Hôm nay, đột nhiên Thẩm Húc Thần nhận được một cú điện thoại không tưởng. “Thần Thần à, dì Ngọc đây, hai ngày này dì sẽ ở thủ đô. Dì muốn gặp mặt nói chuyện với con một chút, lúc nào thì con rảnh?” “Lúc nào cũng được ạ, nếu dì không có nhiều thời gian thì có thể gặp luôn cũng không sao ạ.” “Ừ, vậy khoảng một tiếng nữa, chúng ta gặp nhau ở cổng Nam trường con nhé.” “Dạ vâng ạ.” Cúp điện thoại, Thẩm Húc Thần phát hiện mình chỉ mới nghe điện thoại chưa tới 1 phút đồng hồ mà đã toát một thân mồ hôi lạnh. Tuy rằng hiện tại quan hệ giữa hai gia đình Thẩm – Trình không tệ, nhưng dì Ngọc chưa bao giờ chủ động gọi điện liên lạc với Thẩm Húc Thần, bọn họ chỉ gặp nhau vào các dịp nghỉ lễ rồi nói chuyện với nhau một hai câu. Hơn nữa, dì ấy công tác bận rộn, bình thường ít khi lên thủ đô… Hiện tại dì ấy lại đột nhiên gọi điện hẹn gặp cậu. Thẩm Húc Thần đoán, liệu có phải dì ấy đã phát hiện ra cái gì rồi không… tuy rằng bởi vì nghề nghiệp của mình mà dì ấy nhìn qua khá cao lãnh nhưng thật sự dì ấy là một người rất tình cảm. Không thể trách Thẩm Húc Thần lo được lo mất, cũng hết cách, cho dù có là trùng sinh lão quỷ thì sau khi bắt cóc (Au: cậu xác định?) con nhà người ta, cũng khó tránh khỏi sẽ thấy chột dạ. Vì thế, khi Tần Ngọc gọi điện tới, trong nháy mắt, Thẩm Húc Thần cảm thấy căng thẳng đến nỗi tóc gáy dựng đứng cả lên. Dì Ngọc muốn nói chuyện… Nói chuyện gì? Đứng trước tủ quần áo, Thẩm Húc Thần cảm thấy khi đứng đối mặt với người thân (mẹ vợ or mẹ chồng) thật sự quá khó khăn. Chuyện này kỳ thật không liên quan gì tới có dũng khí hay không, không phải cậu không có dũng khí thừa nhận chuyện tính hướng của mình mà cậu sợ sẽ gây tổn thương tới những người thân của mình. Chung quy, trên thế giới này các bậc trưởng bối thường rất khó chấp nhận chuyện con mình là gay trong một thời gian ngắn. Cho dù bọn họ không hề kì thị gay một chút nào. Thực trạng xã hội hiện nay chính là như thế. Cho nên, Văn Thư Dương đã từng có thời gian thống hận bản thân bởi vì cậu ấy đã làm tổn thương tới người mẹ yêu quý của mình. Thẩm Húc Thần thấy rất rõ ràng những chuyện này, cho nên không tránh khỏi mà có chút uể oải. Cậu lấy di động, do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn số gọi điện cho Trình Dĩ Hoa. Cho dù nói thế nào thì dì Ngọc cũng là mẹ của Trình Dĩ Hoa, vẫn nên thương lượng với anh ấy một chút thì hơn. Điện thoại rất nhanh được kết nối, nghe được giọng Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần vừa định nói chuyện, trong giây lát lại cảm thấy giọng Trình Dĩ Hoa nghe không giống mọi ngày. “Anh bị cảm? có phải lúc ngủ anh đã bật điều hòa quá thấp lại không chịu đắp chăn đúng không?” Thẩm Húc Thần lo lắng hỏi. Trình Dĩ Hoa ừ một tiếng. Thẩm Húc Thần lập tức đau lòng không thôi, người đang yêu mà, cho dù đối phương chỉ bị kim đâm một chút cũng cảm thấy đó là chuyện nguy hiểm tới tính mạng, huống chi Thẩm Húc Thần chưa bao giờ thấy người yêu mình lại có lúc hữu khí vô lực đến vậy! Cậu sốt ruột nói: “Anh uống thuốc chưa? Nghe giọng anh, dường như lần này anh bị cảm rất nghiêm