Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 110 : Phải cười

Thủ tại Chiết Kiều Quan, phó chỉ huy sứ Đoạt Sơn doanh nhíu chặt lông mày, từ khi Mật sứ rời khỏi y đã phát ra bảy thám mã chạy tới Hồng thành thăm dò tin tức, nhưng thủy chung không có hồi đáp… Không cần hỏi, hẳn ở đó đã xảy ra chuyện. Xuất binh đi cứu? Chỉ bằng vạn người trong tay y thôi sao? Không có hậu viên ủng hộ, sao có thể hạ được Nam Lý? Ở vùng sát cổng thành quân coi giữ còn nhiều hơn cả người một nhà. Phi tước cầu viện? Muốn tới Hồng thành phải qua Chiết Kiều Quan, tình trạng ở đây thằng ngốc cũng hiểu được, nếu quân đội không được ăn giải dược trước, thì đến bao nhiêu chết sạch bấy nhiêu, huống chi Mật sứ từng có nghiêm lệnh, lần hành động này tuyệt đối không thể để lộ ra nửa lời, ngay cả quân doanh khác cũng không biết. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có một biện pháp, đưa tin phản hồi bản doanh cầu Mật sứ dàn xếp, thông báo quân doanh khác cũng phải được phát giải dược. Nhưng y có nằm mơ cũng không nghĩ tới, không chờ y truyền thư đã nhận được tin đại doanh bùng nổ bệnh hiểm nghèo, toàn quân binh mã đóng giữ đều bị chết, tung tích Mật sứ không rõ. Phó chỉ huy sứ giật mình ngất ra, lúc này chia quân dưới trướng làm hai, để lại tám ngàn người đóng Chiết Kiều Quan, chính mình tự dẫn năm ngàn người quay lại cứu bản doanh…. Quân pháp Đại Yến rất rõ ràng, công trọng thưởng, tội trọng phạt, mà mất bản doanh chính là một trong các tội lớn. Mặc dù biết rõ kẻ đến quấy phá nhiều nhất cũng chỉ ba năm người, nhưng chuyện này cũng không nên chủ quan, nhất định phải mang trọng binh quay về một lần nữa chiếm lại đại doanh mới là chi đạo. May mà, nhân mã ở đây đều đã ăn thuốc giải, toàn bộ không cần lo lắng trong doanh trại đang tràn ngập kịch độc… Khi Phó Chỉ huy sứ suất lĩnh đại đội quay lại doanh trại, sớm đã không còn tung tích kẻ thù, trước mắt là vô số thi thể Yến quân, nhà kho dùng để dự trữ dược liệu, thực vật, quân nhu đều bị ác tặc tưới dầu hỏa thiêu đốt hừng hực. Trên trời mưa vẫn vần vũ, không khí ẩm ướt dị thường, nên ngọn lửa không thể cháy bùng lên, không thấy được lửa, chỉ thấy khói đen cuồn cuộn bắt đầu bốc lên, nhìn rất đáng sợ. Cả tòa đại doanh đều tràn ngập trong mùi khét ngái ngái cay cay, Phó Chỉ huy sứ không kìm nổi ho khan. Ho khan, ngã xuống đất, bỏ một mạng, một thương quân Yến trở lại, mới tiến vào doanh trại không lâu. Trong đội ngũ bỗng nhiên loạn lên, mắt thấy người bên cạnh không ngừng ngã xuống, tất cả mọi người trở nên kinh nghi bất động, nhưng quân lệnh như sơn, khủng hoảng ban đầu còn không đủ khiến bọn họ bỏ chạy, cho đến đêm, phó doanh Chỉ huy sứ đã mất mạng trong tình trạng ho khan kịch liệt, sự sợ hãi cuối cùng cũng không thể kìm nén, không biết người nào hô lớn, cả đội quân lập tức giải tán, chạy về phía doanh trại. Quân Yến không rõ độc từ nơi nào đến, bọn họ chỉ biết trước đó mình đã uống thuốc giải độc một cách vô ích, ở trong doanh trại chỉ còn một đường chết… Dù sao làn khói đen của Tiêu Hồng bị đốt sẽ không trực tiếp lấy mạng, nó chỉ vô hiệu quá thuốc giải, bởi vậy hiệu quả giết người