Hoàng tử mỗi ngày hăm hở tiến lên
Chương 75
Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: An Thục phi
Vị Thái y này họ Minh, là vị Thái y có phẩm cấp giống Chung Thái y - đều là ngũ phẩm Viện phán. Từ khi Lục Hoàng tử sinh ra đều do Minh Thái y điều trị. Nên người hiểu biết rõ ràng nhất tình trạng thân thể của Lục Hoàng tử chính là Minh Thái y.
Theo lời nói của Minh Thái y thì mặc dù Lục Hoàng tử từ lúc sinh ra thân thể đã yếu đuối, gần một năm nay cũng không khá hơn mấy nhưng tuyệt đối chưa đến mức không có lý do gì đột nhiên ho ra máu mà chết.
Cho nên theo phỏng đoán của Minh Thái y thì chắc chắn có tác động từ bên ngoài mới khiến cho Lục Hoàng tử tử vong.
Hoàng đế nghe xong vô cùng tức giận, chất vấn Minh Thái y tại sao không nói ra chuyện này sớm hơn.
Minh Thái y quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy trả lời Hoàng đế. Hoá ra vào ngày xảy ra chuyện hắn đã nghi ngờ rồi, nhưng cấp trên của hắn là Trương Thái y lại không cho hắn đến gần thi thể của Lục Hoàng tử để kiểm tra. Hắn mới kịp liếc nhìn hai cái thì Lục Hoàng tử đã bị nâng đi.
Dựa theo quy củ, sau khi chết thì thi thể sẽ để trong quan tài làm lễ bảy ngày, sau đó an táng. Minh Thái y định ngày hôm sau khám nghiệm cũng vẫn kịp, không ngờ Lục Hoàng tử vừa mất thì Thái hậu đau buồn quá cũng đi theo.
Lúc ấy Hoàng đế vô cùng đau buồn, trong hậu cung rối như tơ vò. Minh Thái y lại không có chứng cứ, không dám tùy ý bẩm báo với Hoàng đế.
Hoàng đế trầm mặt hỏi: “Vậy tại sao hiện tại ngươi lại dám nói? Dược nhi qua đời gần nửa tháng, thi thể cũng đã xuống mồ an táng. Hiện tại ngươi lại nói với trẫm Dược nhi là bị kẻ gian hại chết, chẳng nhẽ ngươi muốn trẫm cho người mở quan tài nghiệm thi, ngươi muốn Dược nhi chết cũng không được yên bình sao?”
Minh Thái y quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói: “Lúc đó Hoàng thượng quá mức bi thống, vài lần khóc đến ngất xỉu, không thể tự chăm sóc mình, vi thần không dám kích thích Hoàng thượng thêm nữa nên đã đi tìm Hoàng hậu nương nương… Nhưng Hoàng hậu nương nương nói vi thần đừng nhiều chuyện, đừng nói chuyện không nên nói. Lúc ấy trong lòng vi thần lạnh như rơi vào động băng...”
“Hoàng hậu?” Hoàng đế nhíu mày nói: “Ý ngươi là chính Hoàng hậu không cho ngươi tiếp tục điều tra?”
Nhìn thấy Minh Thái y gật đầu, lửa giận của Hoàng đế cũng không giảm đi chút nào, còn đạp một phát vào lưng của Minh Thái y: “Đồ vô dụng, nếu ngươi đã cảm thấy không thích hợp tại sao lại không nói cho trẫm? Hoàng hậu cho ngươi bao nhiêu bạc mà ngươi dám giấu giếm những truyện này thay cho Hoàng hậu?”