trọng!” “Anh không sao… nghỉ ngơi nhiều một chút là được.” Trình Dĩ Hoa đáp. Nghĩ tới lát nữa phải gặp dì Ngọc, Thẩm Húc Thần do dự một chút nói: “Lát nữa em còn có việc… chờ em xong việc sẽ lập tức trở về nhà. Anh có muốn ăn cái gì không? Em mua cho.” “Không muốn ăn gì hết, lát tới nấu cho anh bát cháo đi.” Trình Dĩ Hoa nói. “Được, vậy anh nghỉ ngơi trước chờ em.” Thẩm Húc Thần nói, cuối cùng cậu vẫn không nói chuyện sẽ đi gặp dì Ngọc cho Trình Dĩ Hoa biết. Cúp điện thoại, Thẩm Húc Thần thay một bộ quần áo, rồi vào phòng vệ sinh chỉnh trang ngoại hình của mình một chút. Cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị ra chiến trường! Đám bạn cùng phòng thấy cậu nghiêm túc như thế, đều thi nhau trêu ghẹo tưởng cậu đi gặp bạn gái. Thẩm Húc Thần trong lòng càng thấy nặng nề thêm, nào còn tâm lý trêu đùa cùng chúng nó nữa, vẫy vẫy tay hữu khí vô lực nói với ba thằng cùng phòng: “Tao ra ngoài… tối không về ngủ đâu, có chuyện gì nhớ đánh yểm trợ cho tao, lần sau mời bọn mày ăn cơm!” Tới khi Thẩm Húc Thần đi rồi, Phương Duyên mới ngốc ngốc nói: “Tao cảm thấy nó không giống như đi hẹn hò…sẽ không phải là đi chia tay đấy chứ?’ “Phủi phui cái mồm quạ đen của chú mày! Hai tuần trước không phải vẫn còn rất tốt đó sao, sao lại chia tay được?! Nếu để Thẩm Húc Thần nghe được, ảnh hưởng đoàn kết trong phòng.” Hoắc Khải nhanh chóng bịt miệng Phương Duyên lại. Phương Duyên nhanh chóng phi phi hai tiếng: “Em, em cái gì cũng chưa nói, chỉ cảm thấy hình như Thẩm Húc Thần rất uể oải mà thôi!” Diện tích trường Quốc đại rất lớn, khi Thẩm Húc Thần ra tới cổng Nam, tuy rằng vẫn chưa tới giờ hẹn thế nhưng dì Ngọc cũng đã tới rất sớm. Từ xa Tần Ngọc đã nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay Thẩm Húc Thần, cô mím môi không nói lời nào. Thẩm Húc Thần theo bản năng giấu tay trái ra sau lưng, nói: “Dì, chúng ta ra quán café nào đó ngồi nói chuyện nhé.” “Thôi khỏi… dì nghe nói khung cảnh trường cỏn rất đẹp, con cùng dì đi dạo dưới bóng cây là được rồi. Con đừng khẩn trương, dì chỉ muốn tìm con trò chuyện đơn giản thôi.” Tần Ngọc cười nói. Xem ra không giống như tới để khởi binh vấn tội… Thẩm Húc Thần khẽ thở phào một hơi. Cậu và dì Ngọc sóng vai đi dạo trong sân trường. Hai người đều không nói gì. Qua một lúc, Tần Ngọc mới đột nhiên nói một câu: “Nếu dì có con gái, dì nhất định sẽ rất vui nếu con trở thành con rể của dì, đáng tiếc, trên thế giới này vĩnh viễn không có khả năng chuyện gì cũng thập toàn thập mỹ.” “Dì à…” Thẩm Húc Thần lập tức bối rối. Tần Ngọc cười một thoáng rồi nói: “Con đừng vội, hãy nghe dì nói hết đã.” Thẩm Húc Thần lập tức im lặng. Có lẽ để tổ chức ngôn từ mà Tần Ngọc trầm mặc thêm vài giây, sau đó cô thở dài nói: “Thằng con trai kia của dì, từ nhỏ đã không giống người bình thường. Lúc còn bé, đặc biệt dễ nuôi, chỉ cần mở TV hoặc radio để trong phòng có âm thanh là nó có thể ngồi im nghe hàng tiếng đồng hồ. Đến giờ dì cũng không biết lúc đó nó đã nghe hiểu hay chưa. Sau đó, rất nhanh nó liền trưởng thành, nó biết nói, biết chữ từ rất sớm, còn rất mẫn cảm với những con