cũng bị giảm xuống, trong doanh trại tràn ngập khói đen, trong thời gian ngắn không đủ cho năm nghìn người uống thuốc giải đều mất đi tác dụng. Năm nghìn trọng binh, tổn thất ở trong khói đen khoảng ba phần, nhưng chết sớm nhất chính là một đám tướng lãnh trung tâm đi đầu dưới trướng Phó Chỉ huy sứ, thân là tướng lĩnh tự nhiên võ nghệ tinh nhuệ thân thể cường tráng, hô hấp cũng mạnh hơn binh lính bình thường, bọn họ hít khói đen nhiều nhất, bị chết cũng thảm nhất. Đám binh sĩ còn lại không còn ràng buộc, chỉ liều mạng chạy trốn, chỉ mong chạy càng xa doanh trại càng tốt, mỗi người đều cố gắng tự cứu tính mạng của mình, lúc này không ai còn để tâm tới ai, cả đội quân chạy trốn toán loạn, khiến cho khá nhiều tên tiểu tốt bị thương. Đại bản doanh không thể quay về, quân Yến sống sót chỉ có một nơi để tới. Trong Chiết Kiều Quan, nhân tâm hoảng lọan. Đầu tiên là Chỉ huy sứ của Hồng thành và đội kỵ binh không rõ tung tích, tiếp đó lại truyền tới tin dữ ở đại bản doanh, Phó chỉ huy dẫn quân trở lại cứu viện, không ngờ sau vài canh giờ, ba nghìn quân lính chạy thoát trở về mang theo bộ mặt hoang mang sợ hãi. Không đánh mà thắng, niềm vui sướng chiếm giữ được cửa ải hiểm yếu của Nam Lý sớm tan thành mây khói, đây … cái ải Chiết Kiều này ở trong mắt quân Yến lại không phải là chiến công hiển hách, nó đã mang một bộ dạng mới: thành quỷ. Chính bọn họ cũng bị vây trong thành quỷ, tiến không được, lui không xong. Vào đêm, mặc kệ nghiêm lệnh không được bàn tán nhưng vài binh lính vẫn lớn gan lén lút tụ tập với nhau, vừa cẩn thận cảnh giác Giáo úy tuần tra, vừa nói chuyện thì thầm với nhau, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên tất cả mọi người đang đoán… Phải chăng người Nam Lý sớm có sự chuẩn bị, nếu không Hồng thành bên đó như thế nào cuối cùng vẫn không có chút tin tức? Hoặc giả triểu đình sớm đoạt lại sơn doanh, nếu không trong doanh trại như thế nào đột nhiên lại tỏa ra chất kịch độc. Ngay cả thuốc giải cũng không có tác dụng? Càng đoán càng không có lý do, tự nhiên càng thấy sợ hãi, mà mưa vẫn không ngớt, từng hạt nhỏ tí tách vang lên qua khe cửa, từ phía cửa sổ vọng vào sâu trong óc, thổi vào tận đáy lòng, vĩnh viễn không tiêu tan. Nghe được hồi lâu, đột nhiên phát hiện âm thanh này giống như bước chân Hắc Bạch vô thường. Những binh sĩ không phải trực đã ngủ, nhưng phần lớn họ ngủ không được, đầu gối lên hai tay, trợn mắt nhìn lên nóc nhà đen kịt mà không lên tiếng, nghe tiếng mưa phùn rơi nhẹ… Chợt bên ngoài đột nhiên có tiếng chiêng đánh chói tai, tiếng la nhốn nháo. Binh sĩ bị đánh thức khẽ khàng thở ra, bọn họ nghe được liền hiểu, không phải là quân địch tập kích, mà là bị cháy. Nhưng trong lòng cũng dâng lên chút nghi ngờ mơ hồ: Mưa liên tục, làm sao lại cháy? Trừ phi có kẻ tưới dầu hỏa cố tình phóng hỏa. Đầu tiên là phóng hỏa kho dự trữ dược liệu của Chiết Kiều Quan, tiếp đó là mấy tiệm bán thuốc trong thành… Ngọn lửa cũng không xem là lớn, vốn có thể dễ dàng dập tắt, nhưng người đến cứu lửa, chỉ cần đến gần đám lửa một chút đều bắt đầu ho khan kịch liệt, kế đó mất mạng mà chết. Không ai có thể cứu lửa, lửa