Hoàng tử rắn
Chương 7 : Chương 02.1
hiên thần đang ngồi ở bên cạnh giường chàng khi Simon Iddesleigh, tử tước thứ sáu Iddesleigh cuối cùng cũng mở mắt.
Chàng nghĩ đó không phải là một giấc mơ quá kinh khủng trong một chuỗi dài những ác mộng vô tận đã ám ảnh chàng mỗi đêm – hay tệ hơn, đó là chàng đã không sống sót vượt qua được cuộc đánh nhau và tạo ra một kết cục không có điểm dừng, bị đẩy ra khỏi thế giới này và ngay lập tức đi thẳng xuống địa ngục. Nhưng chàng hầu như chắc chắn là địa ngục thì không có mùi thơm của hoa oải hương và mùi hồ vải, không thể cảm nhận được độ sờn của vải lanh và gối ở dưới, không có âm thanh chiêm chiếp của tiếng chim sẻ và tiếng xột xoạt của màn lụa.
Và, tất nhiên là, không có thiên thần nào ở dưới địa ngục cả.
Simon nhìn nàng. Thiên thần của chàng toàn màu xám, phục trang thích hợp ột người phụ nữ ngoan đạo. Nàng đang viết vào một quyển sách to, ánh mắt chăm chú, cặp lông màu đen nhíu lại. Tóc nàng đen nhánh được chải thẳng tất ra phía sau bắt đầu từ vầng trán cao và gom lại thành một búi ở sau gáy. Môi nàng mím lại một chút khi nàng di chuyển tay dọc trang giấy. Dường như là đang ghi lại những tội lỗi của chàng. Tiếng xột xoạt của cây bút di chuyển trên giấy là thứ đã làm chàng tỉnh giấc.
Khi một đàn ông nhìn những thiên thần, đặc biệt là khi đó là một người phụ nữ gợi cảm, thường thì họ sẽ dùng một loại hoa diễn tả thay cho lệ lời nói. Họ thường nghĩ ngay đến những cô gái với mái tóc vàng, đôi má ửng hồng- và đôi môi đỏ ướt át. Gương mặt như hoa hải đường trong các bức tranh của các họa sĩ người Ý với đôi mắt xanh trong vắt như khơng thực và làn da mềm mại bầu bĩnh. Đó không phải loại thiên thần mà Simon đang ngắm nhìn. Không, thiên thần của chàng thuộc kiểu trong sách kinh thánh - Kinh Cựu Ước, không phải Tân Ước. Loại không-quá-con-người, nghiêm-nghị-và-xét-đoán. Đó là loại có khả năng ném đàn ông vào trong đọa đày vĩnh viễn chỉ với một cái búng tay hờ hững và thản nhiên, hơn là nâng đỡ họ trên đôi cánh của mình. Nàng có vẻ sẽ không bỏ qua cho vài thói xấu ở đâu đó trong tính cách của một gã đàn ông, Simon thở dài.
Chàng có nhiều sai lầm hơn là vài cái.
Thiên thần đã nghe tiếng chàng thở dài. Nàng quay lại nhìn chàng bằng đôi mắt màu xanh trong như đá topaz huyền ảo. “Ngài thức dậy rồi phải không?”.
Chàng cảm nhận cái nhìn chằm chằm của nàng cũng như cảm nhận được bàn tay nàng đặt trên vai chàng, và thành thật thì cảm giác đó khiến chàng thấy lo âu.
Nhưng chàng không để mình biểu lộ sự băn khoăn ấy ra.
“Điều đó phụ thuộc vào định nghĩa của mỗi người về từ thức dậy”, Chàng rên rỉ đáp lại. Thậm chí một chuyển động nhỏ như việc nói chuyện cũng làm khuôn mặt chàng đau đớn. Sự thật là, toàn bộ cơ thể chàng dường như bốc cháy. “Tôi không thể ngủ được, tôi cũng chưa hoàn toàn tỉnh lại. Liệu nàng có thể có thứ gì như cà phê để đẩy nhanh việc thức dậy này không?” Chàng di chuyển để ngồi dậy, phát hiện ra là việc này khó khăn hơn chàng tưởng. Tấm khăn trải giường đã trượt xuống tới bụng chàng.
