng nào ngờ, bây giờ hắn còn chơi siêu gấp bội, và rốt cuộc nó...
- Kéo! - Hắn
- Bao! - Nó
- A ha ha! Linh cậu thua nữa rồi!
- Haiza! ÁI ĐAU, ĐAU, GIẬT TÓC TỚ NHẸ THÔI.
...
- Búa! - Hắn
- Bao! - Nó
- A ha ha! Tớ thắng cậu rồi, nãy giờ mới thắng được thật hạnh phúc quá đi mất! - Tóc nó rối bù gần giống như tổ quạ, vui vẻ nháy mắt, giật tóc hắn
- A ĐAU ĐAU! Nhẹ tay!
- Sao phải nhẹ chớ, tại cậu đó!
- Xớ mới thắng có 1 lần mà đòi.
- Hớ, vậy tiếp tục nào
- Kéo! - Hắn
- Bao! - Nó
- Ha ha, thấy chưa, bảo rồi mà không nghe, thua nè.
- A ĐAU ĐAU
....
- Béo heo lại thua nữa rồi!
- Đau đau!
Tùng tùng tùng! Rốt cuộc cái giờ ra chơi ngắn ngủi cũng đã trôi qua, mái tóc hắn và nó bù xù khiến cả lớp phải chăm chăm, ngay cả thằng Nhân cũng vậy.
Tổng kết lại điểm thì...ôi chao!
Hắn: thắng: 50 lần, thua 13 lần
Nó: thắng 13 lần, thua 50 lần.
Một con số hết cức chênh lệch
Hắn thì đầu gần giống tổ quạ, nó thì còn hơn là cái tổ quạ nữa ấy chứ! Qúa bù xù! Thật tình!
- A ha ha...cái ổ quạ! Hai người đúng là giống năm xưa thiệt, trẻ con vô đối! - Vừa mới đi dạo ngoài sân trường với Tiểu My về, thằng Nhân nhìn thấy nó và hắn đắc ý phá lên cười, rồi lại ngán ngẩm lắc đầu nhìn cả hai nói, rồi đi ra phía sau ngồi lại chỗ ngồi.
Thằng Nhân còn vội kịp nói thầm vào tai hắn:
- Mày thiệt tình, nhưng tí nữa mày và Linh ra bàn bạc với My với tao 1 tí về chuyện này nhé! Nó rất hệt trọng đến gia đình của mày và Linh, xíu nữa gặp rồi tính nha!
" Chuyện gì đang xảy ra!" - Hắn thắc mắc, mặt tối sầm lại.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
18 chương
1 chương
9 chương
5 chương
14 chương
18 chương
31 chương