Edit: Trúc Uyển Nghi Beta: Thảo Hoàng Quý phi   Từ ngày đó về sau, cứ mỗi khi được rảnh rỗi là Bùi Thanh Thù lại đi đến chỗ Lục Hoàng tử ngồi một chút.   Lễ mừng năm mới, Lệ Phi tặng hắn sách, Hoàng đế cũng chọn mua sách cho hắn. Bùi Thanh Thù nhìn mấy quyển sách, cảm thấy khá hay, sẽ đem đi chia sẻ với Lục Hoàng tử. Đối với người như Lục Hoàng tử thì lễ vật tốt nhất chính là sách.   Thất Hoàng Tử thấy gần đây Bùi Thanh Thù hay ra vào chỗ ở của Lục Hoàng tử, nhắc nhở hắn: “Thập nhị đệ à, đệ nên chú ý một chút nhé, đừng có giống như Lục ca và lão Cửu, trở thành con mọt sách.”   “Đệ biết rồi.” Trong lòng của Bùi Thanh Thù thật ra thích vẫn thân thiết với Thất Hoàng tử vừa đơn thuần vừa chân thành này hơn. Chỉ là bây giờ hắn phát hiện, Lục Hoàng tử này cũng rất tốt. Nói chuyện trời đất với huynh ấy sẽ học được không ít thứ.   Hiện tại việc làm Bùi Thanh Thù thấy hứng thú nhất chính là việc học.   Hơn nữa làm Hoàng tử cũng có chỗ tốt, chính là dù bọn họ phải học tứ thư ngũ kinh, nhưng cũng không cần cố chấp phải theo sách thánh hiền, dù sao thì tương lai họ cũng không cần trải qua việc thi khoa cử. Chỉ cần đợi tới lúc đủ tuổi thì cưới vợ, sau đó ra cung xây phủ, rồi sẽ tự được phân làm việc trong triều, thậm chí là phong vương.   Trước đó không lâu, Tam Hoàng tử cũng đã cưới nữ nhi của Tạ gia theo ý tứ của Hoàng hậu rồi.   Sau khi ba vị hoàng huynh lớn nhất đã chuyển ra khỏi cung, không hiểu sao Bùi Thanh Thù lại cảm thấy không khí trong cung tự do dễ chịu hơn không ít.   Bình thường mà nói, nhóm Hoàng tử và các tông thân được phân công việc đều sẽ bắt đầu từ Lục bộ[1]. Nghe nói Đại Hoàng tử được phân vào Binh bộ, Nhị Hoàng tử là Hộ bộ, Tam Hoàng tử thì là Lễ bộ.   [1] Lục bộ gồm: Lại bộ, Lễ bộ, Hộ bộ, Binh hộ, Hình bộ và Công bộ   Đối với chức năng của Lục bộ, thật ra Bùi Thanh Thù cũng không hiểu rõ lắm, những điều này đều là do Tống Nghiêu nói cho hắn nghe. Mặc dù Tống Nghiêu không dạy dỗ Bùi Thanh Thù hàng ngày, nhưng mỗi nửa tháng Bùi Thanh Thù đều sẽ đi Hàn Lâm viện tìm ông ta một lần. Tống Nghiêu cũng không chê hắn phiền, mỗi lần gặp mặt thì sẽ dốc lòng dạy bảo hắn.   Đối với chuyện lập Thái tử, Tống Nghiêu cũng nói lên ý kiến của ông cho Bùi Thanh Thù nghe.   “Súng bắn chim đầu đàn, bây giờ vẫn còn Hoàng hậu ở đó, Đại Hoàng tử lại có chút chiến công, danh tiếng đang rất cao. Thái hậu lại khư khư cố chấp, khăng khăng muốn lập Lục Hoàng tử làm Thái tử, chỉ e điều đó là làm hại Lục Hoàng tử.”   Bùi Thanh Thù rất tán thành với ông.   “Vậy theo tiên sinh thấy, giữa Đại Hoàng huynh và Tam Hoàng huynh ai tốt hơn đây?”   Tống Nghiêu lặng im một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Về phần ngư ông là ai, bây giờ khó nói trước, phải xem kết quả hai hổ đánh nhau đã. Điện hạ chỉ cần ghi nhớ, không được đứng về bất kỳ phe nào quá sớm là được.”   