Thiên thần nhìn theo cái khăn rớt xuống, và nàng cau mày với phần ngực để trần của chàng. Hiển nhiên là chàng đã tự làm mình tệ đi trong mắt của nàng.
“Tôi e là chúng tôi không có cà phê,” nàng lẩm bẩm với cái rốn của chàng, “nhưng có trà.”
“Thế đã là không tồi rồi”. Simon nói. “Tôi có thể phiền nàng giúp tôi ngồi dậy không? Tôi không thể tự mình ngồi lên được với một vết thương ở phía sau và thật khó có thể nâng tách trà lên mà không làm đổ nó.”
Nàng nhìn chàng đầy sự ngờ vực.
“Có lẽ tôi nên nhờ Hedge hoặc cha tôi”
“Tôi hứa là tôi vô hại, thật đấy.” Simon đặt một tay lên trái tim. “Và tôi hầu như chưa bao giờ bị ói cả”
Môi nàng giật giật.
Simon thêm. “Xét cho cùng nàng cũng không phải là một thiên thần,phải không?”
Một bên lông mày nhướn ln thnh một đường chỉ mỏng. Với vẻ tỏ ý khinh thường dành cho những cô nàng nhà quê, biểu hiện của nàng kiêu kỳ như là một nữ công tước.
“Tên tôi là Lucinda Craddock-Hayes. Tên của ngài là gì?”
“Simon Matthew Raphael, tử tước của vùng Iddesleigh, vinh hạnh được phục vụ.” Chàng vẽ tay thành một vòng tròn với một vẻ như đấy là những gì tốt nhất mà chàng có thể mang đến phục vụ nàng.
Nàng không hề bị gây ấn tượng. “Ngài là tử tước Iddesleigh?”
“Thật đáng buồn”.
“Ngài không ở gần quanh đây.”
“Ở đây là…?”
“Thị trấn của Maiden Hill ở Kent”
“Ah”.Kent? Tại sao lại là Kent? Simon cố vươn cổ để nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nhưng tấm màn lụa đã che khuất nó.
Nàng dõi mắt theo cái nhìn của chàng. “Ngài đang nằm trên giường của anh trai tôi”.
“Ngài ấy thật tốt bụng”.Simon thì thầm. Xoay đầu lại đã làm chàng nhận ra có thứ gì đó đang quấn xung quanh đầu mình. Chàng dùng một cánh tay sờ lên nó vànhận ra những ngón tay đã chạm vào một vết băng bó. Có lẽ nó đã làm chàng trông như một tên ngốc thật sự. “Không, ta không thể nói là ta chưa từng đến thị trấn xinh đẹp của Maiden Hill, mặc dù ta chắc chắn là nó có phong cảnh khá đẹp và nhà thờ là một điểm tham quan nổi bật.”
Toàn thân nàng rung lên, đôi môi của nàng lại giật giật một cách quyến rũ. “Làm sao mà ngài biết được?”
“Bọn ta thường ở trong những thị trấn đẹp nhất” Chàng nhìn xuống – với vẻ ngoài là điều chỉnh tấm mền thực ra là tránh sự cuốn hút kỳ lạ từ việc nhìn vào đôi môi của nàng. Kẻ hèn nhát. “Ta đã trải qua hầu hết thời gian lãng phí ở London. Bỏ mặc khu nhà mà ta sỡ hữu nằm ở Northumberland. Nàng đã từng đến Northumberland chưa?”
Nàng lắc đầu. Đôi mắt đáng yêu màu xanh ngọc topaz quan sát chàng với một cái nhìn chăm chú không đổi – gần giống như một người đàn ông. Ngoại trừ việc Simon chưa từng cảm thấy bị kích thích bởi cái nhìn của một người đàn ông.