vì thế càng lúc càng lớn, nhưng cũng bởi không khí ẩm ướt, cho nên lửa không thấy rõ, chỉ thấy khói đen cuồn cuộn dâng lên. Cho tới giờ phút này, đám tàn binh bại tốt từ trong đại doanh trốn ra không lâu mới giật mình phát giác: - Tình cảnh trước mắt, hương vị đang tràn ngập trong đám cháy cực kỳ quen thuộc! Lửa không đáng sợ, phiền toái là không thể dập lửa: nhưng lửa cũng không ngừng lan ra, chỉ là khói đen tràn ngập khắp nơi. Mà tình hình doanh trại Đoạt Sơn đã được tái hiện ở đây, càng lúc càng nhiều tiếng ho khan thống khổ hơn. Càng lúc càng nhiều thi thể ngã xuống, mỗi người ngã xuống đều là huynh đệ chung bát cơm của mình, mà ngay sau đó, thi thể ngã chết mặt đất không biết có phải chính mình không? Chỉ trong thời gian ngắn ngủi cháy hết một nén nhang toàn thành đại loạn. Sợ hãi hoàn toàn bị xua tan, gần bốn vạn lính tốt ở bốn phía trong thành chạy như điên. Thỉnh thoảng có thể thấy một vài Giáo úy mang binh khí tay cầm vũ trường đao lớn tiếng quát mắng thuộc hạ…, bọn họ không cần muốn ngăn cản, chỉ muốn sửa sang lại đội ngũ rồi rút lui trong trật tự, nhưng căn bản không có ai nghe mệnh lệnh của bọn họ, tất cả như ong vỡ tổ lao về phía cửa thành, trong đám loạn binh, bất cứ lúc nào cũng có người đột ngột gào thảm, tay ôm cổ họng ho ra máu ngã xuống, người bên ngoài thì kinh hô vỡ òa, vội vàng không ngừng muốn tránh né kẻ ngã xuống, một đoàn người đông đúc chật chội giẫm đạp lên nhau, đêm tối đen bao trùm vạn vật, duy nhất chỉ có tầng tầng lớp lớp màu đỏ hút mắt. Người chết vô số. Phía bắc Chiết Kiều Quan, trên Phong Khẩu, A Y Quả đứng ở trên một gò đất, nhìn về hướng Chiết Kiều Quan, trong đêm tầm nhìn hạn hẹp, dựa vào thị lực của nàng căn bản cái gì cũng nhìn không ra, nàng có chút không kiên nhẫn, hỏi Thi Tiêu Hiểu ở bên cạnh: - Dương Oa Tử trà trộn vào đám loạn quân vào thành phóng hỏa, sao còn chưa thấy động tĩnh gì? Ngũ cảm của Thi Tiêu Hiểu tốt hơn nàng, thản nhiên đáp: - Có động tĩnh, ngươi nhìn không ra, nên cẩn thận lắng nghe. Quả nhiên yên lặng nghe ngóng một chút, những âm thanh hỗn loạn từ Chiết Kiều Quan mơ hồ truyền tới, sắc mặt A Y Quả vui vẻ: - Tốt, tốt, cuối cùng đã loạn! Vừa dứt lời, một cơn gió thoảng qua, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh, Tống Dương nhảy lên gò đất, thở dốc mấy lần thật dài. Thời gian ở trong thành nín thở quá dài, cho tới giờ phút này nhịp thở vẫn chưa thể điều hòa hoàn toàn. A Y Quả chào đón vui mừng hớn hở: - Thật giỏi nha, lúc trước thật đã coi thường ngươi. Thi Tiêu Hiểu cũng đi lên phía trước, xem thi thể trong tay Tống Dương tới một chút: - Hoàn hảo không vấn đề gì. Nói xong, thoáng chần chừ bỏ xuống, lại hỏi: - Nhưng ngươi có tính qua, ở Chiết Kiều Quan, chiếm sơn doanh này lại phải giết bao nhiêu người? Tống Dương lắc đầu: - Không tính. Thi Tiêu Hiểu thanh âm hơi khó chịu: - Ta sơ lược tính thay cho ngươi thôi… Còn không đợi hắn đưa ra con số, Tống Dương liền phất tay xuống: - Không cần tính, ta biết còn chưa hết toàn thành. Hắn đột nhiên mỉm cười, nụ cười tự nhiên thoải mái;- Tuy nhiên, sau khi giết nhiều như vậy, trong lòng thấy thoải mái