Bùi Thanh Thù gật đầu thụ giáo.   Ý tưởng của Tống Nghiêu không mưu mà hợp với ý tưởng của Bùi Thanh Thù. Hắn cảm thấy chi trưởng của Tống gia không chịu gả nữ nhi cho Đại Hoàng tử có lẽ vì lý do này.   Dù sao không phải gia tộc nào cũng muốn có công trợ giúp Hoàng tử bước lên ngôi vua. Tuy rằng cược đúng bên thì sẽ có tiền lời rất lớn, nhưng nguy hiểm theo đó cũng lớn đủ để cả gia tộc bị hủy diệt.   Bùi Thanh Thù thừa nhận bản thân mình rất nhát gan, sau khi cùng Tống Nghiêu bàn luận về việc này, hắn cũng không dám đi đến chỗ của Lục Hoàng tử nhiều nữa, không thì luôn có cảm giác có người dùng ánh mắt âm trầm dõi theo ở phía sau lưng hắn.   Buổi tối khi muốn ra ngoài đi dạo, nếu Hoàng đế không đến thăm hắn, thì hắn sẽ đi Quỳnh Hoa cung thỉnh an Thục phi hoặc đi Bảo Văn các xem sách.   Ngày được nghỉ, hắn cùng với Lệnh Nghi hoặc Thất Hoàng Tử đi dạo trong cung với nhau. Ngẫu nhiên cũng sẽ bị Lệnh Nghi coi như người truyền tin, đuổi đến chỗ Tứ Hoàng tử giúp nàng ấy và Dung nhị công tử truyền tin tức cho nhau.   Trước mắt mà nói bên việc Tứ Hoàng tử gia nhập hàng ngũ tranh vị cũng chưa quá rõ ràng, nên Bùi Thanh Thù vẫn dám yên tâm kết giao với huynh ấy, nhưng quan hệ cũng không còn thân thiết như trước nữa.   Bùi Thanh Thù đã từng thương cảm và tự trách, cảm thấy mình đối xử với mọi người không chân thành nhiệt tình như Thất Hoàng tử. Nhưng thân ở bên trong hoàng cung này hắn cũng không còn cách nào khác. Dù sao tính mạng của bản thân luôn quan trọng hơn tình cảm. Chỉ có làm cho bản thân sống thật tốt thì mới có tư cách nói đến chuyện tình cảm.   Thêm nữa, chút cảm xúc nhỏ ấy của Bùi Thanh Thù tính ra cũng không coi là gì. Mấy ngày gần đây người đau đầu nhất ở trong cung không phải là Hoàng đế thì còn ai vào đây nữa.   Hoàng đế cho triệu Công Tôn tiên sinh về kinh, vốn là muốn giải quyết vấn đề khó, không ngờ sau khi Công Tôn tiên sinh về kinh rồi, Hoàng đế lại khó lại càng thêm khó.   Hiện tại không chỉ Thái hậu thúc giục hắn sớm ra quyết định, mà nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu cũng âm thầm liên lạc với vài triều thần có giao hảo với Chu gia, dâng tấu xin Hoàng đế sớm lập Thái tử, ổn định nền tảng quốc gia.   Hoàng đế từ chối không được, rơi vào đường cùng, chỉ có thể diễn một vở kịch ở trên triều. Hắn ta cố ý nổi trận lôi đình, nói rằng bọn họ giục hắn lập Thái Tử, có phải là muốn nguyền rủa hắn chết sớm không. Cứ như vậy làm ầm ĩ lên, các đại thần đều phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ còn mỗi Thái hậu vẫn không từ bỏ như cũ.   Thế nhưng khi hắn đối mặt với mẫu thân mình nằm trên giường bệnh, Hoàng đế lại không thể nói ra việc Lục Hoàng tử có lẽ sẽ đoản mệnh, lo lắng kích thích đến lão nhân gia bà.   Bùi Thanh Thù phát hiện, Hoàng đế vốn đã khôi phục lại thân hình tiêu chuẩn, gần đây lại gầy đi một vòng lớn rồi.   