Chàng cất tiếng: Rất quê mùa. Phải gọi nơi ấy là chỗ khỉ ho cò gáy mới đúng. Ta đã tự hỏi không biết chính xác là tổ tiên họ đang nghĩ gì khi xây dựng một khu nhà cũ kỹ quá xa mọi thứ như thế. Chẳng có gì ngoài sương mù và cừu ở gần đấy. Ấy vậy mà cuộc sống tại đó cũng vẫn còn được duy trì hàng năm trời qua nhiều thế hệ của gia đình.
“Điều đó thật là tốt”. Nàng thì thầm. “Nhưng nó làm tôi tự hỏi tại sao chúng tôi lại tìm thấy ngài chỉ cách đây nửa dặm nếu ngài chưa bao giờ ở trong vùng này trước đó?”
Nàng thật lanh lợi, phải không? Và không một chút nào bị lạc đề bởi những lời nói ngớ ngẩn của chàng. Người phụ nữ thông minh này có quá nhiều nỗi bận tâm. Tại sao chàng không nên cảm thấy quá bị lôi cuốn bởi điều đó.
“Đã có điều gì đó không đúng”. Simon mở to mắt. “Có lẽ ta đã gặp xui xẻ khi bị tấn công bởi những tên cướp siêng năng. Bọn chúng không hài lòng để ta nằm ở nơi mà ta đã ngã xuống, chúng còn đưa ta rời khỏi đó mang ta đến đây một cách nhanh chóng vì vậy mà ta có thể thấy hầu hết thế giới”
“Hừm. Tôi nghi ngờ là ý chúng muốn dành cho ngài là không thấy bất cứ thứ gì lần nữa” nàng nói một cách lo lắng.
“Mmm. Và điều đó sẽ không hẳn là nỗi nhục nhã?” Chàng giả vờ ngây thơ hỏi. “Vì sau cùng ta cũng được gặp nàng. Nàng nhướn lông mày và há miệng một lần nữa, không nghi ngờ gì về cách cư xử của chàng đối với mình, nhưng điều đó cũng tác động đến nàng một chút. “Nàng không phải nói có trà sao? Ta biết là ta đã nói lời chê bai về nó trước đó, nhưng thật sự, ta sẽ không phiền nếu có một hay hai giọt”.
Thiên thần của chàng thật sự đỏ mặt, một màu hồng nhạt đa xóa đi màu trắng trên má nàng. A, một điểm yếu của nàng. “Tôi xin lỗi. Nào, để tôi giúp ngài ngồi dậy”.
Nàng đặt đôi tay nhỏ mát rượi lên cánh tay chàng-một sự đụng chạm tạo ra một luồng điện kích động gây ra một sự bối rối mà không ai trong hai người có thể kiểm soát được, lưng chàng cứng lại và thẳng đứng; mặc cho, giữa họ lúc này đây tồn tại cảm giác như vậy. Simon đang thở dốc, và điều này không chỉ bởi tại nàng.Vai chàng như thể có một tên quỷ nhỏ đang thích thú chơi đùa với nó, hoặc có lẽ là trong trường hợp của chàng, có lẽ là các vị thánh đã chĩa một thanh sắt nung đỏ chọc vào nó. Chàng nhắm mắt lại trong một lúc,và khi chàng mở mắt thêm một lần nữa,có một cái cốc trà được để dưới mũi chàng. Chàng vói tay lấy nó,sau đó ngừng lại và nhìn vào bàn tay phải trống trơn của mình. Chiếc nhẫn chạm khắc đã biến mất. Bọn chúng đã đánh cắp chiếc nhẫn của chàng.
Nàng hiểu lầm sự do dự của chàng. “Trà còn mới, tôi bảo đảm với ngài”.
