Lúc Quân Khải Uy tỉnh lại, đau đau như muốn nứt ra. Cậu nhìn quanh căn phòng xa lạ, cúi đầu suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra hôm qua mình đã chạy tới tìm Thẩm Húc Thần cầu an ủi. Hẳn đây là nhà Thẩm Húc Thần đi. Cho tới nay, trong ấn tượng của Quân Khải Uy và bọn Lộ Cầu Chân, Thẩm Húc Thần là người phi thường trầm ổn đáng tin cậy. Cho nên, trong lúc không biết nên đi đâu, Quân Khải Uy đã tìm tới Thẩm Húc Thần. Cũng chỉ có thằng bạn chí cốt Thẩm Húc Thần mới không ghét bỏ cậu phiền toái. Quân Khải Uy cảm thấy rất cảm kích. Quân Khải Uy rút di động từ trong túi quần ra xem, bạn cùng phòng kí túc nhắn cho cậu mấy tin, cậu có mấy tiết vắng mặt bị đánh dấu rồi. Phải nhanh chóng quay về trường thôi… Quân Khải Uy thầm nghĩ. Cậu cố nén cơn đau đầu, chịu đựng eo mỏi lưng đau, từ trên giường đứng dậy đi ra khỏi phòng. Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn thơm phức, thật sự rất thơm. Cho dù lúc này tâm lý Quân Khải Uy vẫn chưa thoải mái, thân thể có chút khó chịu nhưng ngửi mùi hương này cậu lại có chút thèm ăn. Thẩm Húc Thần đang ngồi trong phòng khách, nghe khách phòng có động tĩnh, vội chạy tới, nói: “Mày tỉnh rồi? mau đi rửa mặt! Chờ mày làm vệ sinh cá nhân xong, chúng ta cùng ăn sáng! Đúng rồi, buồng vệ sinh ở bên cạnh, mày đi theo tao, tao đã chuẩn bị cho mày một bộ khăn rửa mặt cùng bàn chải mới rồi, mày dùng đi.” Quân Khải Uy nói cảm ơn với Thẩm Húc Thần. Một tiếng cảm ơn này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, cảm ơn Thẩm Húc Thần đã tiếp đón khi cậu bất ngờ chạy tới, cảm ơn Thẩm Húc Thần đã cùng ngồi uống rượu với cậu, cảm ơn Thẩm Húc Thần đã lặng lẽ cảm thông và an ủi… huynh đệ với nhau, có những điều không cần phải nói ra miệng nhưng mọi người đều hiểu. Thẩm Húc Thần dẫn Quân Khải Uy tới buồng vệ sinh, chỉ khăn rửa mặt và bàn chải đánh răng cho cậu xem. “Mày có thể tắm rửa qua một cái như vậy sẽ càng thoải mái hơn.” Thẩm Húc Thần nói: “Đồ lót cũng mới mua, mày yên tâm dùng đi.” Quân Khải Uy đứng nhìn mình qua gương trong buồng vệ sinh, trong gương, cậu trông rất bê tha, hai mắt hằn tơ máu, quầng thâm mắt đen xì, sắc mặt vàng như nến. Quân Khải Uy nhìn gương lộ ra nụ cười khó coi. Cậu thật sự rất khổ sở, tình yêu đã kết thúc không cách nào vãn hồi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục! Lúc đánh răng, Quân Khải Uy chú ý thấy, một cái cốc đánh răng chắc là của Thẩm Húc Thần có cắm hai cái bàn chải. Nghĩ tới Thẩm Húc Thần hồi cấp 3 rất được hoan nghênh, Quân Khải Uy đoán Thẩm Húc Thần hẳn đã có bạn gái, nói không chừng bây giờ còn đang sống chung với bạn gái cũng nên! Tuy rằng Quân Khải Uy dù đã có bạn gái nhưng thực sự vẫn còn là trai tân, nhưng trong suy nghĩ của cậu, thời sinh viên, các cặp đôi yêu nhau sống cùng nhau là chuyện rất bình thường. Bạn gái Thẩm Húc Thần hẳn rất hiền lành đảm đang, Quân Khải Uy nhớ lúc nãy khi vừa mở cửa ra, cậu đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Cô gái có tay nghề nấu ăn như thế đáng giá ngợi khen một câu hiền lành đảm đang! Nói không chừng cô gái