Hoàng tử mỗi ngày hăm hở tiến lên
Chương 127
Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Cát Tu dung.
Bùi Thanh Thù biết rõ, Hoàng đế không nói trước là cho hắn bao nhiêu thời gian, hắn không thể lãng phí thời gian ở đây suy nghĩ linh tinh. Tốt nhất là nên bình ổn tâm tình, giải quyết tốt công việc hiện tại.
Sau khi cùng mấy người Công Tôn Minh cẩn thận đối chiếu danh sách học sinh và học trò được vua phát lương thực xong, trong lòng Bùi Thanh Thù liền sáng tỏ, hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng hắn cũng không lập tức xử lý việc làm thiên vị vi phạm pháp luật này của Lễ thư[1].
[1] Lễ thư: Người phụ trách việc sổ sách.
Bởi vì Bùi Thanh Thù hiểu được, Lễ thư này chỉ là một chức nho nhỏ, nhân viên lo liệu sổ sách mà thôi. Nếu không có Tri phủ và Chủ quản ở phía sau chống lưng, thì thử hỏi một tiểu quan văn thư ghi chép làm sao cả gan động tay động chân gian lận ở khoa cử.
Nhưng bọn chúng làm ra chuyện này, cũng không thể nói là làm loạn kỷ cương, chỉ có thể xem như một lần làm bậy mà thôi.
Bùi Thanh Thù suy nghĩ rất lâu, xem bản thân nên dùng cách nào xử trí bọn họ.
Trong chuyện lần này, Hoàng đế cho hắn quyền lực rất lớn, Bùi Thanh Thù hoàn toàn có thể trực tiếp trục xuất những tên Lễ thư mua danh mua chức này.
Nhưng hắn lại không muốn động đến quan Tri phủ và Chủ quản.
Hơn nữa, Bùi Thanh Thù sớm đã nhìn ra điều mà đương kim Hoàng đế luôn muốn hướng tới và đó cũng là tên niên hiệu của hắn - Duyên Hoà, chính là kéo dài sự hoà bình, lấy duy trì ổn định làm chủ đạo, chứ không phải cai trị bằng bạo lực.
Vậy mới nói việc Tứ Hoàng tử yêu cầu trực tiếp cách chức những người này là không thoả đáng.
Nhưng nếu có thể thay đổi, Bùi Thanh Thù vẫn hy vọng có thể thuyết phục hoàng đế thực hiện cải cách một ít chế độ cũ. Chỉ cần đừng thay đổi quá lớn, chỉ điều chỉnh một vài chi tiết nhỏ, Bùi Thanh Thù tin rằng có thể thay đổi được cách nghĩ của Hoàng đế.
Chẳng qua bây giờ....chuyện của tri phủ Đại Đồng phải xử lý như thế nào, Bùi Thanh Thù vừa nghĩ đến đã cảm thấy rất đau đầu. Đành kêu đám người Công Tôn Minh đề xuất một chút ý kiến của riêng họ.
Công Tôn Minh nói đầu tiên: "Điện hạ ở Tây sơn trang làm công tử bột nhiều ngày như vậy nhất định cũng chẳng thoải mái gì. Nếu đã rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, chi bằng ngài hồi cung sớm một chút, Hoàng tử phi vẫn còn đang ở kinh thành chờ ngài đó. Đương nhiên, nếu trong lòng ngài vẫn cảm thấy không nhịn nổi, có thể lập tức hạ lệnh bắt tên quan thư kia lại. Có mật chỉ của Hoàng thượng ở đây, cho dù ngài cách chức hắn cũng không một kẻ nào dám lên tiếng.
"Không lẽ như vậy là có thể giải quyết xong hay sao? Sao ta cứ cảm thấy, trong lời nói của ngươii có chứa ẩn ý?" Bùi Thanh Thù buồn cười nói: "Thật ra người không hề muốn ta làm như vậy mới có thể nói ra lời này."
"Đương nhiên, điện hạ ngàn dặm xa xôi, giả dạng thành dáng vẻ của người đàn ông thành thục, không lẽ chỉ để bắt một tiểu quan thư lại thôi sao?" Công Tôn Minh thấy Bùi Thanh Thù thẳng thắn như vậy,dứt khoát nói thẳng: "Ta biết trong lòng điện hạ đã có ý nghĩ sửa lại quy chế, có điều nếu như không lấy ra một điển hình, giết gà dọa khỉ, chỉ sợ tương lai chế độ mới thi hành sẽ không có người nào nghe theo."