số, tư duy logic nhanh nhạy… mọi người đều nói dì đã sinh ra một thiên tài.” Thẩm Húc Thần không nói chuyện, chờ dì Ngọc nói tiếp. Tần Ngọc bất đắc dĩ cười một thoáng: “Lúc đầu, khi nghe người khác nói như vậy, dì đặc biệt cao hứng. Không bậc cha mẹ nào không hi vọng con mình là thiên tài, dì đương nhiên cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, rất nhanh dì đã phát hiện, có nhiều chuyện đã vượt quá sự tưởng tượng của dì. Dì không biết các bậc cha mẹ của các thiên tài khác có giống dì hay không… nhưng sau khi biết được con mình là thiên tài, dì vui sướng không được bao lâu.” Tần Ngọc nhìn Thẩm Húc Thần một cái, tiếp tục nói: “Nó rất thông minh, thật sự rất thông minh. Lớn hơn một chút, nó chỉ cần một quyển từ điển bách khoa là có thể tự mình chơi cả ngày. Thế nhưng, dì rất nhanh phát hiện, kỳ thực nó rất thờ ơ đối với thế giới này. Cái gì nó cũng biết, cái gì cũng hiểu rất rõ nhưng nó đều khinh thường để vào mắt. Đó là một việc rất nguy hiểm. Có một thời gian, dì lúc nào cũng lo sợ, thậm chí còn từng dẫn nó tới gặp bác sĩ tâm lý.” “Sợ gây nguy hiểm cho xã hội?” Thẩm Húc Thần nói. Tần Ngọc lắc đầu: “Không đến mức như vậy…Từ nhỏ nó đã không phải người hư hỏng hay phá hoại, nó chỉ là quá lạnh nhạt. Tự nó đã có một thế giới riêng mà không cần quan tâm tới thế giới phàm nhân bên ngoài của chúng ta, không sai, chính là thế giới hỉ nộ ái ố của phàm nhân. Nó cảm thấy thế giới phàm nhân không chút thú vị. Con có hiểu không? Thế giới của chúng ta trong mắt nó, rất nhàm chán. Mà những vật nhàm chán thì không đáng để nó phí tâm lực. Đó chính là điều mà dì lo nhất. Dì thà rằng nó là người bình thường chứ không mong nó là thiên tài, dì mong nó là người tôn trọng sinh mệnh, hoặc chí ít cũng phải kính sợ đối với việc duy trì sinh mệnh.” Thẩm Húc Thần đột nhiên có chút minh bạch, dì Ngọc vì sao lại bắt Trình Dĩ Hoa không được nhảy lớp lúc đi học. Dì ấy hi vọng trong thế giới của Trình Dĩ Hoa không chỉ có những lí luận cao siêu mà còn có cả yêu thương và bao dung. Dì Ngọc là một người mẹ tốt bụng. Cho nên dù thờ ơ hay lạnh nhạt như Trình Dĩ Hoa vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của cha mẹ dành cho mình, đó là sự gắn kết lớn nhất của cậu ấy đối với thế giới này. Dì Ngọc tiếp tục: “Thật lâu trước kia, dì từng đọc một câu viết, trong một quyển tạp chí, chỉ khi đứa trẻ lớn lên trong yêu thương mới học được yêu thương. Dì đương nhiên yêu thương con mình, cái gì là yêu thương, cái gì là trách nhiệm, nếu nó không hiểu, không sao, dì có thể chậm rãi dạy cho nó. Sau đó, nó rất nhanh đã trưởng thành. Chim non trưởng thành sẽ bay đi, nhưng dì luôn lo lắng không biết nó có thể thuận lợi yêu ai rồi thành lập gia đình được hay không… Chung quy, những người được nó để vào mắt, vô cùng ít ỏi.” Thẩm Húc Thần mỉm cười: “Cho nên… thật ra con rất vinh hạnh?” Tần Ngọc cũng nhịn không được mà bật cười: “Lúc trước khi nó nói nó cảm thấy có hứng thú với con, lúc đầu dì rất phẫn nộ, bởi vì dì nghĩ rằng nó có ý định kéo con xuống vực sâu. Nhưng không thể không phủ nhận, sâu trong nội