đó còn rất xinh đẹp, nếu không với gương mặt chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt kia của Thẩm Húc Thần, phỏng chừng sẽ rất tự ti. Quân Khải Uy lâm vào não bổ. Hơn nữa, Thẩm Húc Thần là một người vô cùng ôn hòa, bại gái nó không chừng lại thuộc dạng hoạt bát, như vậy mới có thể bù trừ cho nhau. Đương nhiên, cũng có khả năng là loại hình tiểu thư khuê các. Nam thần cùng nữ thần đứng chung một chỗ, chắc hẳn sẽ khiến các sinh viên trong trường thương tâm khóc cạn nước mắt! nghĩ tới đây, Quân Khải Uy nhịn không được bật cười. Tuy rằng chính cậu cũng đang đau khổ vì thất tình nhưng nếu Thẩm Húc Thần sống hạnh phúc, cậu cũng cảm thấy vui vẻ thay huynh đệ! Đánh răng xong, Quân Khải Uy vội vàng tắm rửa một cái. Chờ khi cậu chỉnh lý bản thân xong xuôi, ra khỏi buồng vệ sinh thì bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong. Thẩm Húc Thần ra hiệu cho Quân Khải Uy ngồi chờ trong phòng khách còn cậu đi vào bếp, giúp Trình Dĩ Hoa mang đồ ăn ra bàn. “Chờ chút, để em, em có tấm lót, cẩn thận bỏng tay.” Quân Khải Uy nghe Thẩm Húc Thần nói, lại nhịn không được khẽ mỉm cười. Xem ra, Thẩm Húc Thần rất thương bạn gái. Quân Khải Uy càng ngày càng hiếu kỳ, đến cùng là vị kỳ nữ nào mà có thể hái được đóa cao lãnh chi hoa Thẩm Húc Thần này, lại còn uốn nắn được nó như vậy nữa. Quân Khải Uy lòng đầy hiếu kỳ muốn tới phòng bếp xem một chút, lại cảm thấy hôm qua mình hẳn đã lưu lại ấn tượng không tốt cho bạn gái Thẩm Húc Thần, vẫn không nên đường đột thì hơn. Vì thế, cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lưu lại ngồi chờ trong phòng khách. Lại nói, Thẩm Húc Thần nhỏ hơn cậu một tuổi, vậy lát nữa nên gọi bạn gái nó là em dâu nhỉ? Nhưng gọi là chị dâu vẫn kính trọng hơn một chút. Rất nhanh, trong ánh mắt trông ngóng của Quân Khải Uy, Thẩm Húc Thần bưng một tô cháo nóng đi ra. Cháo này được nấu từ gạo xay nát ninh nhừ, rất tốt cho dạ dày. Nghĩ tới hôm qua Quân Khải Uy chỉ ngồi nốc rượu không ăn được mấy, nên bây giờ ăn cháo là thích hợp nhất. Quân Khải Uy thấy Thẩm Húc Thần có đeo nhẫn trên ngón áp út, cậu càng tin tưởng người đang ở trong bếp là bạn gái Thẩm Húc Thần. Thẩm Húc Thần đặt tô cháo lớn lên bàn, lại lon ton chạy đi lấy bát đũa. Vài giây sau, Trình Dĩ Hoa cầm đĩa bánh bao cùng một chút thức ăn lót dạ đi ra. Quân Khải Uy trợn mắt há mồm. Khoan đã, em dâu nhuyễn manh đâu? Hoặc là chị dâu lãnh diễm đâu? Không phải là bạn gái Thẩm Húc Thần đeo tạp dề nấu ăn trong bếp sao? Sao lại biến thành Trình Dĩ Hoa? Tuy rằng Trình Dĩ Hoa đeo tạp dề cũng không đến nỗi tệ. Thẩm Húc Thần cầm bát đũa đi ra, thấy Quân Khải Uy cứ rướn cổ nhìn chằm chằm vào bếp, cười hỏi: “Mày nhìn cái gì vậy?” Quân Khải Uy quay đầu lại, thành thật nói: “Không, không nhìn gì hết, chỉ là… chỉ là cảm thấy đồ ăn thơm quá.” Thẩm Húc Thần đắc ý nói: “Tay nghề Dĩ Hoa siêu lắm, không dễ dàng làm đồ ăn cho người khác đâu, lần này mày được hời rồi đó!” Nội tâm Quân Khải Uy càng lúc càng tuyệt vọng, bữa sáng quả nhiên đều do Trình Dĩ Hoa làm, em dâu, chị dâu gì đó đều là do mình ảo tưởng sức