Hắn rất muốn an ủi Hoàng đế thật tốt, nhưng với thân phận Hoàng tử của mình, những lời Bùi Thanh Thù có thể khuyên Hoàng đế cũng không nhiều, chỉ có thể cố gắng làm những việc nhỏ trêu đùa làm cho Hoàng đế vui vẻ.   Mỗi lần khi Hoàng đế thăm Lục Hoàng tử xong, lúc sang thăm Bùi Thanh Thù, hắn đều lôi kéo Hoàng đế ra ngoài, hai cha con cùng nhau đi dạo.   Thời tiết bây giờ đã ấm áp, thậm chí còn có chút nóng. Buổi tối ra ngoài đi dạo, cảm giác được làn gió nhẹ thổi vào mặt, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thư thái. Đến nỗi Hoàng đế cảm nhận được, buổi tối mỗi ngày là thời gian thoải mái, nhẹ nhàng nhất của ông, chính là lúc ở cùng Bùi Thanh Thù.   Tối hôm đó, hai cha con đi dạo không biết sao lại đi tới Quan Tinh đài. Hoàng đế nhìn lên trên, nói: “Không phải con vẫn muốn gặp Công Tôn tiên sinh sao? Ở trên đó hình như có người, chúng ta lên xem một chút đi.”   Bùi Thanh Thù hưng phấn gật gật đầu. Hoàng đế thấy vậy thì nắm lấy tay Bùi Thanh Thù, hai cha con từng bước một đi lên trên.   Lúc sắp tới đỉnh, Bùi Thanh Thù kinh ngạc phát hiện, bản thân mình thì sắp thở không ra hơi, vậy mà nhìn qua Hoàng đế vẫn có dáng vẻ thật nhẹ nhàng.   Không thể không nói, sau khi Hoàng đế gầy đi thì thể lực cũng tốt hơn nhiều!   Hoàng đế thấy hắn đứng lại, biết là Bùi Thanh Thù đã mệt mỏi nên ngồi xổm xuống nói: “Lại đây, phụ hoàng cõng con lên.”   Bùi Thanh Thù hiếu thắng nói: “Không, không có việc gì, tự nhi thần đi được mà...”   Hoàng đế không đứng dậy, vỗ vỗ vào vai của mình, kiên trì nói: “Con lên đây đi, qua hai năm nữa là phụ hoàng không cõng được con nữa đâu. Hồi nhỏ trẫm hâm mộ nhất là Cửu đệ hay được phụ hoàng cõng trên lưng đấy.”   Bùi Thanh Thù nghe xong lời này, bỗng dưng trong lòng mềm nhũn, vì thế không từ chối nữa, ngoan ngoãn trèo lên sau lưng Hoàng đế.   Sau khi đã nằm trên lưng của Hoàng đế, Bùi Thanh Thù cảm thấy tâm trạng của mình hơi phức tạp.   Đây chính là nằm trên lưng Thiên tử đấy, không phải ai cũng được Hoàng đế cõng như vậy đâu.   Đột nhiên hắn cảm thấy thật ra người Hoàng đế này cũng rất tốt. Tuy đối với rất nhiều chuyện, cách làm của Hoàng đế không được thỏa đáng lắm, trước kia cũng quá lạnh lùng với Thập nhị Hoàng tử, nhưng ít nhất từ sau khi Bùi Thanh Thù hắn sống lại, Hoàng đế đối xử với hắn cũng không tồi đâu...   Nghĩ đi nghĩ lại cũng đã đến Quan Tinh đài. Hoàng đế không buông hắn ra, mà tiếp tục đi về phía trước vài bước, hướng về bóng lưng một người đàn ông mặc áo đen gọi: “Sở Văn”.   Người đàn ông kia quay đầu lại, thấy là Hoàng đế, thấp thoáng nhìn thấy sau lưng Hoàng đế còn có một đứa bé choai choai đang nằm sấp trên lưng. Công Tôn Việt cũng chưa kịp nhìn kỹ, lập tức cúi người hành lễ nói: “Vi thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Thập nhị điện hạ.”   