hơn. Tống Dương sớm đã cẩn thận bao bọc cẩn thận nửa cỗ thi thể trên lưng, lại lần nữa nhìn về phía Thi Tiêu Hiểu: - Sao lại giúp ta? Từ khi hắn bắt đầu rời khỏi quân phòng thủ Hồng thành, Thi Tiêu Hiểu liền đi theo, mà trước đó Tống Dương cũng không hỏi qua một câu "tại sao" cho tới tận bây giờ. Thi Tiêu Hiểu cười cười: - Trong Hồng thành có đồ vật đặc biệt quan trọng với ta, ngươi giúp ta bảo vệ nó. Ta đi theo ngươi một chuyến, xem có thể hỗ trợ ngươi không, nhưng xem ra không cần. A Y Quả cười hì hì: - Hòa thượng cũng biết tri ân báo đáp, là tình nghĩa sao? Tiếp đó, lại tiến thêm hai bước: - Đồ vật gì, quan trọng như vậy, nói nghe một chút? Thi Tiêu Hiểu không để ý tới. Một lúc sau, Chiết Kiều Quan đã biến thành Tử thành, quân Yến đóng trong đó để lại mấy ngàn thi thể, trừ những người chạy tứ tán không còn; bình minh sang lửa tự nhiên tắt, đến giữa trưa, khói cháy cũng tự nhiên bay theo gió tan biến hoàn toàn; tiếp đó không lâu, vô số sinh mạng trận này giết đi, nước mưa xối xả xóa hết tất thảy cuối cùng cũng ngừng lại, nắng mai vỡ òa trong khoảng không mở ra ngày mới. Bây giờ cũng sắp sang ngày mới, Tống Dương cùng đám người về tới Hồng thành. Cho dù thể xác và tinh thần mệt mỏi, nhưng việc phải làm chưa xong, trước tiên phải xử lý việc mai táng các thi thể, tự tay khâu hài cốt thân nhân lại, ba nén hương thơm linh thiêng tế trời, trên mặt nước mắt không ngừng rơi, trong lòng liên tục cầu xin, đủ khiến mỗi giọt máu trong người Tống Dương sôi trào: đã giết được bọn chúng, ngươi lấy lại được thi thể, phải cười đi! - Đừng ngăn ta gào khóc. Người phải cười lên, nhất định phải cười. Bố trí ổn thỏa cho thi thể thân nhân, còn muốn trị thương cho Thi Tiêu Hiểu, A Y Quả và chính mình, đặc biệt là vết thương trên mặt, lại đem một chút thuốc giải cho Hồ đại nhân. Đợi bận rộn qua đi, Tống Dương trở lại nơi ở vùi đầu ngủ. Thi Tiêu Hiểu lại chưa nghỉ ngơi, báo cáo rõ ràng với Tả Thừa tướng những việc mình đã làm khi đi cùng với Tống Dương, người sau khi nghe được kinh ngạc không ngừng: - Một kẻ như Tống Dương, cơ hồ đã hủy cả Đoạt Sơn Doanh? Tiếp đó, Hồ đại nhân cười ha hả, cắn răng gật đầu: - Giết hay! Người Yến hủy được một thị trấn quan trọng biên ải, chúng ta nhổ đi một đại bản doanh nơi biên quan, không tính là quá thiệt thòi! Trên triều đình như thế nào lại lục đục với nhau, tranh quyền đoạt lợi thế nào đi nữa, Hồ đại nhân dù sao cũng là quan Nam Lý, khi nào nên đối nội, khi nào nên đối ngoại lão phân biệt rất rõ ràng. Một trận nếu đánh, thì càng đánh càng tốt, về phần sau này phát sinh những điều gì, như thế nào chẳng liên quan gì. Mà trong mấy ngày nay, từ trấn phủ xung quanh quân cứu viện cuồn cuộn không ngừng vào Hồng thành, một trận đại chiến khẩn trương qua đi trong tiếng cười lớn, giọng điệu của Hồ đại nhân lại bình tĩnh: - Chiếu theo lời của ngươi, độc nguyên này là thứ duy nhất? Tất cả mọi người đều là người thông minh. Nước Yến coi trọng độc nguyên như thế, sẽ không khó phát hiện ra điểm khả nghi, đưa ra kết luận. Thi Tiêu Hiểu cũng sớm đã nghĩ thông suốt việc này, mỉm cười gật đầu, giọng điệu thoải mái: - Hẳn