Dư Văn Hoa tán thành nói: "Lời của Công Tôn công tử nói rất đúng! Nếu đã tra ra được thì điện hạ đừng ngại thâm nhập điều tra sâu hơn, xem xem sau lưng những tên Lẫm sinh[1] đó đang giở trò mèo gì...Ít nhất cũng phải bắt được một tên quan viên có phẩm cấp mới đủ để để làm cho kẻ khác kinh sợ."
[1] Lẫm sinh: Học trò được hưởng lộc vua ban.
Lời bọn họ nói rất có đạo lý, Bùi Thanh Thù sao lại không biết điều này. Có điều hắn khi nghĩ đến thái độ luôn muốn duy trì ổn định hoà bình của Hoàng đế, theo bản năng hắn vẫn không dám đào bới sâu thêm.
Hơn nữa...
Lúc này Lục Tinh Dã lại nói: "Ta không tán thành! Lần này chúng ta chỉ dẫn theo sáu tên hậu vệ, ví dụ như cuối cùng điều tra ra chỉ là một vài tên quan tép riu thì không sao, ngộ nhỡ kẻ tra ra được lại là mấy tên chủ quản hay thậm chí là Tri phủ....Làm sao dám chắc bọn họ có động tay động chân với điện hạ hay không?"
Công Tôn Minh trắng mắt liếc hắn một cái rồi nói: "Ta thật chán tên võ quan như ngươi, lá gan nhỏ như vậy. Cứ cho là đến lúc đó tra ra được như vậy, với thân phận của điện hạ, không lẽ bọn chúng còn dám mưu hại Hoàng tử hay sao?"
"Không, ta là hộ vệ của điện hạ, nhất định phải bảo vệ an toàn cho ngài. Ta cảm thấy vẫn nên để điện hạ rời khỏi Tây sơn trang rồi mới đi bắt người sẽ ổn thoả hơn."
Lời nói của bọn họ ai cũng đều có đạo lý. Nhưng Bùi Thanh Thù nghiêm túc suy nghĩ, dù sao cũng đã đi đến bước này, lui về thật sự rất đáng tiếc.
Bùi Thanh Thù dứt khoát liều một lần, nói với Lục Tinh Dã: "Không được, lúc này vẫn nên đi bắt người trước. Nhân lúc bọn họ còn chưa đề phòng ta, nhân lúc còn chưa quá muộn...Một khi chúng ta rời đi Tây sơn trang, giao việc thẩm vấn cho người khác, sẽ không biết còn phát sinh chuyện gì đâu."
Lục Tinh Dã lo lắng nói: "Cái này, điện hạ..."
Bùi Thanh Thù nhìn về phía Hổ Tử, gật đầu với hắn một cái. Hổ Tử hiểu ý, dùng ngón tay phụ trợ, đặc biệt huýt sáo một cái.
Trong chốc lát, bốn tên hắc y nhân không tiếng động xuất hiện ở dịch trạm. Bọn họ đồng loạt cúi đầu, quỳ một gối trước mặt Bùi Thanh Thù.
Lục Tinh Dã không tự chủ nhìn qua Hổ Tử: "Bên người điện hạ có ảnh vệ sao? Khinh công tuyệt diệu đến nỗi ngay cả ta cũng không hay biết..."
Bùi Thanh Thù xua tay ý bảo ảnh vệ lùi ra, nói với Lục Tinh Dã: "Bởi vậy mới nói cái bên phía ta không cần người phải khẩn trương, người cứ yên tâm làm tốt chuyện ta giao là được rồi, những chuyện khác không cần phải xen vào. Chờ sau khi chúng ta thẩm vấn mấy tú tài kia xong, tự khắc sẽ có người nhịn không được chủ động tới tìm ta..."
Không ngoài dự đoán của Bùi Thanh Thù, sau khi Lục Tinh Dã bắt mấy tên tú tài có liên can tới, một tên Lễ thư không kiềm lòng được đã tới chất vấn Bùi Thanh Thù.
"Phó công tử à, ngài không thể làm vậy được! Không phải sáng này ta vừa mới đích thân đến đây xin lỗi ngài rồi sao! Rõ ràng ngài nói không việc gì, sao đến buổi chiều thì lại ra lệnh bắt Lẫm sinh thế này? Danh sách của mấy Lẫm sinh kia chẳng phải đã đưa ngài xem rồi sao?"