Hoàng đế cười nói: “Ái khanh mau đứng lên đi. Lúc ngươi rời kinh, đứa nhỏ này còn chưa được sinh ra, sao ngươi biết hắn đứng thứ mười hai?”   Công Tôn Việt thần bí cười: “Mặc dù vi thần không ở kinh thành, nhưng trong lòng luôn hướng về bệ hạ. Người trong lòng bệ hạ thì cũng là người trong lòng của thần.”   Bùi Thanh Thù ngượng ngùng uốn éo trên người Hoàng đế: “Phụ hoàng, người mau cho nhi thần xuống đi.”   Lúc này Hoàng đế mới đặt hắn xuống đất.   Sau khi Bùi Thanh Thù đặt được hai chân xuống đất, hắn liền vỗ vỗ quần áo, rồi vội vàng hành lễ với Công Tôn Việt: “Bái kiến Công Tôn tiên sinh.”   Công Tôn Việt vội vàng nghiêng người, chỉ nhận nửa lễ.   Hoàng đế đứng bên cạnh cười nói: “Sở Văn, Thù nhi đã muốn gặp ngươi từ lâu. Lúc trước trẫm gọi người hồi kinh, là nó nhắc nhở trẫm đấy!”   Công Tôn Việt liếc mắt nhìn Bùi Thanh Thù một cái, rồi cười nói: “Thật sao, đúng lúc thần cũng muốn gặp Thập nhị điện hạ một lần đây.”   Bùi Thanh Thù nghe được câu này, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, hắn có cảm giác chột dạ như bản thân làm chuyện xấu bị người khác phát hiện vậy.   Hắn cảm thấy... Công Tôn Việt so với vị “Quốc sư” trong tưởng tượng của hắn có chút không giống.   Bùi Thanh Thù cứ tưởng rằng người đã “Mở thiên nhãn” như này, phải là nhân vật “Tiên phong đạo cốt”, thậm chí có chút lải nhải, nhưng Công Tôn Việt nhìn cũng như những người bình thường khác.   Nhìn kỹ hơn, người đàn ông mặc áo đen trước mặt này tuổi cũng xấp xỉ Hoàng đế, hoặc là lớn hơn Hoàng đế vài tuổi. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, trên mặt ông ta cũng không để râu, râu ria cạo sạch sẽ, nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi thực vài tuổi.   Ngũ quan của ông ấy đoan chính, không thể nói là rất tuấn mỹ, nhưng cũng không hề xấu xí. Khách quan mà nói, chính là khá bình thường, nếu đặt trong đám người thì liếc mắt một cái cũng không tìm ra được.   Nhưng Bùi Thanh Thù không biết vì sao, mỗi lần đôi mắt bình tĩnh của Công Tôn Việt nhìn về phía hắn thì hắn sẽ có cảm giác bản thân mình như bị nhìn thấu.   Loại cảm giác này làm cho hắn luôn ở vào trạng thái khẩn trương, ánh mắt không hề chớp chăm chú nhìn trên người Công Tôn Việt, nhưng lúc Công Tôn Việt nhìn về phía hắn thì hắn lại không nhịn được mà tránh né.   Hoàng đế thấy hắn không tiếp lời, chỉ cho là tuổi Bùi Thanh Thù còn nhỏ, có chút sợ người lạ, nên cười cười vỗ tay hắn, thay hắn nói với Công Tôn Việt: “Đứa nhỏ này giống trẫm lúc còn nhỏ, thấy người lạ liền xấu hổ, Sở Văn đừng nên trách hắn. Lúc trước hắn còn ồn ào với trẫm, còn muốn ngươi đoán mệnh cho đấy.”   “Ồ? Thật sao?” Công Tôn Việt cười như không cười đánh giá Bùi Thanh Thù: “Mệnh cách của Thập nhị điện hạ... Sợ là khó tính đấy.”   Bùi Thanh Thù nghe thấy thế lập tức cứng đờ cả người.   Hoàng đế nghe xong, cảm thấy hứng thú bừng bừng hỏi: “Ồ? Mong tiên sinh chỉ giáo?”   