“Hoàng thượng, thần oan uổng quá!” Minh Thái y đã hơn năm mươi tuổi rồi, ở trong cung cũng là người có danh vọng nhưng lúc này lại không quan tâm hình tượng mà quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Từ đầu đến cuối vi thần đều không thu nhận bất cứ thứ gì từ Hoàng hậu nương nương. Nhưng mà ngày hôm đó lúc vi thần về đến nhà thì nhận được tin con trai út bị bắt cóc. Bọn bắt cóc không đòi một lượng bạc, chỉ yêu cầu vi thần câm miệng, không được tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của Lục Hoàng tử... Vi thần biết sai rồi, vi thần không nên vì việc riêng của bản thân mà giấu Hoàng thượng, nhưng mà lúc đó vi thần thật sự không còn cách nào cả!”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy tại sao bây giờ ngươi lại chịu nói?”
Minh Thái y khóc ngã xuống đất, đứt quãng mà nói: “Bởi vì… Bởi vì con trai út của thần vẫn bị bọn họ giết! Nếu không phải vi thần an bài cho những người khác còn lại trong nhà rời đi thì bọn họ cũng muốn giết hết cả nhà của thần!”
Hoàng đế càng nghe thì trong lòng càng trầm trọng, hắn im lặng một lúc mới nói với Minh Thái y: “Ngươi đứng lên. Từ hôm nay trở đi, ngươi bắt đầu ở lại trong cung, không cần đi bất cứ nơi nào. Trẫm sẽ phái thân binh của trẫm bảo vệ ngươi, đến lúc cần đến ngươi thì trẫm sẽ gọi ngươi ra làm nhân chứng. Ngươi có dám đối chất trước mặt Hoàng hậu không?”
Minh Thái y nghĩ đến con trai út mà khó khăn lắm mình mới có liền cắn răng gật đầu.
Trên đời không có chuyện gì vĩnh viễn không bại lộ, chuyện Minh Thái y tố giác Hoàng hậu độc hại Lục Hoàng tử nhanh như gió truyền khắp hậu cung.
Hoàng Đế vô cùng quyết đoán sai người bao vây Khôn Nghi cung lại, giam lỏng Hoàng hậu ở bên trong.
Thái hậu vừa mới qua đời không lâu, còn cần người chủ trì lễ tang nên sau khi suy xét Hoàng đế quyết định cho Vinh Quý phi tạm thời thay Hoàng hậu quản lý hậu cung.
Vụ án Hoàng hậu mưu hại Lục Hoàng tử thì giao cho Toàn Quý phi điều tra.
Bùi Thanh Thù cảm thấy, Hoàng đế làm như vậy là kết quả oán hận của hắn với Hoàng hậu chất chứa mười mấy năm qua. Bởi vì Hoàng đế biết rõ Hoàng hậu và Toàn Quý phi có thù riêng.
Toàn Quý phi nhận được mệnh lệnh của Hoàng đế thì lập tức bắt đầu điều tra, sắp đào hết ba thước đất của Khôn Nghi cung lên. Trên danh nghĩa là muốn tìm ra chứng cứ Hoàng hậu độc hại Lục Hoàng tử, nhưng trong quá trình điều tra nếu nàng muốn làm cái gì thì cũng vô cùng dễ dàng.
Nhưng mà con người của Toàn Quý phi lại rất giống phong hào ‘Toàn’ của nàng, làm việc gì cũng vô cùng chu toàn, sẽ không đến thời điểm quan trọng như lúc này mới nhớ đến việc ra tay với Hoàng hậu. Bởi vì nếu chẳng may Hoàng đế không có chọn nàng tra án mà chọn Vinh Quý phi thì tự nhiên lại bỏ lỡ một cơ hội vô cùng tốt để diệt trừ Hoàng hậu à.
Cuối cùng chứng cứ mà Toàn Quý phi lục soát ra đúng thật là đồ vật của Hoàng hậu. Đó là độc dược mà Hoàng hậu sai người mang trộm từ ngoài cung vào, là độc dược chuyên môn chuẩn bị cho Lục Hoàng tử.
Bây giờ nhân chứng vật chứng đều có, nhưng Toàn Quý phi lại cảm thấy chỉ dựa vào một mình Minh Thái y thì chưa đủ để diệt trừ Hoàng hậu nên áp giải tất cả cung nhân của Khôn Ninh cung vào đại lao tiếp tục thẩm vấn.