"Bởi vì xem, nên ta mới cảm thấy nó có vấn đề." Bùi Thanh Thù cười tủm tỉm mà nói: "Ngươi đến đúng lúc lắm. Người đâu!"
Dưới ánh mắt ngờ nghệch của Lễ thư, Bùi Thanh Thù dứt khoát nói: "Đem hắn ta lên đây, chúng ta cùng nhau thẩm vấn."
"Phó công tử, Phó công tử! Người đừng như vậy chứ!" Lễ thư nghĩ mãi vẫn không ra, người bên cạnh Phó công tử này sao lại có lá gan lớn như vậy. Cứ cho hắn là thiếu gia Phó gia đi nữa, thì cũng chỉ là một quan thư lại, có quyền gì mà dám bắt người?
"Cái gì mà Phó công tử chứ!" Lục Tinh Dã lau đi bột phấn trắng trên mặt, eo nắm chặt thanh kiếm, tức giận trợn mắt nhìn Lễ thư: "Đồ có mắt không tròng, đây chính là Thập nhị điện hạ!"
"Thập, Thập nhị điện hạ sao?" Tên Lễ thư chưa từng gặp ai phẩm cấp cao hơn Tri phủ Đại Đồng, bất thình lình lại gặp phải một vị Hoàng tử, hai chân lập tức mềm nhũn, quỳ xuống.
Xem ra Thất Hoàng tử nói không sai, thân phận hoàng tử thật sự có thể làm đầu gối của rất nhiều người nhũn ra...
Bùi Thanh Thù cười nhạt, sai người lôi tên Lễ thư đã hoá thành vũng bùn xuống.
..............
So với tên Lễ thư cứng miệng mãi vẫn không chịu thừa nhận bản thân thu nhận hối lộ kia, thì mấy tên tú tài đó đều là kẻ nhu nhược. Chỉ mới dùng chút hình phạt đã không chịu nổi khai thật.
Bùi Thanh Thù không đích thân thẩm vấn bọn họ nhưng vẫn ở bên trong quan sát, để tránh có người lén lút gây bất lợi với mấy tên tú tài này.
Thẩm vấn suốt hai ngày hai đêm, lời của mấy người đó gần như không khác nhau lắm.
Mấy ngày nay Tào tri phủ đã tới Lâm chủ quản cũng đã tới, chẳng qua Bùi Thanh Thù đều không gặp, không cho bọn họ biết mình đang điều tra ra cái gì.
Cuối cùng, Tào tri phủ không nhịn nổi, buổi tối ngày thứ ba sau khi Bùi Thanh Thù bắt tên Lễ thư kia, dẫn theo quan binh bao vây dịch trạm.
Bùi Thanh Thù ra cửa, hộ vệ bên người không đủ, cho nên hắn đã căn dặn Lục Tinh Dã, không nên làm căng với bọn chúng.
Sau khi biết được hoàn cảnh bên ngoài, Bùi Thanh Thù lạnh giọng nói: "Nếu Tào tri phủ đã đến rồi, thì kêu hắn vào đi."
Tào tri phủ không còn dáng vẻ khách khí với Bùi Thanh Thù lúc trước, hai tay chắp sau lưng, ưỡn cái bụng to, ngẩng đầu bước đến, chặn đầu Bùi Thanh Thù chất vấn: "Phó công tử, ngươi không nói tiếng nào mà đã bắt học sinh và Lễ thư của bổn phủ, còn chặn bổn phủ ngoài cửa. Không biết ý của Phó công tử là thế nào vậy?"
Bùi Thanh Thù lười đôi co với hắn, trực tiếp kêu Tiểu Đức Tử đi lên, công bố mật chỉ của Hoàng đế.
Tào tri phủ vừa nghe xong liền nghệch ra, trừng lớn hai mắt một hồi lâu, sau đó dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Bùi Thanh Thù.
"Vi thần có mắt không thấy Thái Sơn, không nhận ra Thập nhị điện hạ, mong Thập Nhị điện hạ thứ tội." So với kẻ dưới, năng lực tiếp thu cùng ứng biến của Tào tri phủ tốt tên Lễ thư kia nhiều: "Nếu Thập nhị điện hạ đã có mật chỉ của Hoàng thượng trong tay, muốn tróc nã một tên Lễ thư nhỏ bé, vi thần dĩ nhiên không có ý kiến gì."
Phản ứng này của Tào Lập Quần thật sự có chút ngoài ngoài dự đoán của Bùi Thanh Thù. Chẳng lẽ người này chỉ đơn giản mang vẻ ngoài của một tham quan, chứ thực tế những việc làm dơ bẩn của Lễ thư không hề liên quan đến hắn?