Công Tôn Việt thong thả nói: “Vi thần nhìn tướng mạo của Thập nhị điện hạ, suy đoán qua loa thôi. Nếu bệ hạ thực sự muốn xem, ngày khác vi thần đem theo Tinh bàn vào cung xem sau.”   “Như thế...” Hoàng đế trầm ngâm nói: “Theo trẫm thấy việc này cũng không vội. Không phải trước đây ngươi đã nói với trẫm, với người tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp để tính mệnh sao?”   Công Tôn Việt vuốt cằm nói: “Đúng như Hoàng thượng vừa nói, với người chưa trưởng thành, tốt nhất nên tùy tâm sở dục, trưởng thành một cách tự nhiên. Nếu biết trước số mệnh của mình, rất có thể sẽ bị nhiễu loạn, làm ra việc sửa mệnh nghịch thiên, đến lúc đó thì thật không tốt với Thập nhị Hoàng tử.”   Hoàng đế gật đầu phụ họa: “Trẫm cũng đã nói như vậy với hắn.”   Lúc đầu Bùi Thanh Thù một lòng muốn Công Tôn Việt xem cho mình một quẻ, nhưng bây giờ sau khi đã gặp ông ta, Bùi Thanh Thù lập tức bỏ ngay ý niệm đó của mình. Nhất là ở trước mặt người khác, Bùi Thanh Thù không muốn để cho Công Tôn Việt nói bất kỳ thứ gì liên quan tới mình cả.   Bởi vì hắn phát hiện... Dù ánh mắt của Công Tôn Việt không hùng hổ dọa người, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác bản thân bị lột trần dưới ánh mắt đó.   Đột nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy hoài nghi, Công Tôn Việt có thể trở thành “Quốc sư”, có lẽ không phải vì ông ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, mà bởi vì...   Công Tôn Việt cũng giống hắn, là người trở về từ hậu thế!   Nếu nói như vậy, Công Tôn Việt rất có khả năng biết... Không, là trăm phần trăm biết, bây giờ Thập nhị Hoàng tử hẳn là đã chết yểu rồi.   Bỗng nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy lạnh hết cả người.   Ai ngờ vào lúc Bùi Thanh Thù đang sợ tới run lẩy bẩy, muốn kéo Hoàng thượng rời khỏi đây, Công Tôn Việt lại sờ sờ cái cằm nhẵn thín, cười nói với Hoàng đế: “Nhưng chỉ nhìn vào tướng mạo, ấn đường Thập nhị Hoàng tử đầy đặn, hai lỗ tai lớn, là một người có phúc khí. Người có phúc sẽ không rơi vào chỗ vô phúc. Thần nghĩ Thập nhị điện hạ nhất định có thể gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi.”   Lời này của Công Tôn Việt nói không rõ ràng, chẳng khác nhau là mấy với lời của những thuật sĩ giang hồ ngoài cung, đều là những lời nói tốt lành không có ý nghĩa thực tế gì hết. Thế nhưng lời từ miệng ông ta nói ra, ý nghĩa lập tức khác nhiều.   Hoàng đế nghe xong, vô cùng vui mừng nhìn Bùi Thanh Thù, xoa đầu con trai nhỏ của mình.   Bùi Thanh Thù cũng âm thầm thở ra.   Thập nhị Hoàng tử thật sự đã chết yểu, bây giờ Công Tôn Việt nói như thế, đã chứng minh hoặc là chính ông ta xem tướng không chuẩn xác, hoặc là chính Công Tôn Việt cũng không biết rõ bây giờ bên trong vỏ bọc Bùi Thanh Thù đã là một người hoàn toàn khác rồi.   Cho dù là loại nào đều tốt hơn nhiều so với suy đoán vừa rồi của Bùi Thanh Thù.   