“Loại tốt nhất”. Giọng chàng yếu ớt một cách lúng túng. Tay chàng run khi chụp lấy cái cốc, tiếng kêu keng keng quen thuộc của nhẫn chạm vào ly sứ không còn nữa. Chàng đã không tháo nó ra kể từ khi Ethan mất.
“Chết tiệt”
“Đừng lo, tôi sẽ cầm nó cho ngài”. Giọng nàng mềm mại, thấp và ấm áp, điều đó có nghĩa là nàng có thể đã không hề biết đến nó. Chàng có thể tạm bỏ mặc sự quan tâm của mình và yên lòng nghỉ ngơi nghĩ về giọng nói của nàng.
Phụ nữ thật nguy hiểm.
Simon nuốt xuống một ngụm trà âm ấm. “Nàng có phiền không nếu viết dùm ta một lá thư?”
“Tất nhiên là không rồi.” Nàng đặt cái cốc xuống và quay trở lại một cách an toàn vào ghế của nàng. “Ngài muốn viết thư cho ai?”
“Ta nghĩ là người hầu của ta. Chắn chắc là ta sẽ bị đem ra làm trò đùa nếu ta có ý cảnh báo tới bất cứ người quen nào của mình”
“Và chúng ta chắc chắn không mong muốn điều đó”. Có một tiếng cười trong giọng nói của nàng.
Chàng nhìn nàng với sắc mặt biến đổi đột ngột, nhưng mắt nàng vẫn mở to và mang vẻ ngây thơ. “Ta mừng là nàng hiểu vấn đề này”, chàng nói cộc lốc. Trên thực tế chàng lo lắng rằng kẻ thù của chàng sẽ nghe được là chàng vẫn còn sống. “Người hầu của ta có thể sẽ mang đến một vài thứ như vài bộ quần áo sạch, một con ngựa và một ít tiền”
Nàng mở ra cuốn sách đang để bên cạnh “Tên của anh ta?”
Simon nghiêng đầu sang một bên, cố gắng nhưng không thể thấy được gì từ quyển sách của thiên thần này. ”Henry. Số 207 đường Cross, London. Nàng đang viết cái gì trước đó vậy?”
“Tôi xin ngài thứ lỗi?” Nàng không ngước lên.
Chàng bực tức. “Trong sách của nàng. Nàng đang viết cái gì vậy?”
Nàng do dự, cây viết bất động trên lá thư, đầu nàng vẫn cúi xuống.
Simon cố giữ cho vẻ bề ngoài thể hiện bớt nghiêm trang một chút, nghĩa là chàng đang trở nên cực kỳ hứng thú.
Nàng vẫn giữ yên lặng cho đến khi kết thúc việc ghi địa chỉ lên phong bì, sau đó nàng để nó sang một bên và ngước lên nhìn chàng . “Thật ra là tôi đang phác họa”. Nàng vươn tay với lấy cuốn sách đang mở và đặt nó vào lòng của chàng.
Những nét vẽ bằng bút chì được tạo ra đầy bên lề trái của trang giấy,một vài cái lớn,một vài cái nhỏ. Một người đàn ông nhỏ đang khom lưng mang một cái giỏ. Một cái cây trụi lá.Một cái cửa với một bản lề bị gãy.Ở bên phải có duy nhất một bức phác họa của một người đàn ông đang ngủ. Đó là chàng.Và trông chàng không tốt cho lắm,đó là tất cả những gì có thể tạo ra từ những vết băng bó. Nó cho chàng một cảm giác kì lạ, khi biết nàng đã nhìn chàng ngủ.
“Tôi hi vọng là ngài không phiền”, nàng nói.
“Không có gì cả. Ta mừng vì trở nên có ích”. Simon quay trở lại trang giấy. Ở đây có một vài nét vẽ được tô điểm bởi màu nước. “trông chúng thật tuyệt”.
“Cảm ơn ngài.”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
501 chương
169 chương
281 chương
67 chương
40 chương