Hoàng hậu lại là người không giỏi trong việc mua chuộc nhân tâm nên chỉ thẩm vấn mấy ngày thì lần lượt có cung nhân không chịu nổi bắt đầu cung khai tội ác của Hoàng hậu. Nhưng bọn họ cũng chỉ biết mấy việc nhỏ nhặt mà không biết chuyện mưu hại Lục Hoàng tử.
Mấu chốt của vụ án là ở lời khai của Tần cô cô - tâm phúc của Hoàng hậu.
Tần cô cô là người rất cứng đầu, cả đời đều chưa lập gia đình, không có con cái, mẫu thân là quả phụ lại mất sớm, không có gì vướng bận. Có thể nói Tần cô cô và Hoàng hậu là hai người sống nương tựa lẫn nhau, là người trung thành nhất với Hoàng hậu ở trên đời.
Toàn Quý phi dùng hết các loại hình phạt cũng không thể làm Tần cô cô mở miệng thú nhận tội ác của Hoàng hậu. Mặc dù Toàn Quý phi rất tức giận, nhưng tình huống như thế này nàng đã đoán trước được.
Cũng may nàng không có trông cậy hoàn toàn vào Tần cô cô, nàng còn xin phép Hoàng đế bắt lấy Trương Thái y của Thái Y viện.
Trương Thái y là chính tam phẩm Đồng Tri của Thái Y viện, là tâm phúc do Hoàng hậu tự mình đề bạt. Trương Thái y tuổi già sức yếu không có cứng đầu như Tần cô cô, chỉ tra tấn mấy ngày liền bắt đầu cung khai.
Trương Thái y thừa nhận, Hoàng hậu từng hỏi hắn có loại độc nào sau khi hạ độc xong người bị hạ độc nhìn qua giống như là tự nhiên chết đi. Mặc dù độc dược tìm thấy trong Khôn Ninh cung không phải độc dược do Trương Thái y mang vào cung, nhưng sau khi hắn nhìn thấy thi thể của Lục Hoàng tử thì hắn đã đoán ra là do Hoàng hậu làm. Vì vậy theo bản năng hắn giấu giếm chuyện này thay Hoàng hậu, không cho Minh Thái y kiểm tra thi thể.
Sau khi Trương Thái y cung khai không lâu thì Tần cô cô không chịu nổi hình phạt mà chết ở trong đại lao.
Mặc dù Toàn Quý phi tức giận nhưng lại không hoảng loạn. Nàng sai người sắp xếp thành Tần cô cô sợ tội tự sát, rồi lấy sẵn thư nhận tội đã chuẩn bị từ trước trình cho Hoàng đế.
Lúc này, nhân chứng vật chứng đều vô cùng đầy đủ.
Hoàng đế suy nghĩ thật lâu về việc nên xử lý Hoàng hậu - kẻ hại chết con trai của mình như thế nào.
Từ lúc Hoàng hậu bị giam lỏng, Hoàng đế toàn quyền giao việc tra án cho Toàn Quý phi thì không hề gặp Hoàng hậu một lần nào. Nhưng hắn có sai Lộc Khang An hai lần đi xem tiến trình điều tra đến đâu rồi.
Theo lời nói của Lộc Khang An thì từ lúc bị giam lỏng Hoàng hậu nương nương liên tục kêu oan, yêu cầu gặp Hoàng thượng, trực tiếp giải thích với Hoàng đế. Lúc đó Hoàng đế đang tức giận không muốn cãi nhau với Hoàng hậu nên vẫn luôn không có để ý đến Hoàng hậu.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đi đến kết thúc, Hoàng đế cảm thấy dù sao bọn họ cũng là phu thê, nên nhìn mặt Hoàng hậu một lần cuối cùng, cũng nói rõ mọi chuyện với nàng.