Sau khi Bùi Thanh Thù trấn tĩnh lại thì tự nhiên nói cũng nhiều lên một chút.   Lúc Hoàng đế và Công Tôn Việt nói chuyện, Bùi Thanh Thù luôn đứng ở bên cạnh ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng gặp phải vấn đề gì không hiểu thì sẽ chen miệng hỏi một chút, Công Tôn Việt cũng rất kiên nhẫn giải đáp cho hắn.   Ba người nói chuyện tới gần giờ giới nghiêm ban đêm, Hoàng đế nhớ tới sáng sớm mai Bùi Thanh Thù còn phải đi học, liền nhắc đến việc muốn đưa Bùi Thành Thù về.   Công Tôn Việt nói mình còn muốn ở lại xem sao, lập tức hành lễ với hai phụ tử bọn họ.   Trên đường quay về Cảnh Hành hiên, Bùi Thanh Thù tò mò hỏi Hoàng đế: “Công Tôn tiên sinh không phải về nhà sao?”   “Xem thiên tượng buổi đêm cũng là một trong những việc Khâm Thiên giám phải làm. Quan Tinh đài đầy đủ thiết bị, cũng có phòng nghỉ qua đêm cho bọn họ, Thù nhi không cần lo lắng.”   Bùi Thanh Thù gật đầu, thuận miệng nói: “Công Tôn đại nhân cứ thế này không về nhà, thê tử của ông ấy thật thảm mà.”   Hoàng đế buồn cười nói: “Trẫm cũng không phải người làm việc không để ý tình người, sao lại bắt hắn mỗi ngày đều đến đây làm việc cho trẫm được chứ? Trong Khâm Thiên giám có nhiều người như vậy, áp dụng chế độ làm việc luân phiên, sẽ không bắt hắn đêm nào cũng ở đây đâu.”   Bùi Thanh Thù sáng tỏ “À” một tiếng.   “Hơn nữa trong nhà Công Tôn tiên sinh nhân khẩu ít ỏi, chỉ có một vợ một con, dù hắn ngẫu nhiên không về nhà qua đêm, cũng sẽ không có nhiều nữ tử phải phòng không gối chiếc đâu. Con đó, ít quan tâm những việc này đi.”   “Ôi, Công Tôn tiên sinh chỉ cưới một vị thê tử, không có thiếp thất gì nữa sao?” Từ kinh nghiệm hai kiếp của Bùi Thanh Thù, chỉ cần nam tử mà gia đình có chút điều kiện, chí ít đều sẽ có vài phòng thiếp thất. Ngay cả phụ thân hắn ở kiếp trước dù chả dư dả gì, cũng nắm chặt lưng quần nạp hai phòng, mà đây là còn chưa tính tới tình nhân nữa đó.   Hoàng đế nói: “Phu nhân hắn là một vị kỳ nữ. Trẫm nhớ rõ nàng ta xuất thân là tiểu thư thế gia An gia, năm đó gả cho Công Tôn gia, hoàn toàn là gả thấp. Nghe Sở Văn nói, phu nhân hắn không yêu cầu gì đối với sính lễ. Trước khi thành thân nàng ta chỉ muốn Sở Văn đáp ứng được một điều kiện, chính là kiếp này tuyệt đối không được nạp thiếp. Sở Văn là người hết lòng tuân thủ lời hứa, cho dù con nối dòng gian nan, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng không cưới thêm thiếp.”   Bùi Thanh Thù bội phục gật đầu: “Thật hiếm có nha.”   Hoàng đế cảm thấy hắn hứng thú, lập tức thấp giọng nói: “Nói cho con biết một bí mật nhỏ này, thật ra bệnh đậu mùa chính là do Công Tôn phu nhân nghiên cứu ra cách chữa trị đấy. Đây là chuyện chính miệng Sở Văn thừa nhận với trẫm. Chẳng qua phu nhân hắn là nữ tử, nữ tử nghiên cứu được cách chữa bệnh, thế nhân khó tránh khỏi có thái độ hoài nghi, không dám yên tâm sử dụng. Nếu lấy thân phận quan viên Khâm Thiên giám ra nói thì độ tin cậy cũng được đề cao rất nhiều lần. Vì thế nên dù Sở Văn có thanh danh hiển hách nhờ bệnh đậu mùa, nhưng những năm gần đây, trong lòng Sở Văn một mực thấy hổ thẹn với phu nhân của hắn, đối với bên ngoài vẫn công bố là gia đình hắn cùng nghiên cứu chế tạo thành công thuốc chữa bệnh đậu mùa.”   