Chẳng qua một lúc sau, Bùi Thanh Thù đã biết bản thân nghĩ sai rồi. Nếu Tào tri phủ và Lễ thư không có quan hệ đen tối, thì căn bản Tào Lập Quần không cần đích thân tìm tới cửa chỉ vì một tên Lễ thư nho nhỏ bị bắt.
"Điện hạ ở Sơn Tây mấy ngày rồi mà vi thần vẫn chưa tiếp đãi tốt, thật sự quá thất lễ. Như vậy đi, ngài chờ một chút, vi thần lập tức trở về chuẩn bị...."
Rất nhanh, Bùi Thanh Thù đã biết cái gì gọi là "Chuẩn bị".
Chắc là cảm thấy ngân phiếu có vẻ ít, Tào tri phủ trực tiếp sai người mang đến trước mặt Bùi Thanh Thù một cái rương xếp đầy bạc trắng.
Đồng thời còn tặng thêm hai tiểu quan diện mạo thanh tú, so với những nữ nhân khác còn muốn xinh đẹp hơn.
Cuộc đời Bùi Thanh Thù lần đầu tiên bị người ta hối lộ, hơn nữa còn là "Đại lễ" như thế, thật khiến Bùi Thanh Thù dở khóc dở cười.
Nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy nếu mình không nhận mấy thứ này, chỉ e vị Tào đại nhân đây sẽ trở mặt mất. Một khi hắn nhất thời hồ đồ, gây ra chuyện nguy hại cho Bùi Thanh Thù.....Bùi Thanh Thù quả thật không dám lấy an nguy bản thân ra đánh cược.
Thành ra Bùi Thanh Thù chỉ đành lộ ra dáng vẻ đã động tâm, giữ lại hai tiểu quan kia.
"Nếu Tào đại nhân đã hào phóng như vậy, ta đây cũng không khách sáo nữa. Chỉ là vài ngày nữa chúng ta phải lên đường hồi kinh, đường xá vất vả, lại sợ gặp phải sơn tặc, mang cả rương bạc như vậy thật sự không tiện lắm. Ngươi có thể kêu người của ngươi đổi rương bạc này thành ngân phiếu được không?"
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Tào Lập Quần sợ nhất Bùi Thanh Thù thanh cao, không nhận hối lộ của hắn. Chỉ cần hắn chịu nhận là tốt lắm rồi.
Hiệu suất làm việc của Tào Lập Quần rất cao, chạng vạng cùng ngày, Bùi Thanh Thù đã nhận được ngân phiếu một ngàn lượng.
Tào Lập Quần thấy hắn nhận lễ vật, liền cười ha hả muốn xin Bùi Thanh Thù thả người.
Bùi Thanh Thù giơ lên cánh tay cầm ngân phiếu, cười giả lả: "Không vội, không vội. Tào đại nhân à, bây giờ chúng ta ngồi cùng một chiếc thuyền, ngươi lo lắng cái gì chứ. Chẳng lẽ không tin tưởng ta?"
Tào Lập Quần cẩn trọng nói: "Dĩ nhiên không phải, chỉ là không biết Thập nhị điện hạ giữ Lễ thư và mấy học sinh đó.....Là đang tính toán gì vậy?"
"Ta tới Sơn Tây này, chính là điều tra mấy Lẫm sinh đó, dù sao cũng phải có câu trả lời cho bên trên. Tào đại nhân công chính liêm minh, tất nhiên ta hiểu được. Chẳng qua tên Lễ thư này, e rằng không thể giữ lại được rồi."
Tào Lập Quần chậm chậm nói: "Ý này của điện hạ là....."
"Ngươi yên tâm, ta chỉ cần một tên Lễ thư để báo cáo kết quả điều tra, còn nội tình ta cũng lười quan tâm." Bùi Thanh Thù nói xong, sợ hắn hỏi tiếp, liền bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn nói: "Tào đại nhân tặng ta hai vị mỹ nhân, ta rất thích.... Nếu Tào đại nhân không có việc gì nữa, có thể cho ta về hậu viện nghỉ ngơi không? Tương lai còn dài, việc chính sự ngày khác ta lại bàn tiếp được không?"
Tào Lập Quần vội nói: "Không dám không dám, điện hạ hãy mau đi nghỉ đi. Điện hạ "khổ sở", vi thần không dám quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi."