là như vậy, người Yến không có độc nguyên này, sẽ lại không thể phát động lao dịch. Hồ đại nhân tiếp tục nói chắc chắn: - Nam Lý ta có cỗ thi thể này, chỉ cần tìm được chỗ phát, khống chế môn đạo, cũng liền cầm một lạo dịch, đây là đòn sát thủ! Thi Tiêu Hiểu sửng sốt: - Đây…, đây là một mối họa, có chút sơ ý sẽ tổn thương tới mình. - Còn có… Đây là thi thể người thân của Tống Dương, hắn sẽ không đồng ý để mất người thân một lần nữa. Không có hắn chủ trì, muốn hóa giải, khống chế thuốc độc sợ là không dễ dàng. Hồ đại nhân cười cười: - Nam Lý không chỉ có Tống Dương là thầy thuốc, muốn phá giải thuốc độc, cũng không nhất thiết phải dựa vào hắn. Về phần thi thể, thân nhân… Rất xin lỗi, đây không phải việc hắn có thể làm chủ, ta cũng giống hắn không thể làm chủ được. Nói tới đây, lão thở dài;- Dốc sức bù lại cái khác sau vậy, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Lạo dịch này là ôn thần, triều đình nhất định sẽ không chế từ trên xuống. Ngủ một giấc tới chiều mới tỉnh, Tống Dương tỉnh dậy mới phát hiện Tần Trùy sớm đã tới đây, chỉ là thấy hắn vẫn ngủ không đành lòng quấy rầy. Đi rửa mặt qua loa, hai người rời khỏi dịch quán, đi bảy tám bước xác định phía sau không có ai theo dõi, tới trước cửa một gian nhà trọ, Tần Trùy cười cười khó coi, ánh mắt lại ấm áp: - Phòng số ba, đi thôi…, còn nữa, cảm ơn huynh đệ. Nói xong, giơ tay vỗ vai Tống Dương thật mạnh. Tống Dương hiểu hắn tạ ơn cái gì, chỉ có điều trên mặt còn thuốc mỡ dày đặc, không thể cười, buông tay cất bước tiến vào nhà trọ. Vừa mới vào phòng, Nhâm Tiểu Bộ cũng nhanh bước tới đón, nước mắt đã đong đầy: - Ta đã nghe nói rồi, là Vưu Thái Y? Đợi Tống Dương gật đầu một cái, nước mắt của nàng liền lăn dài xuống, nghẹn ngào, miễn cưỡng: - Ngươi, ngươi chớ đau lòng. Miệng khuyên Tống Dương không nên thương tâm, chính nàng lại bật khóc thành tiếng. Cánh tay mềm mại vươn lên, Nhâm Tiểu Bộ muốn mình giống như một thục nữ, kéo người trong lòng vào ngực an ủi, nhưng cầm rồi mới phát hiện, không phải ôm hắn vào ngực, mà là hắn ôm mình vào ngực, mình chỉ như một con nai, Tống Dương mới thực như ngọn núi vững chãi. Nhu hương nhuyễn ngọc, trong sạch thực sự, dần dần, Tống Dương chìm vào trong đó, chỉ có người thân mới có thể an ủi được vết thương như vậy. Cứ như thế thật lâu, Tống Dương thở phào một hơi, lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng vuốt tóc Nhâm Tiểu Bộ: - Có một chuyện, cần nàng giúp đỡ. Nhâm Tiểu Bộ lau nước mắt, gắng sức gật đầu. Từ quán trọ trở về dịch quán, Hồ đại nhân tới cửa thăm hỏi, bắt đầu hàn huyên một phen, vui vẻ cười đùa. Không ngoài chuyện Tống Dương vì nước lập công, trước cứu được dân chúng toàn thành, sau anh dũng giết địch, công huân rạng rỡ triều định chắc chắn sẽ ban thưởng…. nói về công lao phía trước, Hồ đại nhân mặt mày tươi tắn, nói không giấu diếm: - Thực khó có người hơn được, Tống tiên sinh can đảm mạo hiểm, từ trong tay Yến tặc đoạt lại độc nguyên lạo dịch cho triều đình, đây mới là kỳ công muôn đời đích thực. Bất ngờ, Tống Dương cũng không mở miệng phản bác, hắn dâng độc nguyên cho triều đình, lý do thoái thác, tất