mạnh. Nhưng tới khi ăn miếng đầu tiên, Quân Khải Uy đã không còn thời gian suy nghĩ nữa, bởi vì đồ ăn thật sự quá ngon. Rõ ràng chỉ là một bữa sáng đơn giản mà Trình Dĩ Hoa lại có bản lĩnh biến thành hương vị nhà hàng cấp 5 sao. Quân Khải Uy đã lâu không được ăn đồ ăn ngon như vậy rồi. Một mình cậu đã chiến hết nửa tô cháo lớn. Ăn uống no đủ, Quân Khải Uy cảm thấy ngồi không rất vô duyên cho nên đã chủ động giúp thu dọn bát đĩa. Thẩm Húc Thần lại kéo cậu tới sô pha nói: “Để tao làm cho, tao làm quen rồi, anh ấy phụ trách nấu cơm còn tao phụ trách rửa bát.” Làm quen rồi… bọn nó thật giống vợ chồng mới cưới. Quân Khải Uy yên lặng châm chọc ở trong lòng. Hai tiếng sau, Trình Dĩ Hoa cùng Thẩm Húc Thần tiễn Quân Khải Uy ra bến bắt xe quay về trường. “Giờ làm gì đây?” Trình Dĩ Hoa hỏi. “Giờ em phải về trường, em đã bỏ mấy tiết rồi.” Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi nói. “Sinh viên mà không trốn học thì không phải sinh viên. Dù sao cũng đã trốn rồi, hôm nay bỏ học ra ngoài chơi một ngày đi.” Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình giật dây Thẩm Húc Thần: “Chúng ta còn chưa từng hẹn hò nữa. Nếu bây giờ em quay về trường… đợi tới khi em già rồi, nhất định sẽ hối hận. Tưởng tượng một chút đi, rất nhiều năm về sau, khi trên mặt em đầy nếp nhăn ngồi cạnh bếp lửa, chắc chắn sẽ rất hối tiếc. Vì sao ngày đó, lúc còn trẻ lại cứ phải lên lớp mà không cùng Hoa Hoa thân yêu đi hẹn hò… thật là một hình ảnh thê thảm.” Thẩm Húc Thần mặt đầy hắc tuyến: “Ha ha đát, anh trai, suy nghĩ của anh quá thần kỳ! Còn nữa, Hoa Hoa thân yêu là cái quỷ gì?!” Trình Dĩ Hoa nghiêm trang chững chạc nói: “À, đây là xưng hô em lén gọi anh trong lòng!” “Tuyệt đối không có… trong lòng em tuyệt đối không có gọi anh như vậy.” Thẩm Húc Thần hận không thể dùng tay che mặt. Trình Dĩ Hoa dùng lực nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần, dùng lực nhìn chằm chằm, dùng lực nhìn chằm chằm… Được rồi, bạn trai nhỏ cao hứng là được rồi, tiết tháo gì đó đã sớm tan nát như bọt biển… dưới ánh nhìn chăm chú của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần lập tức tự phản bội bản thân. Cậu biểu tình trầm trọng khẽ gật đầu một cái, mang theo cảm giác xấu hổ trịnh trọng nói: “Anh nói không sai, em quyết định từ giờ trở đi, tận sâu trong nội tâm mình em sẽ gọi anh như vậy.” Trình Dĩ Hoa vừa lỏng thỏa dạ. (Jer: =))) hai thằng dở người) Hai thằng con trai rõ ràng có trí thông minh siêu quần, có đôi khi lại trở thành nhi đồng nhược trí đến mức người thường không dám nhìn thẳng. Hai nhi đồng lớn tuổi cuối cùng quyết định…tới công viên giải trí để hẹn hò. Bởi vì không phải cuối tuần cũng không phải kỳ nghỉ lễ, cộng thêm trời đổ tuyết dày, thời tiết giá lạnh, vì thế nên trong công viên khá vắng vẻ, không hề phải chen lấn xô đẩy như mọi khi, rất nhiều trò chơi còn không phải xếp hàng. Biết Trình Dĩ Hoa thích ăn đồ ngọt, Thẩm Húc Thần đã cố ý mua hai cái kem ốc quế, mỗi người một cái. Ăn xong kem ốc quế, Trình Dĩ Hoa lại nhìn chằm chằm kẹo que cầu vồng cách đó không xa. Thẩm Húc