Chờ Tào Lập Quần đi rồi, Bùi Thanh Thù siết chặt một ngàn lượng ngân phiếu kia, cảm thấy bây giờ nhân chứng vật chứng đã có đủ, đây là lúc nên hồi kinh rồi.
Nhưng Công Tôn Minh lại không đồng tình: "Nếu như chúng ta đi như vậy, mấy tên tú tài kia phải làm thế nào? Không thể dẫn bọn họ đi theo cả đêm như vậy được, còn để lại Sơn Tây, sợ rằng Tào Lập Quần sẽ giết người diệt khẩu..."
"Vậy ngươi nói bây giờ phải làm sao?"
"Chi bằng chúng ta hãy ở lại đây một đêm, kêu ảnh vệ Toàn Cơ đường mang trước mấy tên nhân chứng ra khỏi thành, như vậy sẽ ít đi một mục tiêu. Sáng sớm ngày mai chúng ta mới xuất phát."
Bùi Thanh Thù đau đầu nói: "Nhưng Tào Lập Quần đưa đến hai đứa tiểu quan kia phải làm sao bây giờ? Nếu ta không chạm vào chúng thì chẳng phải bị bại lộ rồi sao....",
Công Tôn Minh gian manh cười nói: "Vậy không bằng điện hạ hiến thân vì nghiệp lớn một chút?"
"Ngươi cút!" Bùi Thanh Thù tức giận mà nói: "Trước mắt cứ trói bọn họ mang đến đây!"
........
Có lẽ bởi vì sáng mai phải chạy trốn, nên buổi tối hôm nay Bùi Thanh Thù ngủ không yên.
Chẳng qua sáng hôm sau, hắn vẫn xốc lại tinh thần, tranh thủ thời gian cải trang, đoàn người từng nhóm trà trộn vào đám người ra khỏi thành.
Bùi Thanh Thù đi nửa ngày sau, Tào tri phủ tới cửa thăm hỏi, kết quả phát hiện người không nhà trống, chỉ còn lại hai tiểu quan bị trói hoảng hốt la oan oan.
Tào Lập Quần tức giận đá vào trên người tiểu quan, vẫn không đủ nguôi giận, lệnh đám thủ hạ: "Mau đuổi theo cho ta!"
Sau khi Bùi Thanh Thù nhận lễ vật của hắn, vốn dĩ Tào Lập Quần đã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng kinh nghiệm nhiều năm ở quan trường cho hắn một loại trực giác -- Thập nhị hoàng tử thoạt nhìn vẻ phong lưu này, chỉ e không đơn giản như bề ngoài.
Vậy nên buổi sáng hôm sau, hắn lại tới cửa cầu kiến, định bụng sẽ thăm dò tin tức từ Bùi Thanh Thù.
Ai ngờ được hắn lại đột nhiên bỏ chạy, không hề báo trước một tiếng nào!
Không chỉ có bọn họ chạy mất, mà mấy tên tú tài nhát như chuột kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Nghĩ sai thì hỏng hết, nghĩ sai thì hỏng hết mà!
"Lẽ ra ta không nên tin vào cái tên tiểu tử này!" Trong lòng Tào Lập Quần hối hận muôn phần, nhưng bây giờ muốn nói gì cũng đều đã muộn rồi.
Lâm chủ quản trấn an hắn nói: "Đại nhân yên tâm, lúc bọn họ tới Sơn Tây không dẫn theo nhiều người, nhìn chung đều là những kẻ vô dụng, hơn nữa họ không phải người địa phương, nhất định đi rất chậm. Bọn họ đi cùng lắm mới nửa ngày, chúng ta nhất định có thể đuổi kịp."
"Sau khi đuổi kịp thì làm gì?" Tào Lập Quần đau đầu mà nói: "Nếu hắn chỉ là một tên Thư lại bình thường thì không nói, cho dù thật sự là Phó thiếu gia cũng không sao, đằng này lại cố tình là một Hoàng tử, là Hoàng tử đó. Chẳng lẽ chúng ta có thể ra tay với con vua hay sao?"
Thần sắc Lâm chủ quản vừa nghiêm túc vừa cung kính nói: "Hoàng tử thì có làm sao đâu? Đương kim thánh thượng có nhiều con trai như vậy, ngoài ý muốn mất đi một hai người.....Sao có thể tính là chuyện kỳ quái chứ?"
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
359 chương
125 chương
118 chương
23 chương
123 chương
121 chương
130 chương