tâm, dì lại có một chút mừng thầm. Nếu như, thật sự có một người khác ngoài dì và ba nó trở thành sợi dây ràng buộc nó với thế giới này — dì thật sự rất vui khi người đó là con, con là một đứa nhỏ ưu tú thiện lương lại rất trung thực, cho dù điều đó có lẽ sẽ rất bất công với con. Dì xin lỗi, có lẽ điều này bắt nguồn từ sự ích kỷ của một người mẹ.” Dì Ngọc lại nói: “Thật ra, bây giờ nói việc này với con vẫn còn có chút sớm. Nhưng, các con đã lựa chọn ở bên nhau, con đường này không dễ đi, cho nên, dì và ba Trình Dĩ Hoa là gia trưởng vẫn nên thể hiện rõ thái độ ủng hộ các con khiến áp lực mà các con phải đối mặt được giảm đi rất nhiều… Dì đương nhiên hi vọng các con sẽ mãi ở bên nhau hảo hảo sống qua ngày.” Ban đầu nghĩ dì Ngọc tới là để khởi binh vấn tội, nhưng không ngờ dì ấy không những không khởi binh vẫn tội mà còn mang tới lời chúc phúc… thật sự không ngờ cửa ải cha mẹ Trình Dĩ Hoa lại có thể bước qua dễ dàng như thế. Thẩm Húc Thần có một loại cảm giác không chân thật, cậu cảm thấy mình như đang bay. Gánh nặng trên vai cậu bỗng trút xuống từ lúc nào. Nhìn sự áy náy trong mắt dì Ngọc, Thẩm Húc Thần thành thực nói: “Cho dù không có Trình Dĩ Hoa thì tính hướng của con trước giờ vẫn như vậy, cho nên dì đừng vì thế mà cảm thấy áy náy.” Ánh mắt Tần Ngọc càng trở nên nhu hòa, cô nhìn Thẩm Húc Thần, hiền hậu nói: “Con thật sự là một người ôn nhu, cám ơn con.” “Con có thể hỏi một chút không? Anh ấy, anh ấy nói cho hai người… chuyện bọn con lúc nào vậy?” Thẩm Húc Thần cảm thấy hứng thú lên tiếng hỏi. “Cũng khá lâu rồi… hình như là mùa hè năm ngoái. Một ngày nào đó, nó gọi điện cho dì, nói muốn đệ đơn lên cấp trên xin được đăng kí kết hôn. Lúc đó dì mới biết, các con đã thực sự ở bên nhau.” Tần Ngọc nói tiếp: “Con cũng biết công việc tương lai của nó… cho nên, nếu nó muốn kết hôn đều cần phải viết báo cáo và được đồng ý. Nhưng lúc đó, dì đã ngăn cản nó, con hẳn hiểu rõ, hiện tại chưa phải lúc để viết báo cáo. Đối với người ngoài, quan hệ giữa con và nó tạm thời dừng ở mức bạn thân. Con cảm thấy thế nào?” Thẩm Húc Thần là người thông minh, dì Ngọc đã nói như vậy, cậu đương nhiên hiểu rõ. Hiện tại cả cậu và Trình Dĩ Hoa đều chưa đủ cường đại, có một số việc tạm thời chưa thể làm theo ý mình được. Chung quy, cho dù không có cái báo cáo kia, bọn họ cũng sẽ không tách ra. Nhưng, nghĩ tới báo cáo, Thẩm Húc Thần vẫn có chút lo lắng hỏi: “Sẽ không có ảnh hưởng gì chứ ạ? Ý con là, tính hướng…” Tần Ngọc đặt tay lên vai Thẩm Húc Thần, vỗ vỗ nói: “Con yên tâm, về sau nó là nhân viên của viện nghiên cứu khoa học. Mà nhân viên của viện nghiên cứu có khả năng cả đời sẽ không xuất hiện trước mặt người ngoài. Chính vì thế mà người yêu của nó có là nam hay nữ, ngoại trừ những người thân của nó ra còn ai quan tâm nữa? Chẳng qua, sau khi viết báo cáo rồi, khả năng về sau con cũng sẽ bị giám thị ở một mức độ nhất định, con hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt. Đương nhiên, đó đều là chuyện của sau này.” Thẩm Húc Thần gật đầu, cậu không ngại hi sinh bản thân vì người yêu mình. Hết chương 103