Hoàng tử rắn

Chương 16 : Chương 04.1

Dịch: Trần Lê Mai Thùy Edit: Mèo Béo + Nguyễn Thu Anh “ Đôi khi em nghĩ em hiểu chàng.” Những từ ngữ đã in sâu vào tâm trí Simon. Những từ ngữ đơn giản và thẳng thắn. Những từ ngữ có thể xua địa ngục ra khỏi chàng. Simon thay đổi tư thế trong chiếc ghế bành. Chàng đang ở trong phòng của chàng, thư giãn trước một ngọn lửa nhỏ trong lò sưởi, tự hỏi cô Craddock-Hayes đang ở đâu. Nàng không thể có mặt tại bữa tiệc trưa nay, và ngài thuyền trưởng chỉ nói như vậy – chỉ với một từ đơn giản. Chết tiệt nàng đi. Nàng không biết điều đơn giản như là phải tỏ ra vụng về một cách đáng xấu hổ sao? Nàng không biết rằng lẽ ra nàng nên và nàng có nhiệm vụ chớp hàng mi và nói những điều vô nghĩa với một quý ông hay sao? Để tán tỉnh, cười đùa và luôn luôn, luôn luôn che giấu cảm xúc thật của nàng? Chứ không phải nói những từ có khả năng xé toạc trái tim và đâm thẳng vào tâm hồn của một người đàn ông như thế. “Đôi khi em nghĩ em hiểu chàng.” Thật là một ý nghĩ kinh khủng nếu một khi nàng biết thực sự bản chất chàng là ai. Chàng, kẻ đã trong một tháng qua, lùng sục điên cuồng một cách tàn nhẫn những tên giết Ethan. Chàng tìm ra từng tên một, thách chúng đấu tay đôi và sau đó giết chúng bằng một thanh kiếm. Điều gì một thiên thần sẽ làm với một người đàn ông như thế? Nàng nên co rúm lại vì sợ hãi, quay đầu đi và bỏ chạy trong tiếng hét thất thanh nếu nàng thật sự hiểu chàng. Cầu xin nàng không bao giờ phải thực sự nhìn thấu được tâm hồn chàng. Chàng nhận thấy một số tiếng động lạ ở bên dưới. Chàng có thể nghe thấy giọng nói ồm ồm của ngài Craddock-Hayes, giọng cao hơn của bà Brodie và bên dưới đó là tiếng lẩm bẩm kỳ lạ của Hedge. Simon nâng ngừơi lên khỏi cái ghế bành và khập khiễng đi về phía cầu thang. Chàng đang phải trả giá cho việc đột nhập khu vườn lạnh lẽo vào tối qua để đuổi theo thiên thần. Cơ bắp sau lưng chàng đang biểu tình với việc sớm phải làm việc trở lại và căng cứng cả đêm qua. Kết quả là, chàng đi như một ông già vừa bị đánh đập và bị đâm vài nhát. Simon di chuyển gần tới tầng trệt và các giọng nói trở nên rõ ràng hơn. “… thùng xe có kích cỡ gần bằng một nửa tàu săn cá voi. Phô trương, vâng, chính thế đấy, rõ ràng là phô trương mà.” Giọng nam trầm của thuyền trưởng. “Ngài có nghĩ là họ có thể muốn uống trà không thưa ngài? Tôi sẽ cần làm thêm vài cái bánh ngọt. Tôi đã làm chỉ vừa đủ để đi dạo quanh mà thôi.” Tiếng của bà Brodie. Và cuối cùng là: “ … có một cái lưng tồi. Là tôi đấy. Bốn con ngựa, và đó là những quái thú, chúng thật to lớn. Tôi chẳng còn trẻ nữa. Chúng có thể sẽ giết chết tôi mất, có thể đấy. Và có ai quan tâm không? Không,tất nhiên là họ không rồi. Tôi chỉ như một trợ thủ đắc lực của họ mà thôi.” Hedge, tất nhiên. Simon cười trong khi đi hết cầu thang và đi về phía cửa chính nơi mọi người tụ tập. Thật là buồn cười làm sao khi nhịp điệu và giọng nói trong cái nhà này dễ dàng thấm vào bản thân chàng đến thế. “ Chào buổi trưa ( chiều chứ K), ngài thuyền trưởng.” chàng nói.” Mọi người nhặng xị lên vì chuyện gì đấy?” “Nhặng xị? Ha. Một cái xe ngựa to lớn. Làm sao có thể đưa nó vào sử dụng được nhỉ? Tại sao có ngừơi cần cái thứ đó,ta cũng chả biết. Khi ta còn là một chàng trai trẻ…” Simon bắt đựơc dấu hiệu về phương tiện chuyên chở ở cửa chính, và sự phàn nàn của thuyền trưởng mờ dần. Đó là cái xe ngựa của chàng, đựơc rồi, với gia huy của dòng họ Iddesleigh được mạ vàng trên cánh cửa, hiện ra ở lối ra vào. Nhưng thay vì là Henry, đầy tớ của chàng trong năm năm qua, lại là một người khác, một gã đàn ông trẻ leo xuống từ bên trong, tự cúi gập người lại để tránh cái khung cửa khi bước xuống xe. Hắn ta đủ già để đạt tới chiều cao trọn vẹn, cám ơn chúa, nếu không thì hắn sẽ thành một gã khổng lồ, nhưng cơ thể hắn vẫn chưa có đựơc vẻ bề ngoài đáng chú ý như nó đáng lẽ nó đã phải tạo ra. Hắn có đôi tay quá khổ, đôi