Hoàng tử rắn

Chương 49 : Chương 12.1

Dịch: Mossy Edit: N.T.Anh   Một tiếng ngáy nhẹ là điều đầu tiên Lucy nghe thấy khi nàng thức dậy vào ngày hôm sau đám cưới. Mắt vẫn còn nhắm lại, giấc mơ còn đang trôi lãng đãng trong tâm trí nàng, nàng băn khoăn tự hỏi ai lại có thể phát ra tiếng thở ồn ào đến như vậy. Rồi nàng cảm thấy sức nặng một cánh tay đè trên ngực mình và nàng hoàn toàn tỉnh giấc. Nhưng nàng vẫn chưa mở mắt ra. Ấm quá. Nàng không thể nhớ nổi đã bao giờ cảm thấy ấm áp ngọt ngào như vậy trong đời chưa, đặc biệt lại vào mùa đông. Chân nàng mắc kẹt trong một vùng lông lá nam tính, rậm rạp, thậm chí những ngón chân nàng, những ngón chân dường như chưa bao giờ hoàn toàn hết tê buốt vào giữa tháng Mười và tháng Ba, nay cũng được sưởi ấm. Giống như việc nàng đang sở hữu một lò sưởi riêng của mình, thêm vào đó như một phần thưởng là lò sưởi này có bề mặt thật mịn, và nó đang ghì chặt hết toàn bộ một bên thân thể nàng phía bên phải. Không khí ấm áp bên trong chăn lại có một mùi hương dịu dàng tinh tế. Nàng nhận ra mùi của chính cơ thể mình hòa lẫn với của một người ngoài mà nàng nhận biết đó là chàng. Thật nguyên sơ và tự nhiên biết bao. Mùi của cơ thể họ quấn lấy hòa quyện nhau. Lucy thở dài rồi nàng mở mắt ra. Mặt trời đang nhìm trộm họ qua những kẽ hở trên chiếc màn cửa. Có phải là đã muộn lắm rồi không? Nàng chợt cứng người lại căng thẳng. Nhưng khó mà có thể nghĩ khác đi được. Simon đã khoá cửa chưa nhỉ? Trong thị trấn, Lucy đã quen với việc nhìn thấy những cô hầu gái kéo tấm màn cửa ra vào sáng sớm, và thực hiện việc nhóm lửa trong lò sưởi. Liệu những người hầu có trông chờ Simon trở lại phòng mình tối qua không? Nàng cau mày liếc nhìn về phía cánh cửa. “Sh…h..” Simon ôm siết lấy ngực nàng và lên tiếng càu nhàu vì những cử động của nàng. “Ngủ tiếp đi”, chàng lầm bầm làu bàu, và hơi thở của chàng lại điều hòa nhịp nhàng trở lại. Lucy nhìn chàng. Những sợi râu sáng màu nhú ra khỏi cằm, quầng thâm sẫm màu viền dưới mắt, và mái tóc ngắn hất dạt hết sang một phía. Chàng trông thật điển trai, khiến nàng gần như ngừng thở. Nàng nghiêng đầu cho đến khi nàng có thể thấy bàn tay chàng trùm lên bao bọc lấy ngực nàng. Núm vú nàng bị kẹp nhô ra giữa ngón cái và ngón trỏ của chàng. Mặt nàng nóng rực, ửng đỏ lên: “Simon” “Sh..h..” “Simon” “Thôi nào… ngủ tiếp đi …” Chàng lướt một nụ hôn nhẹ lên bờ vai trần của nàng mà không hề mở mắt ra. Nàng mím chặt môi. Đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng. “Cửa đã khóa chưa?” “Uhm” “Simon, cửa đã khóa chưa?” Chàng thở dài. “Rồi”. Lucy liếc qua. Chàng lại bắt đầu ngáy. “Em không tin”. Nàng trượt ra khỏi giường. Simon xoay người và đột nhiên nằm đè lên nàng. Cuối cùng thì chàng cũng mở mắt. “Đáng lẽ ra anh phải nghĩ tới được điều này khi lấy một cô nàng nhà quê chứ nhỉ.” Giọng chàng còn ngái ngủ. “Sao cơ?” Lucy chớp mắt. Nàng thấy mình đang trần truồng dưới chàng. Cái vật đàn ông của chàng đang tỳ vào phần bụng dưới mềm mại của nàng. “Còn sớm mà”. Chàng cau mày và dời phần trọng lượng của cơ thể mình ra khỏi ngực nàng. Điều này chỉ khiến hông bị chàng đè lên nặng hơn nữa … Lucy cố lờ đi ảnh hưởng mà phần nam tính của chàng đang tác động làm bụng nàng nhộn nhạo và quặn lên. Thật không dễ dàng gì. “Nhưng những hầu gái…” “Bất cứ người nào dám bước qua cửa kia  trước khi chúng ta rời khỏi phòng, anh sẽ đuổi cổ ngay lập tức”. “Anh nói cửa khóa rồi kia mà”. Nàng cố nén lại nụ cười nhưng dường như môi nàng đang cong và nhếch lên không theo ý muốn. Nàng nên cảm thấy xấu hổ mới phải. “Anh đã nói vậy ư?” Chàng vờn đầu vú nàng. “Cũng thế cả. Sẽ không ai xen ngang chúng ta đâu”. “Em không nghĩ…” Chàng phủ môi mình lên môi nàng và Lucy quên mất mình đang nghĩ gì. Môi chàng thật ấm và dịu dàng trái ngược với bộ râu lởm chởm đang cọ lên cằm nàng. Bằng cách nào đó mà cả hai sự đụng chạm trái ngược ấy đều mang lại sự khiêu khích và quyến rũ như nhau.