Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc ngổ ngáo

Chương 10 : Cơn gió nhẹ cũng làm tim con người ta đau buốt

Từ ngày hôm ấy, nó và hắn không gặp mặt nhau. Thỉnh thoảng, khi ở trường cũng như bên ngoài, hai đứa có chạm mặt nhưng cũng chẳng thèm nói gì. Những ngày tháng sau đó, mặc dù cuộc sống của nó rất êm ả, sáng cùng đi tập kịch với Kelvin, chiều cùng Kelvin hợp vai. Buổi tối hai đứa nhắn tin trò chuyện. Chỗ hắn(cạnh nó) ngày nào cũng trống, dường như cả lớp đã quen với chuyện hắn cúp học nên không ai quan tâm. Cái bàn rộng mênh mang ngày xưa nó định chiếm lĩnh nhưng giờ nó không muốn thế nữa Cứ như thế, 1 tháng sau. Kelvin vụt mất tăm đi đâu, nó lững thững bên bờ hồ. Đám nữ sinh càng ngày càng ghét nó vì nó lại cướp đi Kelvin. Thấy nó lững thững bên hồ, đám S-Girls xúm lại. -Các cô muốn gì?-Nó hỏi Lũ S-Girls không nói, cả đám đẩy nó xuống hồ. Bùm... Nước hồ bắn tung tóe, nó vùng vẫy dưới làn nước mạnh và sâu. Đám S-Girls đứng cười ha hả. Chân nó do vùng vẫy nhiều quá cũng chuột rút. Nó dường như không còn một chút sức lực nào, đành xuôi theo số phận. Đúng lúc ấy... Tùm Một ai đó đã nhảy xuống. Tay nó nhanh chóng được túm lại, người cứu nó bơi gần bờ. Nó được bế xốc lên rồi đặt từ từ xuống. -Rút hồ sơ tất cả nữ sinh ở đây. Ông Hiệu Trưởng bối rối,đọc tên từng người để kiểm duyệt lại: 1. Lê Ngọc Hân-con chủ tịch tập đoàn Sunny .. 13. Trần Ngọc Hoài Băng-chưa rõ -Trừ cô ta. Nó chợt nhận ra một giọng nói quen thuộc: -Khụ...khụ, anh....anh Vừa lúc ấy, Kelvin tới nơi, dường như, cậu ấy không quan tâm ai cứu nó, chỉ lo bế nó lên phòng y tế. .........::::: Phòng Y Tế ::::::::........ Hắn cũng theo vào đó. Nó mở mắt dần dần, hình ảnh mờ mờ ảo ảo nhưng nó không thể không nhận ra hình ảnh hai người con trai đang lo lắng cho nó. Kelvin thấp thỏm, mặt tái xanh. Còn hắn ư? Lạnh lùng và vô cảm, nhưng nó đọc được tất cả trong mắt hắn. -Khụ...Khụ! Kelvin nắm lấy tay nó. Hắn nhìn. -Em tỉnh rồi hả? Có sao không? Nó xua xua tay, cười trừ: -Không sao ạ. Hắn ném cho nó một bịch đồ ăn: -Không sao thì tốt. Tôi đi về. Nó gọi giật lại: -Cảm ơn Hắn lại lững thững bước đi. Hình bóng nhạt nhòa rồi khuất dần trong ánh mắt. Nó tự hỏi mình: Có thật như anh ta nói không? Mình là... Nó chồm dậy, Kelvin cản lại: -Chưa khỏi mà, định đi đâu thế nhóc? Nó giật tay: -Em đi chút việc, anh đợi đi. Không cần theo em. Nó chạy thật nhanh (xe đạp không đi) ra đường lớn, bắt taxi đến một nơi:DOCTOR. JOHN Nó chạy nhanh vào bên trong: -Bác sĩ John à, giúp cháu đi. Ông John-Bác sĩ nổi tiếng điều trị bệnh mất trí nhớ hỏi: -Cháu muốn khôi phục trí nhớ? Nó gật đầu: -Dạ, vâng. Ông John đưa nó đến một cái ghế đệm cao, đính một thứ gì như ống nghe vào hai thái dương nó. Nó bị thôi miên. Trước mặt nó hiện ra toàn màu đen, nó cố tìm chút ánh sáng nhưng không có. Nó sợ. 10 phút sau -Cháu à,dậy đi Nó choàng mở mắt: -Cháu...cháu Ông John từ từ giải thích: -Cháu vừa nhìn thấy gì? -Màu đen ạ Ông John lắc đầu: -Triệu chứng mất trí nhớ của cháu khá nặng. Hãy đến đây vào lần sau Nó bước đi, lòng nặng trịch: Chẳng lẽ mình lại không thể nhớ sao? Hix...hix