chân gầy nhẳng. Chân hắn như chân của con chó con, quá to so với phần ống chân gầy ở phía trên. Và vai hắn tuy rộng nhưng gầy còm. Christian đứng thẳng lên. Mái tóc màu đỏ cam của hắn nổi rực lên trong ánh nắng của buổi trưa,và hắn cười toe toét khi nhìn thấy Simon. “ Có tin đồn rằng mày sắp chết hoặc đã chết rồi đấy.” “ Tin đồn, như thường lệ, thường hay phóng đại lên đấy mà.” Simon thong thả bước tới.” Mày có dự đám tang của tao không hay chỉ đơn thuần là bỏ qua nó?” “ Tao nghĩ việc tốt nhất là tận mắt nhìn thấy mày thực sự đã chết rồi. Sau cùng thì, mày có thể để lại cho tao thanh kiếm và bao kiếm.” “Không chắc đâu.” Simon cười.” Tao tin là tao sẽ ày một cái bô đi tiểu làm bằng gốm. (eo !!!=.= ) Ngừơi ta nói với tao là đồ cổ đấy.” Henry xuất hiện phía sau tên quý tộc trẻ kia. Trong một bộ tóc giả màu trắng thanh tú với hai cái đuôi tóc, mặc cái áo choàng màu tím bạc khoác bên ngoài cái quần tất màu đen ôm sát lấy người, Henry trông bảnh choẹ hơn Christian trong bộ đồ màu nâu u tối. Nhưng hiển nhiên là Hery luôn luôn ăn mặc trông khá hơn bất cứ người đàn ông nào xung quanh gã, từ những kẻ hầu cho đến tầng lớp quý tộc. Đôi lúc Simon đã cảm thấy khá khó khăn trong việc chọn quần áo sao cho không bị lu mờ trước người hầu của mình. Thêm vào đó, Henry sở hữu gương mặt của một Eros – vị thần ái tình phóng đãng, mái tóc dày vàng óng và đôi môi mọng đỏ – làm gã trở nên nguy hiểm, là mối đe dọa đựơc nhắc tới ở những nơi có mối quan hệ giữa những người khác phái. Đó phải chăng cũng là lý do tại sao Simon giữ gã bên cạnh mình. “ Vậy thì tao thấy mừng khi tin đồn đựơc phóng đại trong trường hợp này.” Christian bắt tay Simon bằng cả hai tay, ôm ghì lấy chàng,nhìn chàng đầy quan tâm :” Mày thực sự ổn chứ?” Simon cảm thấy ngại ngùng một cách khó hiểu. Chàng không thường đựơc quan tâm như vậy.” Ừm,cũng tàm tạm.” “Và, tôi có thể mạn phép hỏi, quý ngài đây là…?” Thuyền trưởng hỏi. Simon quay nửa người sang người đàn ông lớn tuổi.” Tôi xin giới thiệu với ngài đây là Christian Fletcher, một người bạn thân và cũng là bạn đấu kiếm của tôi. Christian,đây là ông chủ nhà, thuyền trưởng Craddock-Hayes. Ngài ấy đã tỏ ra cực kì hiếu khách khi cho tôi sử dụng căn phòng cũ của con trai của ngài, cho tôi thưởng thức những món ngon của nhà bếp và sự bầu bạn tuyệt vời với con gái ngài.” “Thuyền trưởng.Tôi thật vinh hạnh đựơc biết ông.” Christian cúi đầu. Thuyền trưởng, đang nhìn chằm chằm Simon và tự hỏi chàng có ý gì khi nói hai từ “bầu bạn”, chuyển sang Christian. “Ta cho rằng,cậu cũng cần một căn phòng, đúng không,chàng trai trẻ?” Christian trông cực kì ngạc nhiên. Hắn khẽ liếc Simon cầu cứu rồi trả lời: “ Không, không cần đâu. Tôi đã dự định ở quán trọ gần thị trấn nơi chúng tôi vừa đi qua.” Christian khẽ nhún vai, vẻ đoán chừng vị trí quán trọ. “ Ha.” Thuyền trưởng im lặng trong giây lát. Xong ông quay sang Simon. “ Nhưng người  hầu của ngài, ngài Iddeleigh, họ sẽ ở nhà chúng tôi phải không, dù chúng tôi còn phòng hay không?” “ Tất nhiên,thưa thuyền trưởng Craddock-Hayes.” Simon trả lời một cách vui vẻ. “ Tôi đã định để họ nghỉ ngơi trong quán trọ luôn, nhưng tôi biết sự hiếu khách của ngài sẽ không chấp nhận điều đó.Vậy nên, thay vì để bị dính vào cuộc tranh cãi buồn cười này, tôi xin nhường phần thắng lại cho ngài ngay trước khi trận đấu bắt đầu và cho người của tôi ở đây.” Chàng kết thúc lời nói dối rành rành đó bằng một cái cúi đầu. Trong một lúc, thuyền trưởng giận đến tím cả người. Ông cau mày đầy đe doạ nhưng Simon biết chàng cũng vừa ghi một điểm. “Ha. Tốt. Ha.” Ông quay gót và liếc cái xe ngựa lần nữa. “Đúng như những gì ta đã nghĩ về tầng lớp thượng lưu. Ha. Ta sẽ đi nói với bà Brodie, ngay bây giờ.” Ông quay người đi và suýt đâm sầm vào Hedge. Gã đầy tớ vừa đi ra ngoài và đứng chết lặng ở lối đi, há hốc miệng nhìn người đánh xe và người hầu mặc chế phục của Simon.