Hoàng tử rắn
Chương 73 : Chương 17.1
Dịch: Novels addicted
Edit: Teacher_anh
Simon ngắt bỏ chiếc lá đã héo úa từ một cây hồng, giống hồng Rosa mundi [1]. Xung quanh chàng lúc này tràn ngập bầu không khí ẩm ướt với các mùi bị trộn lẫn – mùi những chiếc lá mục nát, ẩm ướt, mùi đất, và cả cái mùi kinh tởm nhưng cũng chỉ thoang thoảng của nấm mốc. Nhưng mặc dù vậy, mùi hương ngào ngạt tỏa ra từ những cây hồng ngay trước mặt chàng đã lấn át tất cả những mùi đó. Cây hồng đang có tất cả bốn bông đang nở rực rỡ, tất cả chúng đều mang trong chính mình, mỗi bông là một vẻ đẹp riêng biệt, có những sọc màu trắng tạo thành những dòng xoáy đan xen với màu đỏ thẫm trên những cánh hoa. Rosa Mundi là một giống hoa hồng cổ, tuy vậy nó lại là một loại hoa được ưa thích.
Chiếc lá chàng ngắt rơi xuống một chiếc bàn được sơn trắng, chàng nhặt lên và vứt nó vào một cái thùng. Thỉnh thoảng những chiếc lá đã chết này cũng có thể mang theo trên nó những loài ký sinh trùng, và nếu người làm vườn cứ bỏ quên việc ngắt nó ra thì rất có thể chiếc lá đó sẽ lây nhiễm và gây tổn hại đến cả những chiếc lá còn sống khỏe mạnh xung quanh nó nữa. Việc nhặt lá này đã là một thói quen của chàng. Ngay cả những chiếc lá thừa nhỏ nhất cũng có thể gây tổn hại cho rất nhiều những chiếc lá khác.
Chàng chuyển tới cây hồng tiếp theo, một đóa Centifolia muscosa [2] – một loại hồng rêu phổ biến – những chiếc lá của nó luôn khỏe mạnh và xanh mơn mởn, mùi hương của loài hoa này thì thường là nồng nàn quá mức. Những cánh hoa trong mỗi bông hoa, xếp lớp chồng lên nhau đan xen chen chúc, chúng thật tươi tốt và sum xuê như muốn vươn mình thoát ra khỏi sự bó buộc, phô bày, bộc lộ bản thân, xấu hổ vì đã để lộ ra cho thấy đài hoa màu xanh lá đang bao bọc chúng. Nếu hoa hồng là để chỉ những phụ nữ nói chung, thì hoa hồng rêu sẽ là loại hoa phù phiếm như những cô gái điếm.
Ngài Rupert là người cuối cùng còn lại. Hoặc có lẽ là người cuối cùng còn lại có xuất thân từ tầng lớp những người lao động. Tùy theo cách nhìn nhận nó. Và dù ọi người có nhìn ông ta bằng cách nhìn nào trong số một trong hai miêu tả trên đi nữa thì ông ta cũng sẽ được xử lý. Cắt bỏ và dọn sạch. Simon nợ Ethan việc này. Và có lẽ là với cả Lucy nữa, để chắc chắn là nàng được anh toàn, thoát khỏi quá khứ cũng như kẻ thù của chàng. Nhưng Ngài Rupert cũng là một người què nữa; và đó là một sự thật không thể chối cãi. Simon chần chừ, chuyển sang nghiên cứu khóm hồng tiếp theo, một loại là York và một loại là Lancaster [3], cả hai đều mang những cánh hoa màu hồng phớt, cả màu hồng và màu trắng cùng tồn tại trên cùng một cây. Chàng ngần ngừ trước một người đàn ông đang ở trong tình trạng như thế, dường như không thích hợp nếu đặt cược tất cả và đưa ra lời thách đấu. Nếu chàng có làm thật thì chắc chắn đó sẽ chỉ đơn giản là ông ta sẽ phải chết. Ông ta sẽ chẳng bao giờ có nổi một cơ hội nào, và Lucy thì lại không hề muốn chàng phải đấu tay đôi. Nàng có lẽ sẽ từ bỏ chàng, thiên thần ương bướng ấy của chàng, nếu nàng phát hiện ra rằng chàng vẫn còn đang nghĩ đến một cuộc thách đấu khác. Chàng không muốn phải mất đi Lucy. Chàng thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi chàng sẽ như thế nào nếu thức dậy mà không có nàng ở cạnh bên. Ngón tay chàng bắt đầu run lên trước ý nghĩ này.
4 người chết, chẳng phải thế là đủ sao? Thế đã là đủ chưa Ethan?
