Sáng sớm hôm sau, nó lững thững cùng Tiểu My My đi học. Cái se se lạnh của mùa thu càng làm nó buốt giá hơn. Giờ đây nó đã có 2 kí ức, nó không hiểu tại sao lại như thế, nó ước gì ngày trước, nó không bị cướp đi trí nhớ thì chắc chắn cuộc sống của nó không như thế. Nó ăn từng miếng bánh Cosy của Tiểu My My cho đỡ buồn. -Làm gì mà ngây người ra như thế? Tiểu My My chợt nhìn thấy sắc mặt của nó, hỏi han đủ điều. Nó cười trừ: -Có gì đây, chắc tại hôm qua không ngủ. Tiểu My My chợt nhận ra, nó lạnh hơn xưa nhiều lắm. -Kelvin hay Quân? Câu nối bất ngờ của My My khiến nó không kịp định thần. Nó cười nhạt: -Pà nói cái gì thế? -Tui thừa biết pà hiểu tui nói gì mà. Nó cúi mặt xuống, đạp lên những ngọn cỏ ven đường: -Tui không thể nào trả lời pà lúc này. Chốc cái, hai đứa đã đến trường. Ngôi trường mơ ước của bao nhiêu người giờ như thế này sao? Toàn lời chỉ trích nó, xem nó như cáo chín đuôi. Nó lặng yên trong lớp, nhìn bầu trời, nhìn mây. Tại sao chúng nó có thể tự do như thế chứ? Reng...Reng...Reng Tiếng chuông vang lên, nó ngồi xuống bàn, dở sách ra. Phù... Nó thở một hơi dài, lấy lại tinh thần. Hắn chạy vào, Kelvin chạy sau. -Nè, sao thẫn thờ thế nhóc? Khỏi nói cũng biết, Kelvin luôn quan tâm nó như thế mà. Hắn ngồi pụp xuống ghế, duỗi thẳng đôi chân ra. -Kemi Nó đang lùi hũi tìm sách, thấy hắn gọi, nó quay lại: -Dạ, anh gọi em? Hắn nhìn nó, vẻ mặt nghiêm trọng như kiểu sắp xảy ra chuyện gì to tát lắm vậy. Lên giọng một hồi, hắn nó: -Trưa đợi anh ở canteen nhé! Nó bật cười: -Có vậy thôi cũng nghiêm trọng lắm thế. Như kiểu anh sắp cầu hôn em không bằng ý. Câu nói này chạm vào trái tim ai đó, làm cho trái tim ấy đau nhói-Kelvin. Đỗ Khánh Huyền(muốn tìm hiểu con này thì đọc lại chap 7) nhìn nó bằng ánh mắt sắc bén như lưỡi gươm: -Cô đừng hòng yên ổn với tôi.