Mặc Chi ngự kiếm đến một khu thành thị, xa xa là một tòa nhà lớn và có một lớp kết giới bí mật. Mặc Chi đáp xuống một con hẻm để tránh sự chú ý rồi đi ra.
Một mùi hương rất đặc trưng của các cô nương thanh lâu làm Mặc Chi bị dị ứng nhưng rồi cũng chịu đựng mà đi tới.
"Ay da! Vị công tử này lần đầu tới đây ư? Vào đây với bọn ta nào!", một hai cô nương ăn mặc có chút lòe loẹt chạy tới ôm lấy cánh tay của Mặc Chi mà kéo đi vào.
Bước đầu thuận lợi tiến vào bên trong. Ma ma thấy Mặc Chi vào cùng chạy tới vẻ mặt nịnh hót.
"Công tử tới đây để tìm niềm vui? Chúng ta sẽ lựa cho công tử vài cô em xinh nhất ở đây. Hồ Điệp, Thanh Nhã lại đây phục vụ cho vị công tử này.", dứt lời thì có hai cô nương đang tiếp khách đứng ở cửa chạy tới mặt tỏ vẻ vâng lời.
"Chờ chút đã. Ta có việc muốn hỏi xin mời ma ma có thể tùm chỗ nói chuyện riêng tư.", Mặc Chi tay móc ra một túi kim tệ.
"Công tử có gì xin hãy chỉ bảo. Mời!"
Ma ma lên trước dẫn đường đưa Mặc Chi vào một căn phòng đóng cửa kín đáo.
"Để ta hầu hạ cho công tử a!"
Ma ma ngồi xuống rót rượu. Mặc Chi thì lại có hơi e ngại bởi vì uống rượu không phải sở trường của nàng nhưng không biết làm sao. Nhưng cũng may là nàng ngồi sát cửa sổ nên đã nghĩ ra một kế.
"Giờ ta sẽ chơi một trò chơi nga! Ai thua phạt hai chung được chứ!"
"Chơi nga! Công tử muốn gì ta sẽ chơi đó!"
Trò chơi mà Mặc Chi nhắc tới thì cũng đơn giản là trò kéo búa bao bình thường. Mới ván đầu Mặc Chi bị thua rồi bị phạt, lúc uống rượu cũng may là tay áo khá to và dài nên đã che dấu được. Ai mà ngờ rằng Mặc Chi không uống mà lại đem đổ ra ngoài cửa sổ.
Ma ma càng thua bị Mặc Chi chuốc rượu càng say. Khi tới thời cơ Mặc Chi lấy ra một tấm da có hình đầu lâu để trước bàn. Ma ma say bí tỉ nên chằng nhận ra điều gì liền nói ra hết tất cả bí mật.
"Đa tạ ma ma! Tới giờ hành động rồi nhỉ?"
Mặc Chi đốt thêm một liều thuốc mê nữa để kéo dài thời gian rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra khỏi phòng. Theo như biết được thì Mặc Chi phải tìm một căn phòng ủ rượu. Ở đó có một cơ quan sẽ dẫn đến vị dược sư thần bí kia.
"Cũng khá đấy. Nhưng những thứ này không là gì đối với mình." Mặc Chi thân thủ nhanh nhẹn len lỏi qua tường ngóc ngách. Đích đến là một căn hầm. Mở cửa ra thì nó giống như là một ngôi nhà dưới lòng đất.
Bên trong toàn ra sách và những thảo dược có độc tố khá cao cấp khiến Mặc Chi có chút thèm thuồng bền lấy nhẫn không gian thu hết tất cả vào trong.
"Toàn là bảo bối phá hỏng thì uổn lắm."
"Đúng là to gan thật. Nơi này mà cũng dám lén phén đột nhập vào. Nhà ngươi là ai?"
Một lão già tóc màu muối tiêu vẻ mặt có chút kì dị với vài vết sẹo lớn trên mặt.
"Tiền bối đây chắc là người đã luyện dược cấm đúng chứ nhỉ?"
Mặc Chi quay lại mà cười thầm trong lòng mà nghĩ rằng ta không tìm mà ông lại vác xác tới đúng là đỡ phí sức.
"Ngươi là ai, tại sao lại biết tới chúng? Không lẽ lũ hoàng thất kia dám nói ra bí mật."
Lão già hung tợn thét ầm lên cầm lấy một thanh kiếm ném tới Mặc Chi.
Mặc Chi dường như là đứng bất động thanh kiếm lao tới nhưng tới gần Mặc Chi lại bị hóa thành cát bụi. Thấy vậy thì lão già này có chút e dè lo sợ thụt lùi rồi đâm đầu bỏ chạy về một lối đi khác bên cạnh.
Lão khởi động cơ quan phun khí độc đóng hết tất cả các lối ra vào mục đích là khiến Mặc Chi bị cuốn vào bên trong rồi từ từ chết dần chết mòn.
"Ha ha ha!! Thiên đường có lối không đi mà ngươi lại đâm đầu vào địa ngục không lối thoát! Ngu xuẩn!."
Truyện khác cùng thể loại
283 chương
120 chương
108 chương
31 chương