cả không có bất kỳ phản ứng gì. Ngay tại chỗ trở mặt, giận dữ mà cười, lắc đầu phủ nhận… ở trước cửa nhà, Hồ đại nhân nghĩ tới đủ loại khả năng Tống Dương có thể sẽ biểu hiện, bất kể như thế nào hắn đều có đôi lời phản ứng, chỉ không ngờ tới đối phương sẽ "hoàn toàn không có chút phản ứng gì". Nhất thời Hồ đại nhân không biết nói thế nào mới phải, không khí trong phòng có chút căng thẳng. Một lát sau, Hồ đại nhân cũng vứt bỏ những lý do khoe khoang khoác lác, chậm rãi mở miệng: - Chiến sự biên ải, tới rất đột ngột cũng quá nghiêm trọng, trên triều sẽ chứng thực, kiểm tra với mỗi một chi tiết, không có cái gì có thể giấu diếm được, độc nguyên đó… công cụ giết người đó cũng không ngoại lệ. - Chỗ quan trọng của công cụ giết người đó là mọi người đều biết, không cần ta lại dài dòng, là vật trong tình thế ép buộc… Không dối gạt được, giữ lại không được, so ra thì nếu kéo dài cũng không bằng thể hiện thế chủ động một chút, chủ động dâng lên đi thôi. Lão phu dùng mạng già này đảm bảo, nhất định là công của ngươi. Hồ đại nhân tạm dừng một lát, tiếp tục nói: - Huống chi, đám thi thể này nước Yến nhất định sẽ nghĩ biện pháp đoạt lấy, dựa vào thực lực bản thân tuyệt không bảo đảm cho nó, ngươi mạnh hơn ngươi giữ, lại gây hại cho bản thân. Hồ đại nhân thở dài, giọng điệu nặng trĩu: - Ta biết, người mất là thân thích của ngươi, nhưng việc lớn trong thiên hạ cũng không ngăn nổi bốn chữ: Quốc sự làm trọng. Lại mong ngươi mở lòng phóng khoáng, nếu là người thân, khi thấy ngươi tiền đồ gấm vóc, ắt sẽ mỉm cười ở nơi cửu tuyền. Tống Dương quay đầu, lẳng lặng nhìn về phía Hồ đại nhân, một lúc lâu sau mới thản nhiên lên tiếng: - Đạo lý này ta cũng hiểu, đa tạ đại nhân. Hồ đại nhân cũng không nói nhiều, lại trấn an thêm vài câu, dặn Tống Dương nghỉ ngơi tốt, an tâm dưỡng thương, rồi cáo từ. Bảy ngày cùng đi, do Tả thừa tướng đích thân ra mặt, ủy thác cao tăng trong thành an táng cho Vưu Thái y, lập pháp đài, làm pháp sự, ngày đêm không ngừng siêu độ cho vong hồn đã mất. Mà trong bảy ngày, quân tình tới lui, trong quân phòng thủ Hồng thành đã loạn thành một đám, khai thông bách tính. Độn trữ cắm thành tầng, chỉnh đốn và sắp đặt quân ngũ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đối phó với kỵ binh quân Yến xâm lược, thậm chí đều không kịp đi thu thập sửa sang lại, Chiết Kiều Quan ở trước mặt không còn, Hồng thành tạm thời trở thành ải đầu tiên ở phương Bắc Nam Lý. Nhưng bên kia Đại yến không có động tĩnh, sau khi Đoạt Sơn Doanh bị phá hủy, còn lại sáu tòa đại doanh cũng nhất loạt tăng cường đề phòng, vẫn chưa tập kết, càng không có dấu hiệu xuất binh. Nhâm Tiểu Bộ dường như có chuyện quan trọng, sau khi Tống Dương trở lại thành, nàng chỉ đợi một ngày, liền vội vã khởi hành về kinh. Đợi đến ngày thứ tám Yến quốc bỗng nhiên dùng phi tước truyền thư cuối cùng báo cho Nam Lý một ý kiến: cảnh nội Yến đột nhiên xuất hiện phản loạn đời trước, không lâu trước khi tập kích ở Đoạt sơn doanh biên ải, sau trốn ra hướng Nam Lý, Nam Lý cần cẩn thận đề phòng, việc xuất hiện khẩn cấp không kịp phái người đưa thư, ngày sau sẽ bổ sung quốc thư.