Chàng nhìn kỹ chiếc lá với vẻ ngoài tươi tắn của khóm York cũng như Lancaster đó và phát hiện ra có một bầy rệp vừng đang bám quanh đó, chúng đang bận rộn hút và lấy đi nhựa sống từ những chiếc lá.
Chiếc cửa ở lối ra vào nhà kính được dập mạnh và bật mở ra.
“Thưa ngài, ngài không được phép -” Giọng nói của Newton tràn ngập vẻ giận dữ mà lại sợ hãi, ý muốn quở trách kẻ đang có ý định xông vào mà chưa có sự cho phép của chàng.
Simon quay mặt lại để đối mặt với cái kẻ đã phá đi sự bình an của chàng.
Christian sải bước đi qua giữa lối đi, mặt cậu ta cứng đờ và trắng bệch.
Giọng Newton đã bắt đầu run lập cập. “Ngài Fletcher, làm ơn -”
“Được rồi-” Simon bắt đầu nói.
Christian ngay lập tức đấm vào quai hàm của chàng.
Simon loạng choạng lùi lại, ngã dựa vào cái bàn ngay sau đó, mắt dường như đã mờ đi. Gì thế này?
Cái bình lăn xuống dưới đất, những mảnh gốm vỡ bắn tung tóe khắp lối đi. Chàng đứng thẳng dậy và cong tay tạo thành nắm đấm để tự bảo vệ mình trong lúc mắt dần dần nhìn rõ mọi sự hơn, nhưng Christian thì lại chỉ đơn giản là đứng đấy, ngực cậu ta phập phồng lên xuống rõ rệt.
“Cái quái quỷ gì thế này?” Simon hỏi lại.
“Hãy đấu tay đôi với tớ,” Christian đốp lại.
Cái gì vậy? Simon lảng tránh. Quai hàm của chàng lúc này bắt đầu có cảm giác đau nhức. Chàng cũng để ý nhận thấy những chậu hồng rêu đã bị vỡ nằm vương vãi khắp nơi trên mặt đất, hai trong số chúng đã bị phá hủy hoàn toàn. Đôi bốt của Christian thì lại đang giẫm đạp lên một bông đang nở ngay dưới chân, hương thơm toát ra từ cánh hoa hồng bị giẫm nát như thể đang mỉa mai ca thán tình huống này của bọn họ.
Newton ngay lập tức lao ra khỏi phòng.
“Hãy đấu tay đôi với tớ.” Christian nâng tay phải lên, tay nắm lại tạo thành nắm đấm với vẻ dọa dẫm. “Tớ sẽ phải đánh cậu một lần nữa ư?” Biểu hiện của cậu ta lúc này trông hoàn toàn nghiêm túc, đôi mắt cậu ta mở to trừng trừng và khô không khốc.
“Tớ không mong là cậu sẽ làm như thế.” Simon sờ sờ quai hàm. Chắc cậu cũng sẽ không thể nói được nếu tớ cũng làm cho nó bị vỡ, đúng không? “Mà tại sao tớ lại phải làm thế với cậu chứ?”
“Cậu đừng vờ như không biết. Cậu muốn đấu tay đôi với cha của tớ. Nhưng ông ấy đã già rồi mà chân thì đã hỏng. Ông ấy thậm chí còn gặp khó khăn khi phải tự mình di chuyển. Cậu có cảm thấy chút cắn rứt lương tâm, cho rằng đó là công bằng không, khi đấu với một người què, ngay cả khi công lý thuộc về cậu.”
“Cha cậu đã giết anh tớ.” Simon thả lỏng tay.
“Vì thế mà cậu quyết phải đấu với ông ấy.” Christian gật gật đầu. “Tớ biết. Tớ đã nhìn thấy cậu giết hai người rồi, nhớ chứ? Tớ đã tận mắt chứng kiến cậu đòi lại công bằng cho gia đình mình – đòi lại món nợ danh dự, khước từ và bỏ qua những lời cầu xin trong những tuần qua. Cậu thực sự cho rằng nó sẽ khác đi nếu là tớ sao? Hãy đấu với tớ với tư cách là người thay thế cho ông ấy.”
Simon thở dài. “Tớ sẽ không -”
Christian lại đấm vào mặt chàng một lần nữa.
Phải nói là lần này, Simon chính xác đã bị ngã dập mông a ~ ! “Chết tiệt! Dừng lại.” Chàng lúc này phải có hình ảnh của một kẻ ngu ngốc hoàn toàn – ngồi bệt lẫn trong một đống bùn đất bẩn thỉu, ngay trong nhà kính của chính mình. Cơn đau làm hai bên má của chàng đỏ bừng. Giờ thì toàn bộ nửa người bên trái của chàng như thể đang ngồi trên một đống lửa và nó đang dâng cao lên đến tận mặt.