Bùi Thanh Thù giật mình nói: “Thì ra là như vậy.”   Hắn vốn cho rằng chuyện này đã khiến người ta đủ khâm phục Công Tôn phu nhân, không ngờ Hoàng đế lại ném ra một đạo sấm sét: “Không chỉ có vậy, mấy năm trước trẫm còn biết, trừ việc sáng chế ra thuốc chữa bệnh đậu mùa, Công Tôn phu nhân còn có sự nghiệp lớn khác. Thư xã Tấn Giang của mẫu phi ngươi, chính là do Công Tôn phu nhân sáng lập ra đấy.”   Bùi Thanh Thù kinh ngạc mở lớn mắt: “Công Tôn phu nhân còn mở cả thư xã?”   Nghe Hoàng đế nói chuyện Bùi Thanh Thù mới biết được, hóa ra trước khi Công Tôn Phu nhân thành lập thư xã Tấn Giang, trên thị trường ngoài cổ tịch kinh điển, thơ từ ca phú, cũng chỉ có vài quyển ngôn tình thoại bản không có chút mới mẻ nào. Những kịch bản kia viết đơn giản chính là tài tử giai nhân, muốn mà không được, hoặc là chuyện cũ gương vỡ lại lành, đều là những chuyện cũ mèm, lại còn bị coi là “Oai thư [2]”, không lên được những nơi thanh nhã.   [2] Oai thư: Sách có nội dung lệch lạc   Sau khi thư xã Tấn Giang thành lập, Công Tôn phu nhân tự mình chấp bút, viết ra một bản tiểu thuyết bạch thoại[3] không giống bình thường. Chuyện xưa nàng ta viết dễ hiểu đại chúng, hơn nữa lại có phong cách riêng, giá bán cũng không quá cao, rất nhanh lập tức bán chạy trên thị trường, vang bóng một thời.   [3] bạch thoại: giọng văn giản dị, gần gũi với ngôn ngữ sinh hoạt thường ngày.   Sau khi viết hai quyển sách bán chạy, Công Tôn phu nhân liền gác bút, không biết nàng ta kiếm đâu được một nhóm người trẻ tuổi có tài đưa bản thảo cho thư xã của nàng ta, còn áp dụng hình thức đăng làm nhiều kỳ, làm cho độc giả luôn được đọc truyện mới.   Bởi vì mỗi lần tác giả cập nhật, số lượng chữ không quá nhiều, cho nên vào mỗi lần độc giả mua truyện, giá cả cũng thấp hơn cả quyển sách. Cứ như vậy, rất nhiều người không có tiền mua cả quyển sách, có thể mua từng lần một, hoặc thuê đọc ở trong thư xã.   Chờ sau khi tác giả hoàn thành, thư xã lại căn cứ vào tình hình tiêu thụ, in hoàn chỉnh quyển sách bán ra lần nữa.   Hình thức tiêu thụ sáng tạo như vậy, làm cho từ Vương công quý tộc tới bách tính bình dân đều có thể đọc được tác phẩm của thư xã Tấn Giang.   Lệ Phi chính là một trong những cây viết ăn khách nhất ở đó.   Sau khi Bùi Thanh Thù nghe xong, bỗng nhiên rất hiếu kỳ: “Vậy mẫu phi chắc là biết vị Công Tôn phu nhân này chứ?”     ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- (editor: Công Tôn phu nhân không xuyên không mới là lạ nè, Tấn Giang thư xã đồ =))) he he)