Bởi vì biết Hoàng đế muốn đến nên Toàn Quý phi nhanh chóng cho người sửa sang lại dung nhan dáng vẻ của Hoàng hậu.
Mấy ngày nay, Toàn Quý phi không có thừa dịp này hành hạ Hoàng hậu, nhưng cũng đối xử chẳng ra gì.
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ Hoàng hậu cũng chưa thay quần áo, chưa tắm rửa lần nào. Bởi vì mỗi ngày cơm canh đạm bạc, Hoàng hậu ăn không quen, trong lòng lại suy nghĩ ưu tư nhiều nên hốc mắt hõm xuống, nhìn qua già hơn cả chục tuổi.
Hoàng đế nhìn đến thê tử kết tóc của mình tiều tụy như vậy thì trong lòng cũng không dễ chịu.
Nhớ lại năm đó hắn còn niên thiếu, lúc vừa mới thành thân cũng tự hứa với lòng mình phải đối xử tốt với nàng cả đời. Hai người tương kính như tân, tốt tốt đẹp đẹp chung sống cả đời.
Nhưng mà không ngờ tính tình của Hoàng hậu lại như vậy, Hoàng hậu ỷ vào chuyện Hoàng đế mềm lòng dễ nói chuyện nên hở ra là tỏ thái độ với Hoàng đế, không hề có khí độ của một quốc mẫu.
Lúc bắt đầu Hoàng đế còn chiều nàng, nhưng mà lâu rồi liền mệt mỏi, phiền.
Dung mạo của Hoàng hậu lại không phải xinh đẹp quốc sắc thiên hương, tính cách lại không tốt, còn không có tài năng gì. Có chỗ nào để Hoàng đế thích đâu?
Xuất phát từ trách nhiệm nên mỗi tháng Hoàng đế mới đến thăm nàng vài lần, cũng chỉ bàn bạc chút chuyện thôi.
Nếu không có xảy ra chuyện của Lục Hoàng tử thì Hoàng đế cảm thấy, hắn có thể miễn cưỡng chắp vá sống cả đời với Hoàng hậu.
Nhưng mà, Hoàng hậu độc hại con trai hắn, lại là con trai mà hắn yêu thương nhất, đây là chuyện mà Hoàng đế không thể chịu đựng được.
Hoàng hậu, chạm vào giới hạn của hắn.
…
Hoàng hậu bị giam lỏng ở Khôn Nghi cung, đã rất lâu rồi chưa gặp ai trừ Toàn Quý phi - kẻ mà nàng hận không thể bóp chết. Đột nhiên nhìn thấy Hoàng đế, Hoàng hậu sửng sốt một chút, không thể tin được vào mắt của mình.
Đợi nàng phục hồi tinh thần lại thì lập tức nhào đến ôm lấy đùi của Hoàng đế, kêu gào chói tai: “Hoàng thượng, thiếp thân là oan uổng, đều là tiện nhân Toàn Quý phi hãm hại thiếp thân!”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng: “Nhân chứng, vật chứng đều đã tìm được, ngươi còn muốn chống chế sao? Trương Thái y là tâm phúc của ngươi đã cung khai, Tần thị đã sợ tội tự sát, ngươi còn muốn nói cái gì nữa?”
Hoàng hậu ngẩn người, không thể tin tưởng mà trừng mắt: “Người nói cái gì? A Nhược đã chết?!”
Hoàng đế chưa từng nghe qua cái tên A Nhược, nhưng chỉ đoán một chút là ra, đây là tên thật của Tần cô cô.
Vừa nhớ tới thư nhận tội của Tần cô cô trước khi chết thì Hoàng đế hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nàng ta đã chết thì sao, nàng ta chết chưa hết tội! Các ngươi hợp mưu hại chết đứa con trai trẫm yêu thương nhất, chẳng lẽ không nên chết sao?!”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
359 chương
125 chương
118 chương
23 chương
123 chương
121 chương
130 chương