Thần quyết tâm ngăn cản: “Không được ăn cái kia, đều là phẩm màu.” Trình Dĩ Hoa lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt. Thẩm Húc Thần chỉ vào tàu lượn siêu tốc nói: “Chúng ta chơi cái kia đi, hình như rất kích thích.” Trình Dĩ Hoa lắc đầu: “Không chơi.” Thẩm Húc Thần nhịn không được trêu chọc: “Anh sợ?” Trình Dĩ Hoa thản nhiên gật đầu, nghiêm túc nói: “Em nói không sai, anh đích thật có chút sợ hãi. Anh không muốn chơi thử…vì sẽ khiến anh cảm thấy như mình bị mất khống chế hoạt động. Bởi vì hiện tại anh thập phần quý trọng sinh mệnh của mình, bởi vì, anh còn chưa sống đủ.” Nói xong, Trình Dĩ Hoa dừng một lát, lại bổ sung thêm một câu: “Bởi vì, những ngày được ở bên em, vĩnh viễn đều không đủ.” Rất, rất phạm quy…  Thẩm Húc Thần cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt. Kỹ năng nói tình thoại của Trình Dĩ Hoa quả thực mãn cấp! “Anh đoán, hiện tại em nhất định đang nghĩ kỹ năng nói tình thoại của anh mãn cấp. Kỳ thật không phải thế…” Trình Dĩ Hoa tiếp tục mặt không biểu tình nói: “Chỉ có em, bởi vì em, đối mặt với em, anh mới có thể phát ra cảm xúc. Những lời anh nói hết thảy đều không phải tình thoại mà là những điều thật lòng muốn nói.” Sớm biết vậy đã không đi hẹn hò, sớm biết vậy mình nên ở nhà đợi, nói không chừng, hiện tại đã có thể đẩy ngã bạn trai nhỏ lên giường rồi. Nam nhân trong vấn đề yêu đương sẽ càng hành động trực tiếp hơn một chút, bọn họ có lẽ không bởi vì tính dục mà yêu nhưng bọn họ nhất định sẽ bởi vì yêu mà sinh tính dục. Thẩm Húc Thần đang nghĩ… đủ loại chuyện đen tối. Cậu nhanh chóng thu hồi tâm tư không đứng đắn của mình, lợi dụng quần áo mùa đông to rộng che giấu, cậu vươn tay ra cầm tay Trình Dĩ Hoa, khẽ dùng lực niết một cái. Tay Trình Dĩ Hoa rất khô ráo. So với Thẩm Húc Thần, nhiệt độ cơ thể Trình Dĩ Hoa thường thấp hơn một chút. Trong thời gian ngắn, Thẩm Húc Thần luyến tiếc buông ra. Cậu nhìn quanh bốn phía nói: “Vậy anh muốn chơi cái gì, nhà ma?” Trình Dĩ Hoa chợt nhìn chằm chằm vòng xoay ngựa gỗ. Lại tới lúc liều mình bồi quân tử…Thẩm Húc Thần cố gắng kiến thiết tâm lý, tận lực bảo trì bình tĩnh nói: “Ừm… vòng xoay ngựa gỗ rất… rất lãng mạn, chúng ta có thể thử xem.” Trình Dĩ Hoa dùng ánh mắt “quả thế” nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần: “Thiếu nữ tâm của em lại thức tỉnh à?” “Gì? Rõ ràng là anh muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ mà, anh cứ nhìn nó mãi.” “Anh chỉ nhìn kẹo que trong tay bé gái kia thôi…trông có vẻ rất ngon. Thế nhưng, em lại không cho anh ăn.” Trình Dĩ Hoa mặt đầy vô tội nói. Thẩm Húc Thần nhìn kỹ, quả nhiên thấy một bé gái tay cầm kẹo que bảy màu đang ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ. Thẩm Húc Thần có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy đến cùng chúng ta tới công viên giải trí để làm gì… Sớm biết anh là cái tên cuồng đồ ngọt tới vậy, chúng ta hẳn nên ngồi trong tiệm bánh ngọt cả ngày thì hơn. Chỉ cần gọi một bàn đồ ngọt, anh liền thỏa mãn.” Bé gái: Mẹ ơi, ở đây có biến thái, hắn muốn cướp kẹo của con! Hết chương 118