“Tớ sẽ tiếp tục làm thế,” Christian tiếp tục nói, giọng anh ta vọng xuống ngay trên đầu chàng. “Cho tới lúc cậu đồng ý. Tớ đã tận mắt chứng kiến cậu quấy rầy, lôi kéo, dụ dỗ hai người đàn ông tham gia vào cuộc đấu tay đôi với cậu như thế nào. Và tớ phải nói rằng tớ đã học được điều đó, rất nhanh.”
“Vì chúa -”
“Mẹ cậu là ả điếm trên bến cảng, cha cậu là một thằng con hoang!” Christian hét lên, mặt cậu ta cũng đỏ ửng hết cả lên.
“Chúa ơi.” Thằng nhóc này bị điên rồi sao? “Cuộc đấu của tớ là với cha cậu chứ không phải là với cậu.”
“Tớ sẽ quyến rũ vợ cậu -”
Lucy! Một phần bản năng bên trong đầu óc của chàng hét lên. Chàng lắc lắc đầu giũ bỏ nó. Thằng nhóc này chỉ đang chơi trò chơi theo cách riêng của mình. “Tớ sẽ không đấu tay đôi với cậu.”
“Và nếu cô ấy không hưởng ứng, tớ sẽ bắt cóc cưỡng hiếp cô ấy. Tớ sẽ -”
Không. Sự tức giận của Simon lúc này đã dâng trào lên, chàng dùng tay tóm lấy và đẩy Christian ép vào cái ghế dài gần đó. “Tránh xa cô ấy ra.”
Christian dường như bị nao núng nhưng lại vẫn tiếp tục nói. “Tôi sẽ ép cô ấy phải khỏa thân mà đi diễu hành qua khắp các đường phố của London.”
Simon lờ mờ nhìn thấy Newton đang tiến đến gần, Lucy với gương mặt trắng bệch cũng đang hướng về phía này. “Im ngay.”
“Tớ sẽ đóng dấu ấn của mình lên và biến cô ấy thành một con điếm. Tớ sẽ -”
Simon bẻ ngoặt, vặn ngược người cậu ta lại, ném cậu ta lên một cái bàn khác. “Câm ngay cái miệng của cậu lại!”
Chiếc bàn rung lên trước sức nặng của Christian. Nhiều cái chậu khác bị rung lên và rơi xuống đất. Simon nắm chặt các ngón tay lại. Các khớp ngón tay của chàng đau nhói.
Christian vẫn tiếp tục lúc lắc đầu. “Tớ sẽ bán cô ấy với cái giá gần như là cho không cho bất cứ người đàn ông nào khác muốn có cô ấy.”
“Câm cái mồm chết tiệt của cậu đi! Khốn nạn thật!”
“Simon.” Giọng nói của Lucy lại tiếp tục vang lên lởn vởn loanh quanh đâu đó.
“Hãy giúp tớ làm việc này đi,” Christian thì thào, răng cậu ta dính đầy một màu đỏ của máu. “Hãy đấu tay đôi với tớ.”
Simon hít một hơi thật chậm, cố đè nén chống lại con quỷ khát máu trong cơ thể mình. “Không.”
“Cậu yêu cô ấy, không phải sao? Cậu sẽ làm bất cứ điều gì vì cô ấy.” Christian nghiêng người, đưa gương mặt còn dính các vệt máu sát lại gần chàng. “Thế nhưng, tớ thì lại yêu cha mình. Chẳng còn có cách nào khác cho chúng ta ở đây cả.”
Chúa ơi. “Christian – ”
“Hãy đấu tay đôi với tớ, nếu không tớ sẽ khiến cậu chắc chắn phải làm như vậy.” Cậu ta nhìn thẳng vào mắt chàng.
[1] (Rosa mundi: giống hoa hồng có nguồn gốc xuất xứ từ nước Pháp, nó còn có tên gọi khác là hoa hồng sọc, được biết đến lần đầu vào năm 1500 tại hội chợ hoa Provins. Hoa nở hai lần một năm vào mùa xuân và mùa hè, có mùi hương thơm nhẹ, tăng trưởng theo từng bụi cao khoảng từ 0,6 đến 0,9 m)
[2] (Centifolia muscosa: giống hoa hồng rêu cũng có nguồn gốc xuất xứ từ nước Pháp, xuất hiện từ năm 1724)
[3] York ,Lancaster: York và Lancaster là những loại hoa hồng màu trắng có sọc xuất hiện vào những năm 1550 – 1551.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
12 chương
798 chương
28 chương
501 chương